Thích Một Con Mèo

Chương 11: Chỗ nhạy cảm

Tiêu An nghe Trạch Lan nói vậy thì không cười nữa, trên mặt cậu liền có chút ngượng ngùng cùng hơi khó nói.

Trạch Lan thấy Tiêu An ngừng cười liền thắc mắc, “Sao cậu lại không cười nữa?”

Tiêu An: “Trước giờ mình không thích cười.”

Trạch Lan: “Thế thì cậu phải cười nhiều vào đó nha, mình thích cậu cười cơ, cậu cười lên trông siêu đẹp luôn á.”

Lần đầu được khen như vậy Tiêu An có hơi ngượng cùng lúng túng, cậu không được quen cho lắm với những lời thành thật vô tư của Trạch Lan.

Trạch Lan thấy Tiêu An hơi là lạ, “Ủa, cậu bị làm sao vậy?”

Tiêu An liền lắc đầu như không có gì.

Trạch Lan vẫn thấy lạ, “Nhưng sao mình thấy cậu lạ quá đó, bộ cậu bị ốm hay sao? Mình thấy mặt của cậu đỏ lên nhiều á.”

Tiêu An lại lắc đầu: “Không có, chắc là do trời nóng thôi.”

Trạch Lan nghe thế cũng tin liền không hỏi thêm nữa, cậu mở hộp cơm trên bàn ra đưa cho Tiêu An, “Hay là cậu ăn cơm đi nha, cơm vẫn còn nóng luôn đó.”

Tiêu An thấy có rất nhiều đồ ăn ở trong hộp, còn toàn là những đồ ăn ngon không, “Vậy thì cậu ăn với mình đi.”

Trạch Lan lắc đầu từ chối: “Cơm này là của cậu mà, sao mình lại ăn của cậu được chứ.”

Tiêu An thuyết phục, “Nhưng nhiều lắm, một mình mình ăn sẽ không hết, cậu ăn chung với mình đi.”

Ban đầu thì Trạch Lan từ chối, vì đó là phần cơm mà cậu đã mang đi để thăm Tiêu An, nhưng mà một lát sau thì liền bị Tiêu An thuyết phục, thế là cậu ăn chung với Tiêu An luôn.

Tiêu An ngồi quan sát, cậu thấy Trạch Lan cầm đũa gắp hết cà rốt trong hộp cơm sang hết một bên, điều này làm cho cậu nhớ lại cái hôm ăn cơm ở trường cũng từng thấy cảnh tượng này rồi.

“Cậu không thích ăn cà rốt sao?”

“Đúng đó, mình không biết tại sao mình lại không thích ăn như vậy nữa. Mẹ của mình bảo là phải ăn mới tốt, nhưng mình không bao giờ ăn nó cả.” Trạch Lan nói tiếp: “Hay là để mình gắp cà rốt qua cho cậu nha.”

Tiêu An: “Ừm.”

Tiêu An cảm thấy Trạch Lan có những điều rất là thú vị dễ thương, dù cậu chỉ mới quen biết với Trạch Lan chưa được bao lâu. Điển hình như là Trạch Lan không ăn được cà rốt, sẽ luôn tỉ mỉ gắp hết cà rốt sang một bên, rồi sau đó mới bắt đầu ăn. Còn khi nào mà Trạch Lan nói dối, chỉ cần quan sát kĩ cử chỉ của Trạch Lan là sẽ nhìn ra được ngay. Khi Trạch Lan nói dối sẽ thường đưa tay lên gãi đầu, đó là một thói quen mà Tiêu An quan sát thấy được.

Tuy ăn chung với nhau, nhưng Tiêu An thấy Trạch Lan ăn không có nhiều, cứ như là đồ ăn không được hợp khẩu vị vậy.

“Sao cậu không ăn nhiều vô? Bộ đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu hay sao?”

Trạch Lan lắc đầu: “Không có, tại vì mình sợ ăn hết phần của cậu á.”

Tiêu An nghe vậy không nhịn được mà nhếch mép cười, thì ra chính là vì chuyện này sao?

“Cậu ăn đi, hộp cơm này to lắm, một mình mình thì làm sao mà ăn hết được.”

Trạch Lan nghe vậy mới tự nhiên hơn, “Ừm, vậy được rồi, mình sẽ ăn đây.”

Thế là Tiêu An và Trạch Lan cả hai vui vẻ mà ăn cơm chung, ăn xong Tiêu An cầm hộp định đi rửa rồi trả lại hộp cho Trạch Lan, thấy thế thì Trạch Lan liền vội cản lại.

“Cậu đi rửa á? Để mình đi cho, chân của cậu đã như vậy thì đừng có đi lại nhiều nữa. Cậu mau ngồi xuống đi.”

Tiêu An: “Mình uống thuốc đã giảm đau nhiều rồi, mai mình nói với mẹ là sẽ đi học, ở nhà một mình thì chán lắm.”

Trạch Lan vẫn không muốn để Tiêu An rửa, thế là cậu liền giành lấy hộp cơm từ trong tay của Tiêu An rồi đi lại bồn rửa.

Vừa rửa cậu vừa nói: “Cậu ở nhà vài hôm đi, mình thấy chân của cậu chưa có hết đau đâu.”

Tiêu An: “Ở nhà sẽ chán lắm, mình không muốn, cùng lắm là đi học mình ngồi một chỗ là được rồi.”

Trạch Lan liền nảy ra một ý, liền nói: “Chúng ta sẽ đi cùng xe, vậy thì mai mình sẽ dìu cậu đi nha.”

Tiêu An định từ chối sự giúp đỡ, vì cậu cũng không đến mức cần phải được dìu đi như vậy, nhưng rồi thấy sự quan tâm lo lắng của Trạch Lan, cậu liền chấp nhận.

Sau khi rửa hộp cơm xong, Trạch Lan đứng vẩy vẩy nước lại cho mau khô, “Hình như là cũng trễ rồi á, thôi mình về nhà đây nha, mình sẽ không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa.”

Tiêu An đứng dậy định đi ra cửa, nhưng lại bị Trạch Lan đi lại hai tay ấn xuống sofa ngồi, “Chân của cậu đau mà, không cần phải tiễn mình đâu. Vậy tạm biệt cậu nhé, mình về đây nha.”

Tiêu An được lo lắng như vậy từ lẫy đến giờ, cậu thật sự rất vui, “Ừ... tạm biệt cậu.”

Buổi chiều đi làm về Lâm Mặc mua một ít trái cây, bà lo lắng Tiêu An ở nhà, không biết đã đỡ hơn chút nào chưa? Về đến nhà, thấy con đang ngồi xem ti vi, bà bèn hỏi: “Sao rồi, chân của con đã đỡ hơn chưa? Có bị đau nhiều không vậy?”

Tiêu An: “Con mới uống thuốc xong rồi, không còn đau nữa mẹ ạ.”

Thấy tập sách trên bàn còn chưa cất đi, Lâm Mặc hỏi: “Con lấy bài ra học khi lẫy sao?”

Tiêu An: “Không phải đâu ạ, khi lẫy con chỉ chép bài với bạn thôi.”

Nghe thấy Tiêu An nói như vậy, Lâm Mặc rất đỗi ngạc nhiên, trên mặt bà hiện lên một tia vui mừng mà hỏi: “Bạn sao, ai vậy con?”

Tiêu An: “Là Trạch Lan ạ.”

Lâm Mặc vui vẻ, là đứa nhỏ tốt bụng đã giúp Tiêu An của bà vào hôm bị đánh.

Tiêu An: “Cậu ấy còn mang theo cơm vì sợ con chưa ăn gì nữa đấy mẹ.”

Lâm Mặc nghe vậy thì càng vui hơn: “Đứa nhỏ này đúng thật là tốt bụng quá đi, có cơ hội con nhớ dẫn bạn đến nhà chơi, để cho mẹ gặp với.”

Tiêu An thấy mẹ chỉ nghe kể thôi cũng đã rất thích Trạch Lan như vậy rồi, nếu mà mẹ gặp được Trạch Lan rồi, chắc chắn mẹ sẽ còn thích người hơn nữa cho coi.

“Có cơ hội con sẽ dẫn ạ.” Tiêu An nói tiếp: “Mai con muốn đi học mẹ à, ở nhà con chán lắm, con uống thuốc cũng thấy hết đau rồi mẹ ạ.”

“Mẹ nghĩ con nên ở nhà bữa nữa thì hơn.” Lâm Mặc vẫn có chút lo.

Tiêu An: “Không cần đâu mẹ, con không muốn ở nhà, con muốn đi học, đi học có bạn cơ.”

Lâm Mặc nghe Tiêu An nói như vậy thì liền rất vui, “Bây giờ con lại muốn có bạn rồi à? Mẹ đã nói rồi, có bạn sẽ rất vui mà.”

Những điều mà mẹ nói đều đúng là sự thật, có bạn sẽ rất vui. Tiêu An nôn nóng đến ngày mai để đi học, cậu sẽ thấy được gương mặt vui vẻ năng động của Trạch Lan rồi. Không hiểu sao lúc này cậu rất nôn nóng.

Làm ơn hãy đến ngày mai liền đi.

***

Vì Tiêu An một mực đòi đi học nên Lâm Mặc cũng không có ý cản, bà vẫn còn sợ chân của con chưa hết đau hẳn, nên sáng nay đi cùng con đi ra trạm xe buýt đàng hoàng. Như vậy, bà mới yên tâm đi làm được.

Lâm Mặc ngồi đợi xe chung với Tiêu An, khi xe đến, đợi con lên xe rồi bà mới an tâm mà đi làm.

Cũng như những lần trước, Tiêu An sẽ chọn chỗ ngồi ở cuối cùng gần bên của sổ mà ngồi. Chân của cậu đi lại vẫn còn hơi nhói ở mắt cá chân, uống thuốc rồi nên cũng đã đỡ đau và sưng lên nhiều.

Cô Nghê Ni hôm qua sau khi gọi điện thoại báo cho mẹ xong, cậu cũng được nghe mẹ kể lại. Trước đó, cậu cũng đã được Trạch Lan kể cho nghe rồi. Cô Nghê Ni nói người nhà của Vương Hoan muốn bồi thường tiền thuốc men nhưng mẹ đã từ chối, nói không cần. Tiền thuốc men cũng không đáng là bao, chuyện của tụi nhỏ cứ êm đềm cho qua như vậy là được rồi.

Sau đợt đó, mẹ cũng đã dặn cậu rất nhiều về cái tính tình này của mình, nhưng Tiêu An không biết liệu rằng là cậu có sửa được không thì không biết.

Xe đi một lúc thì dừng lại để đón đợt khách tiếp theo, Tiêu An ngồi suy nghĩ vu vơ đủ điều, sau đó vô thức nhớ về Trạch Lan, cậu không để ý xe dừng lại đón khách từ lúc nào.

Lần đầu tiên có người khác quan tâm cậu như vậy, lại còn chủ động nữa. Cậu thực sự rất vui vì có Trạch Lan là bạn. Thì ra thật sự có một người tốt như vậy, chỉ là vì cậu chưa gặp được thôi. Trạch Lan đối với cậu rất tốt, tuy cả hai mới chỉ biết nhau không được lâu, nhưng mà cậu tin tưởng có một cái gì đó liên kết giữa cả hai lại. Tình bạn của cậu và Trạch Lan chắc chắn sẽ rất bền lâu.

Trạch Lan ngồi nhìn Tiêu An một hồi không nói gì, mãi sau mới lên tiếng: “Hù, cậu đang suy nghĩ gì, mà mình ngồi ở bên cạnh cậu cũng không biết luôn vậy?”

Tiêu An bị hù có chút giật mình quay sang, gương mặt cậu vui vẻ hơn hẳn nhưng có vẻ chính bản thân của cậu cũng không nhận ra được điều đó.

“Mình đang nghĩ về cậu, cậu có tin không?” Tiêu An tiếp tục: “Mà cậu lên xe từ lúc nào, mà mình không biết vậy?”

Trạch Lan cười hì hì khi nghe Tiêu An nói câu trước đó, “Mình lên được một lúc rồi, ngồi cũng đã được một lúc luôn rồi, nếu mà mình không nói, chắc là cậu sẽ không biết luôn đó.” Cậu tiếp tục: “Mà chân của cậu hôm nay đã đỡ hẳn chưa á?”

Tiêu An chân mày khẽ nhướn lên nhẹ, gương mặt cậu có một dao động nhỏ, “Tại sao cậu lại quan tâm mình như vậy?”

Trạch Lan vô tư nói: “Chúng ta là bạn của nhau mà, đã là bè với nhau thì phải quan tâm nhau chứ.”

Nghe được câu trả lời này, Tiêu An cũng hiểu được, chỉ có điều là Trạch Lan quá khác, Trạch Lan thật sự rất tốt bụng, không có giả dối gì ở đây hết.

“Chân của mình đỡ rồi, chỉ còn đau một chút thôi. Ngoài mẹ ra, thì cậu là người thứ hai quan tâm mình như vậy.”

Trạch Lan không ngờ lại nghe được lời nói như vậy, chỉ nhiêu đó thôi, cậu cũng đã biết Tiêu An thiếu thốn rất nhiều điều. Ngoài mẹ ra thì cậu là người thứ hai, vậy còn bố của Tiêu An? Tiêu An nói là không có bố, đúng thật là tội Tiêu An quá đi mà. Không ngờ rằng Tiêu An lại không hề được vui vẻ như cậu.

Xe cũng đã đến nơi, Tiêu An đứng dậy định đi xuống, được Trạch Lan đỡ thì từ chối “Không cần cậu phải dìu mình đi đâu, mình tự đi được mà.”

Nghe vậy thì Trạch Lan cũng không có ý định muốn dìu nữa, vì cậu cũng cảm nhận được là Tiêu An nghĩ như vậy thấy giống con nít quá nên mới từ chối.

Tiêu An chân chỉ mới đỡ hơn thôi, đi nhanh chân vẫn còn nhói nên cậu đi hơi chậm.

Trạch Lan đi hơi nhanh, quay đầu lại thì thấy Tiêu An đi chậm nên cậu giảm tốc độ đi xuống để cả hai đi cùng nhau.

Dù chỉ là mấy hành động nhỏ như vậy nhưng Trạch Lan vẫn rất để ý và quan tâm, biết được sự quan tâm này đều là dành cho mình. Tiêu An cảm thấy rất vui, bản thân cậu thật là may mắn.

Đến lớp, Tiêu An và Trạch Lan thấy ba người rất quen mắt đang đứng ở bàn giáo viên với cô Nghê Ni.

Là Vương Hoan và hai tên bạn của cậu ta hôm bữa.

Tiêu An và Trạch Lan lại chỗ bàn cúi đầu chào cô.

Vương Hoan cùng hai người bạn thay nhau đùn đẩy qua lại, gương mặt bất đắc dĩ ai nhìn cũng thấy được.

“... Xin, xin lỗi, vì mấy hôm trước đánh cậu bị thương.”

Cả ba cùng mở miệng xin lỗi, nhưng không hề có thành ý một chút xíu nào.

Nghê Ni ánh mắt không vui, gương mặt có nét nghiêm khắc, cô ho một cái nhìn cả ba đứa, “Các em nói lại đàng hoàng cho cô coi. Lời xin lỗi của các em không hề có một chút thành ý nào với bạn hết.”

Cả ba nhìn nhau một cái, rồi lặp lại: “Xin lỗi, vì đã đánh cậu.”

Nghê Ni nhìn mà chán, nếu cô mà còn bắt ba đứa học trò này xin lỗi, dù có cả chục lần như vậy, thì thái độ bất đắc dĩ cũng không tốt lên được tí nào.

“Thôi được rồi, các em đi đi.”

Sau khi được Nghê Ni cho phép, Vương Hoan và hai tên bạn của cậu ta nhanh chóng chạy ra ngoài thật nhanh như được giải thoát.

Nghê Ni nhìn sang Tiêu An, vẻ mặt nghiêm khắc khi lẫy cũng mất đi, thay vào đó là nét mặt thân thiện của mọi ngày, cô nói: “Chân của em đã đỡ hơn chưa? Sao em không ở nhà nghỉ cho khỏe hẳn, rồi hãng đi học?”

Tiêu An: “Em thấy đỡ rồi. Cảm ơn cô nhiều ạ.”

Một lát sau thì cũng đã bắt đầu giờ học, trong các tiết học Trạch Lan lại như những ngày thường, lại không hề chú tâm đến học hành, cậu lại y như cũ nằm ra bàn ngủ.

Tiêu An thấy vậy lấy tay đυ.ng nhẹ vào người của Trạch Lan để lay cậu dậy.

Trạch Lan xem như không có gì, cậu vẫn lười biếng không chịu ngồi dậy học đàng hoàng.

Tiêu An không dám nói to, mất công giáo viên lại chú ý đến, cậu đành phải ghé sát lại tai của Trạch Lan mà nói nhỏ: “Nếu cậu không muốn bị cô bắt ra ngoài đứng, thì mau ngồi dậy học đi.”

Lúc Tiêu An nói tiến lại rất gần tai của Trạch Lan, cậu thấy được cái gáy trắng nõn của Trạch Lan, nhất thời bị như bị thu hút không muốn dời mắt đi. Chả biết vì chuyện gì, sau khi cậu nói xong thì Trạch Lan đang gục đầu trên bàn lập tức ngồi ngay ngắn lại như vừa bị điện giật.

Vành tai của Trạch Lan đỏ bừng, quay sang Tiêu An mà lắp bắp: “...Cậu, cậu...”

Tiêu An thấy Trạch Lan có gì đó rất lạ, lỗ tai thì đỏ bừng lên hết, liền hỏi: “Cậu bị làm sao vậy?”

Trạch Lan ấp úng nói: “Ai, ai cho, ai cho cậu nói vào tai của mình. Tai của mình rất nhạy cảm đó.”