Thích Một Con Mèo

Chương 1: Chuyển chỗ ở

Vừa mới đặt chân cùng mẹ đến thành phố A, phong cảnh nơi đây làm cho Tiêu An thấy có chút ấn tượng hơn hẳn. Những hàng hoa anh đào được trồng ven đường đã hết nở rộ, nhưng vẫn không làm vơi đi được sự đẹp đẽ của chúng. Loáng thoáng từng đợt gió mạnh thổi qua làm cho những cánh hoa mỏng manh bay tán loạn khắp nơi. Một cánh hoa rơi trên tay Tiêu An, cậu đưa tay cầm nó một cách nhẹ nhàng rồi nhìn nó mang một vẻ hơi buồn.

Ven đường đầy rẫy những cánh hoa anh đào rơi, phải nói cảnh này đúng thật là rất đẹp.

Giây phút đó, Tiêu An thấy mình như đã hòa vào trong cái cảnh tượng này. Nhưng cũng không lâu sau đó, cậu đã thoát khỏi khung cảnh đó một cách nhanh chóng khi nghe tiếng của mẹ vang lên giữa chừng, "Con thấy nơi đây như thế nào?"

Tiêu An không vội trả lời, cậu nhìn ra mấy hàng anh đào ở đằng xa, rồi nói: "Nơi đây trông rất đẹp mắt, con thấy rất thích ạ."

Lâm Mặc tâm trạng cũng không được vui vẻ gì cho lắm, bà khẽ thở dài một hơi, "Mẹ hy vọng chúng ta ở đây sẽ có một cuộc sống thật tốt, mẹ chỉ mong muốn được có như vậy thôi."

Tiêu An biết mẹ lại đang buồn rầu nữa, thế là cậu đành phải giả vờ làm nũng để làm cho mẹ vui lên.

Tiêu An cầm lấy tay mẹ, sau đó gương mặt cố gắng diễn một nét dễ thương hết mức có thể mà nói: "Mẹ ơi mẹ ơi, con thấy đói bụng rồi, con muốn ăn."

Nhìn thấy gương mặt này của Tiêu An, Lâm Mặc liền xua đi sự không vui vẻ của mình. Gương mặt đang ủ rũ của bà liền nở lên một nụ cười dịu dàng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Lâm Mặc lấy tay của mình kí nhẹ vào trán Tiêu An một cái như không, "Trước hết chúng ta phải đi nhận nhà, rồi sau đó dọn dẹp một chút đã, sẽ mất cũng gần như là hết ngày đó, để mẹ kiếm gì đó cho con ăn trước nha."

Nói xong Lâm Mặc một tay kéo vali, tay còn lại dắt Tiêu An đi lại một quán bán đồ ăn ở ven đường để mua cho con một chút gì đó ăn lót dạ đỡ đói.

Tiêu An cầm lấy cái bánh hamburger mẹ mới mua cho, nhanh chóng cắn một miếng thật là to, cậu cố làm như mình đang rất đói, giờ mới được ăn ngon, "Ngon lắm nha mẹ ơi."

Nhìn gương mặt Tiêu An ăn ngon như vậy, Lâm Mặc liền vui vẻ, "Từ từ mà ăn, con ăn như vậy coi chừng mắc nghẹn đấy."

Thấy gương mặt của mẹ đã vui hơn rồi, Tiêu An bắt đầu ăn chậm lại như bình thường. Thật ra cậu không hề đói bụng gì cả, nhưng thấy mẹ buồn bã nên đành phải tận dụng sự dễ thương của mình để làm cho mẹ vui lên. Vốn dĩ cậu phải chuyển chỗ ở, đó cũng chính là vì vào thứ bảy tuần trước, lúc ấy cậu vốn đang sống ở thành phố A.

...

Mẹ vì kiếm tiền nuôi Tiêu An nên phải đi làm ở quán bar, công việc của mẹ là bưng bê rượu vào mỗi buổi tối. Nhiều lần Tiêu An đã nói với mẹ nên tìm công việc khác đi, nhưng thời buổi như bây giờ xin việc rất khó khăn, kiếm được một công việc làm ra tiền đối với một người không được học hành đàng hoàng như mẹ quả thật rất khó.

Suy nghĩ này mẹ cũng đã từng nghĩ đến, nhưng vì miếng cơm manh áo, vì kiếm tiền lo cho cậu ăn học nên mẹ vẫn phải làm ở đấy, xem như không hề có chuyện gì.

Đêm hôm đó mẹ bưng rượu vào phòng cho khách, mấy tên khách thấy mẹ vì xinh đẹp nên đã nổi ý định xấu xa trong đầu.

Đưa rượu xong, chúng viện cớ giữ người lại rót rượu không cho đi.

Mẹ không dám từ chối vì những người này đều là khách hàng, nếu đã yêu cầu thì không thể thẳng thừng từ chối ngay được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc.

Đang rót rượu thì một cánh tay đột nhiên vòng lấy eo của mẹ khiến mẹ giật mình đứng dậy, sau khi biết ý định của bọn chúng, mẹ liền nhất quyết không chịu ở lại rót rượu mà muốn đi khỏi phòng.

Định bước đi thì có hai tên cản lại không cho.

Mẹ vội đẩy người vội lao ra ngoài, nhưng cánh tay mẹ nhanh chóng bị một tên nắm chặt không buông.

Sự việc xảy sau đó khi Tiêu An biết chuyện, với cậu thật may mắn.

Tiêu An cảm ơn ông trời vì mẹ đã không xảy ra chuyện gì.

Tên kia bị mẹ đập chai rượu vào đầu chảy máu, gã ôm cái đầu máu me đến gặp ông chủ, sau đó mở mồm ăn vạ chính gã mới là người bị hại.

Sau khi ông chủ biết chuyện quyết định xử lý mọi chuyện ổn thỏa hết sức nhất có thể, cái mà gọi là ổn thỏa của ông, chính là bắt mẹ phải bồi thường tiền vì đã đánh tên đàn ông kia bị thương.

Mẹ đã tức giận phải đối nói đủ điều để cố gắng giải thích, nhưng kết quả vẫn là không được ông chủ đứng về phía để bênh vực.

Ông chủ không có ý định bênh vực mẹ, cuối cùng mẹ cũng phải trả một số tiền bồi thường không hề nhỏ, và sau đó cũng xin nghỉ việc ở nơi đó.

Mẹ định giấu mọi chuyện, nhưng vốn là một đứa trẻ hiểu chuyện, sau một lúc gặng hỏi thì Tiêu An cũng đã biết chuyện.

Mọi người hàng xóm xung quanh đều không ưa gì hai mẹ con của Tiêu An hết. Họ nghe nói mẹ cậu đi làm ở quán bar, sau đó liền đồn bậy bạ lên, có người còn độc mồm đến nỗi đồn mẹ cậu là gái điếm.

Cả hai mẹ con cũng chỉ biết nhẫn nhịn cho qua, sau chuyện hôm đó thì biết thế nào một thời gian sau mọi người quanh đây cũng sẽ biết hết. Miệng lưỡi thiên hạ không thể nào biết trước được, vì mẹ sợ cậu bị ảnh hưởng chính vì chuyện này, không biết bọn họ sẽ còn độc mồm độc miệng mà nói ra thành như thế nào nữa. Thế là mẹ đã quyết định đổi chỗ ở đi nơi khác.

Vốn dĩ mẹ cũng muốn rời khỏi nơi ở hiện tại rồi, sống mà chỉ suốt ngày nghe những lời nói xấu độc mồm, những lời chua ngoa như thế, nhịn thì nhịn, nhưng nhịn mãi khiến con người ta không chịu đựng nổi nữa.

Cũng là vì cậu hết, mẹ sống không để tâm mấy lời khó nghe đó bao nay rồi, nhưng mỗi lần khi họp phụ huynh ở trường cho cậu xong, mẹ về nhà luôn là vẻ mặt buồn hết.

Cậu không biết cô giáo đã nói gì mà khiến mẹ không vui như thế, cậu cố hỏi thử nhưng mẹ lại không trả lời cậu.

Tiêu An suy đoán trong đầu nhưng cậu gần như biết, chắc hẳn mọi chuyện cậu ở trường như thế nào cô giáo đều kể hết ra cho mẹ biết hết rồi.

Thay vì cứ phải sống mà suốt ngày phải nghe những lời không hay ho gì, chi bằng đi chỗ khác sống còn hơn.

...

Tiêu An từng nói với mẹ rằng: cậu không muốn mẹ làm những việc như vậy nữa, cậu biết là cuộc sống khó khăn, nhưng chứng kiến mẹ như vậy cậu đau lòng lắm, thà rằng cậu nghỉ học đi làm kiếm tiền cùng mẹ còn hơn.

Mẹ hai hàng nước mắt rơi xuống trên mặt, ôm chầm lấy cậu mà khóc, mẹ lại xin lỗi cậu nữa, mẹ luôn trách bản thân vì không cho cậu một cuộc sống tốt như bao người.

...

Thấy con ngẩn người một hồi, Lâm Mặc bèn nói: "Làm gì mà con ngẩn người ra vậy? Hay là ăn vẫn chưa no nên con muốn ăn thêm một cái hamburger nữa?"

Tiêu An lắc đầu, "Không có mẹ ơi, con no lắm rồi."

"Vậy ăn nhanh lên nào. Chúng ta cùng đi xem chỗ ở mới thôi."

Tiêu An tươi cười đáp lại, "Dạ."

Sau khi đi bộ hết một đoạn đường khá dài, cuối cùng Tiêu An và mẹ cũng đã dừng chân trước một căn nhà nhỏ, hàng rào quanh nhà bị một loại dây leo bám vào cuốn quanh, tuy đã mọc sum suê, nhưng trông không hề khó nhìn mà lại rất đẹp mắt. Nhìn qua thì loại dây leo này được trồng làm cảnh để trang trí cho nhà thêm đẹp, cuốn hút mắt nhìn hơn. Lúc đi trên đường để tìm nhà, Tiêu An để ý thấy, đa số ở đây trồng loại dây leo này để trang trí cho hàng rào quanh nhà.

Không ngờ căn nhà này lại có một khu vườn khá rộng rãi, đối với người khác thì nhìn nhỏ, nhưng đối với Tiêu An thì như vậy là đã đủ lớn rồi.

Trong vườn có các loại cây cảnh, kèm theo đó là những cây hoa hồng được trồng trong bồn, mấy loại cỏ được trồng làm cảnh mọc đầy dưới đất, cỏ dại đã mọc cao hơn chúng rất nhiều, che mất đi cả chúng. Những cây hoa hồng nếu còn nở thì bây giờ trông sẽ đẹp hơn nhiều, chúng sẽ nổi bật nhất trong chỗ này.

Tuy nhiên nhà đã được để trống một thời gian không ai ở, cây cảnh chẳng được cắt tỉa đàng hoàng, nhìn cũng chẳng ra cái hình dạng ban đầu vốn là gì. Nhìn kiểu nào thì mọi thứ lúc này cũng không hề giống một khu vườn cho lắm.

Sau khi mở cửa ra, Tiêu An và mẹ rất bất ngờ cùng không khỏi ngạc nhiên.

Căn nhà này nhìn ở bên ngoài cũng không đến mức gọi là quá nhỏ, chỉ ở ngưỡng vừa.

Hai mẹ con không nghĩ rằng ở bên trong thế mà lại nhìn rộng rãi đến như vậy, cái này là ngoài mong đợi, mọi thứ vẫn chưa được dọn dẹp đàng hoàng, nhưng nhìn ổn hơn căn nhà trước kia mà hai mẹ con sống rất nhiều.

"Thật hơn những gì mà mẹ tưởng tượng mà."

"Con hy vọng chúng ta sẽ sống thật tốt ở nơi này."

Lâm Mặc bỗng thất thần vài giây khi nghe Tiêu An nói như vậy, sau đó bà ôm con vào lòng mà nói: "Đúng vậy con của mẹ, chúng ta sẽ sống thật tốt."

Công việc tiếp theo của hai mẹ con chính là sắp xếp đồ đạc lại, bụi bẩn bám vào đồ đạc rất nhiều.

Lâm Mặc quét bụi từ những đồ vật xuống, bà phải lấy tay che lại rồi ho liên tục do bụi.

Tiêu An thì giúp mẹ quét lại bụi bẩn, mạng nhện, sau đó lau dọn nhà cho sạch sẽ.

Cả hai mẹ con loay hoay cuối cùng cũng đã dọn dẹp xong xuôi, coi như là tạm ổn rồi.

Khi dọn dẹp xong, xem lại đồng hồ thì cũng đã đến năm giờ chiều rồi.

Lâm Mặc thật may khi được một người bạn quen ở thành phố A giới thiệu cho căn nhà này, chủ căn nhà là họ hàng của người bạn này, biết được tin Lâm Mặc sẽ không sống ở thành phố A và định chuyển đi nơi khác sống, đúng lúc người họ hàng của người bạn này phải qua nước ngoài nên bán gấp căn nhà của mình.

Thế là Lâm Mặc đã quyết định mua lại căn nhà này.

Căn nhà này đồ dùng có đầy đủ, đúng thật là do bán đi gấp nên không có vận chuyển đồ đi đâu, đồ vật hầu như được giữ y nguyên như vậy, nên vì thế là giá nhà cũng sẽ cao hơn.

Người bạn của Lâm Mặc cũng nói giúp cho nhiều, nên mới giảm được một chút tiền xuống, thật sự là đối với điều kiện kinh tế hiện giờ của bà thì không đủ tiền để mà mua một căn nhà như vậy.

Tiêu An cũng đã hỏi nhiều lần, nhưng bà khẳng định với con đừng lo lắng vì mình không làm bất kì điều gì phạm pháp, hay đi vay mượn của ai, bà nói dối đây chính là số tiền đã tiết kiệm được bấy lâu nay.

Đồ dùng đúng thật là tốt, mọi thứ vẫn còn hoạt động không có gì hỏng hóc, đúng thật như những lời mẹ đã nói trước đó.

Tiêu An vui khi cả hai mẹ con kiếm được chỗ ở mới tốt như vậy, cuộc sống ồn ào kia sẽ không phải gặp lại nữa.

Lâm Mặc nói dối Tiêu An là giá căn nhà này khá rẻ, kêu con đừng lo lắng gì hết, nhưng mà con của bà rất thông minh, không biết là có chịu tin những lời mà bà nói không nữa đây?

Ban đầu Lâm Mặc không nghĩ đến sẽ có ngày dùng đến số tiền này, vì bà luôn một mực tin tưởng rằng mình có thể tự lo được cho con, nhưng sau chuyện ở quán bar vừa rồi, sau bao lần suy nghĩ đắn đo, bà đã quyết định dùng đến số tiền này.

Lâm Mặc thở dài, "Cuối cùng vẫn là phải dùng đến nó."

Tiêu An nghe mẹ nói nên quay lại hỏi, cậu nghe không rõ chỉ nghe được mẹ có nói gì đó.

Lâm Mặc lắc đầu, "Không có gì đâu con."