Thích Một Con Mèo

Chương 8: Là bạn bè

Sau khi ba người kia đã chạy đi, Trạch Lan liền quay qua đỡ Tiêu An đứng dậy, “Cậu có sao không á? Bị đánh đau lắm đúng không?”

Gương mặt của Trạch Lan toát lên sự lo lắng khi hỏi, Tiêu An có thể nhìn thấy được điều đó, cậu không tin đây là sự thật.

Sao lại như thế được chứ?

Tiêu An im lặng nhìn Trạch Lan, Trạch Lan không nghe được câu trả lời cũng không hỏi, cậu cũng biết cái tính tình này của Tiêu An rồi. Sau đó cậu dìu Tiêu An ra ghế ngồi rồi nhanh chóng sắp xếp lại hết chỗ ghế còn dở chưa xong.

Tiêu An không ngờ đến Trạch Lan không ghét cậu mà bỏ đi, bây giờ vẫn còn ở lại đây xếp ghế giúp cho cậu nữa.

Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.

Trạch Lan bỗng dưng nói: “Ây chết rồi, giờ này thì cô trực ở phòng y tế cũng đã về rồi, phải làm sao đây ta? Hay là mình đưa cậu đi đến trạm y tế nha, cũng gần lắm á, ở đối diện với trường luôn nè.”

Nói xong Trạch Lan lại đỡ Tiêu An đi, nhưng mà chân của Tiêu An lúc lẫy bị đá mạnh nên giờ bước đi rất khó khăn. Một ý định chợt nảy ra trong đầu Trạch Lan lúc này, cậu nói: “Nè, hay cậu leo lên lưng mình để mình cõng cậu đi nha.”

Tiêu An rất đỗi ngạc nhiên khi nghe lời này, tại sao Trạch Lan lại quan tâm đến cậu đến như thế? Lúc trước rõ ràng là cậu đã nói lời khó nghe như vậy mà.

Bây giờ mặc dù chân đang rất đau, nhưng gương mặt Tiêu An lại không hề lộ ra vẻ đau đớn gì, một chút cũng không.

Cậu nhịn đau mà nói: “Không cần, cảm ơn cậu, cậu về trước đi.”

Trạch Lan cảm thấy lúc này đúng là rất muốn cười Tiêu An, cậu không biết nên nói gì với Tiêu An giờ, rõ ràng là chân của Tiêu An đã đau lắm rồi nhưng vẫn không chịu cho cậu cõng đi. Cái tính tình này đúng thật là quá sĩ diện mà, phải nên bỏ đi mới được nha.

Bỗng Trạch Lan nghĩ đến chuyện hôm ở trên xe buýt, không lẽ tại vì chuyện đó nên Tiêu An mới có thái độ như vậy sao?

Cậu không phải là một người dễ giận và giận dai như vậy, nếu như Tiêu An đã cảm thấy bản thân của cậu thật sự phiền phức như vậy thì cậu cũng không bám theo kết bạn với Tiêu An nữa.

Biết được cái tính tình này của Tiêu An rồi, nên Trạch Lan bèn phải chủ động trước thôi, cậu đeo cặp của mình ngược lên trước.

Tiêu An biết chắc rằng là Trạch Lan định đi về rồi, thế mà mọi chuyện lại không phải như những gì cậu nghĩ, Trạch Lan lại cầm cặp của cậu rồi đeo lên trước người của mình, tiếp theo chính là Trạch Lan đi lại chỗ cõng cậu rồi đi.

Tiêu An nhất thời bị giật mình bởi vì hành động này của Trạch Lan.

Sao lại thế này được? Tại sao lại cõng cậu?

Cậu vội nói: “Này này, cậu làm gì đấy? Mình đã nói là không cần cậu giúp rồi mà.”

Trạch Lan làm như không nghe thấy lời nói của Tiêu An, “Phải phải, mình cũng không muốn giúp đỡ cậu đâu nha, tại vì mẹ của mình đã dặn là phải giúp đỡ bạn bè lúc gặp khó khăn, nên mình mới giúp cậu thôi á nha.”

Nói xong Trạch Lan lại tiếp tục đi, mà sau khi Tiêu An nghe được lời nói này cũng không nói gì nữa, chắc là do chân đã đau lắm rồi.

Tiêu An không suy nghĩ gì nữa, hai tay của cậu cũng ôm vào cổ của Trạch Lan, khi nhìn xuống cậu thấy một cái gáy rất trắng, tiếp đó còn ngửi được một mùi hương rất tự nhiên từ quần áo trên người của Trạch Lan.

Cuối cùng thì cũng đến trạm y tế, Trạch Lan để Tiêu An ngồi xuống ghế, tiếp đến Trạch Lan bỏ cặp sang hết một bên.

Nhân viên y tế tới sát trùng và xem vết thương cho Tiêu An.

Đầu gối bên phải của Tiêu An bị bầm tím một mảng, còn chỗ mắt cá chân thì bị sưng lên, hai tay bầm tím rất rõ.

Chị nhân viên đang sát trùng cho Tiêu An hơi nhăn mày nói: “Sao mà lại ra nông nỗi như vậy đây? Mấy đứa này có phải là đi đánh nhau đúng không?”

Nghe thấy vậy, Trạch Lan liền phản bác lại: “Không phải không phải, bạn của em cậu ấy bị mấy bạn khác đánh đó chị ơi.”

“Sao lại đánh bạn như vậy chứ? Em nhớ phải báo lại đàng hoàng cho giáo viên đó biết chưa?”

“Dạ.”

Chị nhân viên băng bó nhìn mà còn thấy tội thay, nhìn cậu bé với gương mặt đẹp như vậy mà bị đánh ra nông nỗi này đây.

Sau một hồi được xử lý, mấy chỗ Tiêu An bị trầy nặng cũng được dán băng lại đàng hoàng. Hầu hết mấy chỗ bầm, bị trầy xước cũng chỉ là vết thương ngoài da, vài ngày sau thì sẽ đau.

Trạch Lan lúc này mới chợt nhận ra là cậu đã hết tiền rồi, sáng ngày đi học cậu quên xin tiền mẹ thêm rồi.

Cậu quay sang nói với chị nhân viên: “Chị ơi, em không có mang theo tiền rồi, hay là để bữa khác em qua đây trả lại tiền cho chị nha. Nói dối là có tội, em hứa sẽ không nuốt lời đâu mà.”

Tiêu An cũng chỉ còn chút tiền dư trong cặp, chỉ đủ để đi xe buýt về đến nhà, chứ trả tiền thuốc thì chắc chắn không đủ.

Trạch Lan và Tiêu An đang loay hoay không biết nên làm sao, thì lúc này đây chị nhân viên vui vẻ nói: “Thôi đi, chị rất thích mấy đứa trẻ như em, tiền thuốc cứ coi như là chị mua tặng cho bạn của em đi nha.”

Trạch Lan nghe vậy vui vẻ cười: “Em cảm ơn chị ạ. Chị thật là xinh đẹp và tốt bụng lắm luôn á nha.”

Gương mặt của Trạch Lan nở lên một nụ cười xán lạn, Tiêu An nhìn thấy nụ cười này đến ngây cả người ra.

“Miệng của em ăn kẹo hay sao mà nói chuyện ngọt quá đi à.” Chị gái nhân viên rất thích những đứa trẻ dễ thương như Trạch Lan, ước gì đây mà là em trai của mình thì tốt biết mấy, cô sẽ cưng hết mực luôn.

Trạch Lan dìu Tiêu An đi ra ngoài, cả hai cùng ngồi đợi xe ở trạm xe buýt.

Trạch Lan: “Mình về chung với cậu nha, chân của cậu đau như vậy sẽ không đi một mình được đâu á.”

Từ lúc ở trạm y tế đến bây giờ, lúc này Tiêu An mới chịu mở miệng ra nói: “...Cảm ơn cậu, vì hôm nay đã giúp mình.”

Trạch Lan vui vẻ nói: “Không có gì đâu á, không phải cảm ơn mình, bộ không phải chúng ta là bạn với nhau hay sao.”

Tiêu An luôn thắc mắc từ lúc ở trường đến lúc bây giờ, cậu hỏi: “Cậu không ghét mình sao? Mấy hôm trước ở trên xe buýt mình đã nói những lời khó nghe như vậy với cậu.”

Quả thật như những gì ở trên lớp Trạch Lan đã nghĩ, Tiêu An chính là vì chuyện này mà liên tục từ chối cậu giúp đỡ, “Đúng là cậu đáng ghét lắm á nha, nhưng mà do tính tình của cậu như vậy rồi biết phải làm sao bây giờ? Mình cứ bám lấy rồi đòi kết bạn với cậu, nhưng lại không quan tâm cậu thích hay không, mình cảm thấy mình cũng có lỗi mà.”

Tiêu An nghe xong cúi mặt xuống, mấp máy môi mấy lần mới nói ra được: “Xin lỗi...”

“Sao lại phải xin lỗi mình cơ? Cũng tại lỗi của mình nữa mà.”

Giọng Tiêu An có chút buồn: “Bởi vì trước giờ mình không có bạn bè, mình phải trải qua một số chuyện nên từ đó mình luôn xa lánh mọi người, và mình cũng không quan tâm đến chuyện bạn bè nữa.”

Trạch Lan khi nghe xong cũng hiểu tại sao Tiêu An tính tình có phần như vậy rồi, cậu vốn tưởng rằng tính của Tiêu An vốn là lạnh lùng như vậy cơ, thì ra mọi chuyện luôn có lý do hết, “Vậy bây giờ mình và cậu, hai chúng ta là bạn của nhau nhé. Được không được không?”

Tiêu An một khi đã quyết định nói lý do ra, thì Trạch Lan cũng biết được Tiêu An đã chịu chấp nhận làm bạn với mình rồi. Quả nhiên như cậu suy đoán, Tiêu An nghe xong liền đồng ý.

“Ừ, từ giờ chúng ta là bạn của nhau.”

Trạch Lan liền vui vẻ nở một nụ cười xán lạn.

Tiêu An không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười này của Trạch Lan, thì trong lòng lại có gì đó cảm thấy rất là thoải mái. Đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt phải kia, thật sự là rất hợp với gương mặt của Trạch Lan.

Đúng lúc đó xe buýt cũng đã đến, Trạch Lan cầm cặp của cả hai bước lên trước, sau đó xuống dìu Tiêu An lên xe.

Trạch Lan sau đó mới nhớ ra loay hoay mà nói: “À, thật ra là hôm nay mình quên xin mẹ tiền nên không có tiền. Cậu có tiền không? Cho mình mượn đi xe với, mình hứa là đi học sẽ trả lại cho cậu mà, mình sẽ không nuốt lời đâu á.”

Dĩ nhiên là Tiêu An sẽ cho Trạch Lan mượn rồi, hôm nay tất cả đều nhờ có Trạch Lan giúp đỡ cậu hết, “Ừ, không cần trả lại tiền cho mình đâu, hôm nay là nhờ có cậu hết.”

Trạch Lan sau một hồi đắn đó vẫn quyết định hỏi: “Tại sao mấy người kia lại đánh cậu vậy hả?”

“Mình không biết nữa, chắc là.” Tiêu An lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Trạch Lan một mực phải nghe Tiêu An nói cho bằng được mới thôi, “Nè nè, cậu nói đi chứ, đang nói giữa chừng mà. Hay cậu không muốn xem mình là bạn, không muốn kể cho mình nghe.”

Tiêu An vội nói: “Không phải như vậy, chắc là do mấy hôm trước mình từ chối lời một bạn nữ và làm cậu ấy khóc, ngươi đó chắc là quen biết gì với bạn nữ đó, nên muốn đánh mình để xả giận thay thôi.”

Trạch Lan nghe xong thì tức giận nói: “Hứ, mấy người đó đúng thật là quá đáng quá đi, mai mình đi học sẽ méc với cô để cô phạt bọn họ nặng ơi là nặng luôn, cho chừa.”

Trạch Lan nói tiếp: “Nhưng mà nè, cậu làm gì mà bạn nữ kia lại khóc á?”

Tiêu An thành thật nói: “Cậu ta tặng sữa bắt mình nhận, nhận xong mình vứt đi thì làm cậu ta khóc.”

Nghe xong Trạch Lan giật mình: “Hả, sao cậu lại làm như vậy chứ? Bạn ấy là con gái đó, cậu còn phũ hơn cả mình nữa cơ, cậu mà như vậy thì không có ai thích cậu đâu đó nha.”

“Mình cũng không cần ai thích mình.” Tiêu An vốn không hề quan tâm điều đó.

Trạch Lan cũng không biết nói sao nữa, vì tính của Tiêu An hình như rất khó để mà thay đổi được, nên cậu đành nói chuyện khác, “Vậy thế nhà của cậu ở đâu vậy?”

Tiêu An: “Đi hết đoạn đường này thì đến nhà của mình, rồi đi bộ một tí là sẽ tới.”

Trạch Lan không ngờ nhà của cả hai thế mà lại trùng một đường với nhau, “Nhà của mình cũng ở trên đường này luôn nè, hình như cũng sắp đến nơi rồi. Mình sẽ đưa cậu về nhà, vì chân của cậu đang đau mà.”

Tiêu An cảm nhận và thấy rất rõ được sự lo lắng này dành cho mình, cậu cũng muốn được lâu hơn, được nhiều hơn nữa nhưng không thể ích kỷ được, “Mình không muốn làm phiền cậu nữa đâu. Với lại đến giờ này chưa về, cậu không sợ bố mẹ lo lắng hay sao?”

Nói đến đây Trạch Lan mới chợt nhớ đến mà lo, mẹ bây giờ ở nhà chắc đang rất lo lắng cho cậu, nhưng mà cậu vẫn lo lắng cho chân của Tiêu An vì đang bị đau như vậy sao mà đi được chứ.

Trạch Lan: “Vậy thế cậu không sợ bố mẹ lo lắng sao?”

Tiêu An: “Mẹ mình đi làm rồi, đến chiều mới về nhà. Trước giờ mình không có bố.”

“Xin lỗi, mình không có cố ý.” Trạch Lan cảm thấy thật có lỗi vì đã nói đến chuyện không vui của Tiêu An.

Tiêu An không để ý đến chuyện này, cậu biết là Trạch Lan không cố tình, mà chuyện này cậu không có buồn, hay nói cách khác cậu còn chẳng để tâm chút nào, “Không sao đâu.”

Cuối cùng xe cũng đến đúng nơi, nhưng Trạch Lan không muốn về nhà vì chân của Tiêu An đang đau, nhưng mà bây giờ mà cậu không về nhà thì mẹ sẽ rất lo lắng cho cậu.

Thấy gương mặt của Trạch Lan như vậy, Tiêu An biết là vấn đề gì, cậu nói trấn an vài câu để cho Trạch Lan yên tâm hơn mà đi về nhà, “Chân của mình băng bó xong thì không đau nữa rồi, cậu nếu mà không về nhà là sẽ làm cho mẹ của cậu lo lắng lắm đó.”

Trạch Lan có chút luyến tiếc không muốn, “Vậy thì mình về đó nha.”

Tiêu An gật đầu ‘ừ’, cậu nhìn bóng lưng của Trạch Lan rời đi đã lâu. Lần đầu tiên có người ngoại trừ mẹ lo lắng cho cậu đến như vậy, cậu thực sự rất vui, không ngờ bản thân cũng có được một người bạn thật lòng rồi, lại còn rất quan tâm lo lắng cho cậu nữa.

Điều này thật tốt mà.