“Cô ấy là vợ của Hà Minh Viễn tôi!
Cô ấy được pháp luật bảo vệ.” Anh chế nhạo: “Tôi với cô ấy có quan hệ sâu đậm, e rằng kiếp này khó rạch ròi với nhau được.”
“Minh Viên!” Trịnh Hoàng Phong không hiểu vì sao anh lại cố chấp như vậy: “Cô ấy suýt nữa vì anh mà chết!
“Vì vậy tôi nên dành nửa cuộc đời còn lại để bù đắp và yêu thương cô ấy.”
“Tại sao anh…” Trịnh Hoàng Phong còn chưa nói xong thì đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, Trịnh Hoàng Bách đẩy cửa bước ra ngoài: “Hoàng Bách! Cô ấy thế nào rồi?”
“Anh, anh đừng lo lắng.” Trịnh Hoàng Bách nhìn anh trai mình một cái rồi nhìn sang Hà Minh Viễn. Sau đó anh ta tháo mặt nạ trên mặt xuống và nói: “Anh Viên, cô ấy căn bản đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.”
Nói xong anh ta xoa mày mệt mỏi, anh ta bị người khác lôi từ trên giường ở Kim Thành đến Thâm Thành.
“Bệnh dạ dày của cô ấy từ trước chắc đã có vấn đề rồi nhưng lại không được chữa trị tốt nên lần này chảy máu nhiều.”
“Không được uống rượu à?” Một cảm xúc phức tạp xẹt qua mắt Hà Minh Viễn.
“Gòn tệ hơn thế.” Trịnh Hoàng Bách thở dài: Không được uống rượu, không được ăn những thức ăn gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không chạm vào nước lạnh, thậm chí đến việc tiêu hóa thức ăn bình thường có lẽ cũng phải cố gắng hơn người bình thường. Sau này nhất định phải chú ý.”
Sau một vài giây dừng lại, anh ta nói thêm: “Có lẽ cô ấy biết rõ tình trạng của mình.”
“..” Đôi môi mỏng của Hà Minh Viễn mím chặt lại, anh im lặng, đôi mắt sâu thẳm trở nên lạnh lùng.
Cô biết rất rõ sao, cô biết sự mong manh của cuộc đời mình nhưng không chữa trị, biết rõ nguy hiểm cận kề nhưng vân từ bỏ mạng sống của mình.
Trần Nam Phương, cô được lăm!
“Tại sao cô ấy vẫn chưa được ra?”
Trịnh Hoàng Phong bước tới cửa phòng cấp cứu.
Trịnh Hoàng Bách vội vàng theo sau, và nói nhỏ: “Anh ơi, sao anh lại hứng thú: với cô gái này?” Trần Nam Phương là vợ của Hà Minh Viễn, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không thể thay đổi được sự thật này.
“Sắp không còn là thế nữa rồi.”
Anh ta nhướn mày, cả người run lên vì câu nói của anh trai. Trịnh Hoàng Bách vội vàng nhìn về phía Hà Minh Viễn, may mà người kia đang suy nghĩ gì đó nên có lẽ không nghe thấy: “Anh, anh điên rồi sao?”
“Anh không điên, người điên là Minh Viễn.” Trịnh Hoàng Phong nói chuyện không khách sáo, mắt anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu: “Anh ta dùng quyền thế của mình để trả đũa một cô gái tay không tấc sắt.”
“Anh Viên không biết tình trạng cơ thể của Trần Nam Phương, anh ấy chỉ muốn dọa cô ấy thôi.”
“Vậy nên?” Trịnh Hoàng Bách cất cao giọng: “Nếu bụng cô ấy không chảy nhiều máu thì nên uống cả nửa chai rượu mạnh sao? Cô ấy nên bị những người đàn ông khác làm nhục và đánh đập ngay ở nơi công cộng sao?”
Anh tức giận nói rồi kiên quyết nói tiếp: “Minh Viên! Pháp luật bảo vệ những cặp vợ chồng yêu thương nhau!
Nhưng anh ta và Trân Nam Phương không hề như thế.”