Lâm Bất Nhược nằm ở trên giường, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà, qua thật lâu mới nhẹ nhàng chớp mắt một cái. Ngay sau đó cậu cấp tốc nhảy xuống giường, sau đó vẻ mặt hưng phấn nhanh chóng hiện lên ở trên mặt.
"Hệ thống hệ thống, cho nên nói tôi đây là thực sự có thể thoát khỏi nội dung vở kịch trong trường hợp bất khả kháng?" Âm thanh của Lâm Bất Nhược vang lên hưng phấn run nhè nhẹ.
"Đúng vậy kí chủ, ngay từ đầu ý thức của cậu cũng đã gần như thức tỉnh rồi, muốn thoát khỏi nguyên bản nội dung vở kịch cần sức lực tương đối ít, sở dĩ như vậy tôi mới lựa chọn cậu đem cậu từ nội dung vở kịch lôi ra , dù sao tôi cũng là một hệ thống mới, sức mạnh chỉ có chút như này."
"Vậy sau đó, tôi liền có thể tùy tâm sở dục, sống theo ý mình? Không cần bị nội dung vở kịch khống chế nữa?"
"Kí chủ là như thế này không sai, bất quá bởi vì sức mạnh của tôi sắp cạn kiệt, lập tức sẽ rơi vào trạng thái ngủ, hiện tại cậu đối với nội dung vở kịch thế giới này cũng đều biết rõ, chỉ cần cậu có thể bình an thuận lợi mà sống, đạt được hệ thống tự động phán định cá nhân kết cục mỹ mãn, cậu có thể thoát khỏi thế giới này, đến lúc đó tôi sẽ thu được một phần năng lượng của thế giới này, có thể tỉnh lại lần nữa. Nếu như có thể, vô cùng mong muốn ký chủ có thể tận lực tác thành cho các nhân vật chính, đạt thành thế giới kết cục hoàn mỹ, như vậy tôi lấy được năng lượng sẽ càng nhiều hơn, đương nhiên nếu như ký chủ không muốn tác thành thì cũng không có vấn đề gì, dù sao kết cục cá nhân mỹ mãn là thứ tốt nhất chúng ta theo đuổi, ký chủ cố lên nhé ~ "
"Ah được rồi ký chủ, có một việc quan trọng tôi quên chưa nói, kỳ thực trong trí nhớ của cậu cuối cùng kết cục bi thảm này còn chưa có xảy ra, chẳng qua ký ức của tôi nhập vào trong đầu của cậu, như vậy mới gia tăng tốc độ thức tỉnh của cậu. Mà thời gian bây giờ hay thời gian trong kịch bản thì chân của cậu cũng không có bị người ta đánh gãy, sở dĩ cậu không cần xác định chân của cậu có tốt hay không, hơn nữa chỉ cần bình an vượt qua thế giới này, cậu có thể triệt để thoát khỏi nơi này"
Nói xong câu nói cuối cùng, hệ thống không còn âm thanh, Lâm Bất Nhược gọi nó mấy tiếng đều không có trả lời, liền ngồi xuống sắp xếp lại suy nghĩ một chút những chuyện loạn trong đầu.
Nguyên lai Lâm Bất Nhược vốn sắm vai pháo hôi 《Chàng trai nổi tiếng vườn trường 》, thầm mến công một trong sách, còn ngáng chân vai chính thụ, vọng tưởng chính mình được công chính ưu ái, thế nhưng pháo hôi chỉ là pháo hôi, vĩnh viễn cũng không chiếm được ưu ái của nhân vật chính, cuối cùng bị nhân vật chính thụ hạ thủ, bị công một công hai liên thủ “chỉnh”, trở thành một người tàn tật suốt đời, kết cục là cô độc sống quãng đời còn lại. Cũng chính vì như vậy, Lâm Bất Nhược mới bị hệ thống " viện trợ pháo hôi" chọn trúng, đã biết chân tướng thế giới, cũng đã trở lại khai giảng năm thứ hai đại học trước một ngày, hệ thống giúp đỡ cậu thoát khỏi nội dung vở kịch, cậu giúp hệ thống thu được năng lượng, là một chuyện vẹn toàn đôi bên.