2 Công có một giấc mơ dùng miệng mở huyệt tiểu thụ
Sau khi suy nghĩ về mọi thứ, Lâm Bất Nhược quyết định trải qua bốn năm đại học trong yên lặng, không bao giờ dính líu đến nhóm vai chính nữa.
Ngày hôm sau, buổi chiều Lâm Bất Nhược đến trường báo cáo, sau đó trở về ký túc xá thu dọn.
Đây là một trường học quý tộc, cơ sở vật chất rất xịn, ký túc xá dành cho hai người, ban đầu Lâm Bất Nhược và Hạ Kiêu ở chung một ký túc xá, nhưng tính cậu lì lợm la liếʍ, Hạ Kiêu cảm thấy rất phiền, cho nên hắn xin chuyển đi, để lại Lâm Bất Nhược sống một mình trong ký túc xá. Theo cốt truyện thì lúc Hạ Kiêu chuyển đi, Lâm Bất Nhược cảm thấy rất khó chịu, nhưng bây giờ với cậu mà nói thì điều này thực sự tuyệt vời.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Lâm Bất Nhược có chút đổ mồ hôi, thấy bên ngoài đã muộn, cậu gọi đồ ăn nhanh rồi đi tắm.
Sau khi tắm xong, Lâm Bất Nhược trực tiếp thay đồ ngủ, đợi một lúc thì đồ ăn cũng đến, cậu xuống lầu lấy.
Trong hành lang tối om, Lâm Bất Nhược vỗ tay, đèn điều khiển bằng giọng nói bật sáng, không ngờ lại gặp Hạ Kiêu đang đi lên lầu. Hạ Kiêu đang mặc đồ thể thao, ôm một quả bóng rổ trong tay, hình như mới chơi bóng rổ xong, cho nên cả người đều là mồ hôi, hormone nam tính phả vào mặt cậu, hoàn toàn khác với Lâm Bất Nhược, người vừa mới tắm xong, tóc cậu vẫn còn ướt, thơm thơm mềm mềm.
Hạ Kiêu nhìn bắp chân và cánh tay lộ ra của Lâm Bất Nhược, ánh mắt ướŧ áŧ, đôi môi đỏ mọng, không biết vì sao hắn cảm thấy cổ họng hơi khô khốc.
“Cậu…….”
Ngay khi Hạ Kiêu vừa định mở miệng chế nhạo Lâm Bất Nhược, nhưng hình như thái độ cậu rỏ vẻ không có nhìn thấy hắn, mắt nhìn thẳng lướt qua. Hạ Kiêu không khỏi quay đầu lại nhìn Lâm Bất Nhược, sau đó cúi đầu nhìn đồ vật dưới háng hắn đang gồ lên, không khỏi thấp giọng chửi "Mẹ nó".
Lâm Bất Nhược ăn xong, chơi điện thoại một lát rồi đi ngủ.
Mà bên kia, sau khi trở về ký túc xá, Hạ Kiêu tắm nước lạnh để kìm nén du͙© vọиɠ của mình, hiện tại đang nằm trên giường nhưng không hề buồn ngủ, bắp chân và cánh tay giống như nhuyễn ngọc của Lâm Bất Nhược vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn. Mà đôi môi hồng hào kia, nhất định rất mềm, khi hôn chắc có vị ngọt, đôi mắt to tròn như nai con khi khóc hẳn sẽ đỏ bừng. Hạ Kiêu không khỏi nghĩ đến, dươиɠ ѵậŧ bên dưới cứng đến mức đau.
Không thể chịu đựng được, Hạ Kiêu lao vào phòng tắm, vừa nghĩ đến Lâm Bất Nhược vừa xoa nắn dươиɠ ѵậŧ.
Nửa tiếng sau, Hạ Kiêu từ phòng tắm đi ra, nằm trên giường ngủ thϊếp đi, trước khi đi ngủ còn nghĩ: Không nghĩ tới Lâm Bất Nhược lại đẹp như vậy, hẹn hò với cậu ấy cũng không tệ...
Nhưng Hạ Kiêu không bao giờ ngờ rằng hắn thực sự đã làʍ t̠ìиɦ với Lâm Bất Nhược trong giấc mơ của mình, mà cậu trong giấc mơ của hắn lại ngoan ngoãn như vậy.
Trong giấc mơ, Hạ Kiêu vòng một tay qua eo Lâm Bất Nhược, điên cuồng hôn cậu, đưa lưỡi vào trong miệng cậu khuấy đảo, Lâm Bất Nhược nằm trong lòng hắn, mềm như một vũng nước.
Cùng lúc đó, tay kia của Hạ Kiêu vén quần áo của Lâm Bất Nhược, vuốt ve làn da mịn màng của cậu, rồi đến đầu ngực.
"Hừm... a... không, đừng... kỳ quá..." Lâm Bất Nhược thở nhẹ một hơi, hốc mắt đã có chút ươn ướt.
Nghe thấy Lâm Bất Nhược nhẹ thở hổn hển, Hạ Kiêu càng ôm cậu chặt hơn, ấn dươиɠ ѵậŧ đâm vào bụng nhỏ của cậu.
Lâm Bất Nhược vặn eo, cố gắng thoát khỏi xiềng xích của Hạ Kiêu, nhưng không ngờ lại càng lích nó trở nên cứng hơn và lớn hơn.
Hạ Kiêu cởϊ qυầи pyjama và qυầи ɭóŧ của Lâm Bất Nhược, lật cậu lại, ấn xuống giường, đồng thời anang mông cậu nhấc lên cao, để lộ lỗ huyệt màu hồng đỏ. Ánh mắt Hạ Kiêu tràn đầy si mê, vùi mặt vào giữa hai quả cầu thịt trắng như tuyết, thè lưỡi liếʍ láp lỗ nhỏ ở giữa.
Ngay khi đầu lưỡi của Hạ Kiêu chạm vào lỗ huyệt của Lâm Bất Nhược, cậu đã run lên.
"A a..." Lâm Bất Nhược rêи ɾỉ. Sau đó cậu bắt đầu điên cuồng vặn eo, đồng thời hai chân trườn về phía trước, cố gắng thoát khỏi cái lưỡi linh hoạt kia.
Nhưng Hạ Kiêu sẽ không để cậu làm theo ý mình, hắn một tay ôm chặt eo Lâm Bất Nhược, tay kia nhào nặn cặp mông trắng như tuyết.
"A ~" Lâm Bất Nhược ngửa đầu ra sau, cổ nhếch lên một vòng cung xinh đẹp, hai tay nắm chặt ga giường.
Hạ Kiêu dùng đầu lưỡi chọc chọc, bắt chước giao hợp. Lâu lâu lại xoay người liếʍ láp phần thịt mềm bên trong.
Lâm Bất Nhược bị tê liệt toàn thân, nhưng Hạ Kiêu buộc mông cậu ấy phải ngẩng cao.
Hạ Kiêu chọc một lúc, cảm thấy bên trong ẩm ướt, liền rút lưỡi ra, kéo theo một sợi chỉ bạc. Hạ Kiêu duỗi ngón trỏ ra, chậm rãi chọc vào trong lỗ nhỏ, sau đó đút thêm một ngón tay nữa.
"A... ừm... không, không..." Lâm Bất Nhược vùi đầu vào gối, không kiểm soát được rêи ɾỉ.
Hạ Kiêu lại thêm một ngón tay vào, ba ngón tay cùng nhau đút vào trong lỗ nhỏ, dịch ruột bóng loáng dọc theo khớp ngón tay chảy ra, thấm ướt lòng bàn tay Hạ Kiêu. Hạ Kiêu nóng lòng cho thêm một ngón tay vào, vội vàng thọc vào vài cái rồi rút ra, sau đó thay bằng dươиɠ ѵậŧ thô lớn.