Mục Yểu lão tiên sinh suy nghĩ hai ngày, mới chính thức kí kết hợp đồng với Ôn Lê cùng Ôn Chủy Vũ.
Hợp đồng vừa kí xong, Ôn Chủy Vũ liền bắt tay vào việc đăng ký xin cấp giấy chứng nhận doanh nghiệp.
Cô lấy cái tên "Côn Luân Họa Thất" đặt cho phòng tranh, trước tiên phải đến cục công thương điền biểu tra cứu tên, sau đó hẹn Mục Yểu lão tiên sinh và Ôn Lê đến ngân hàng mở tài khoản xác minh vốn công ty, nộp tiền góp vốn điều lệ. Tiếp theo làm báo cáo thẩm tra vốn giao cho cục công thương thiết lập hồ sơ, rồi lấy giấy chứng nhận doanh nghiệp, khắc con dấu, làm chứng nhận mã số cơ quan, chứng nhận đăng ký thuế, mở tài khoản nộp thuế, hóa đơn thu mua,... Hàng loạt quy trình liên tiếp diễn ra, mặc dù hành hạ người ta chạy đôn chạy đáo mệt nhừ cả người, nhưng đối với Ôn Chủy Vũ mà nói, đây cũng là một loại thể nghiệm mà hơn hai mươi năm qua cô chưa từng được nếm trải.
Trước kia cô ra ngoài đều ngồi xe riêng, có tài xế theo cùng, hiện tại xe của cô đã bán mẩt, còn lão tiên sinh thì ngày nào cũng phải dùng đến xe nên Ôn Chủy Vũ đành liên hệ thuê một tài xế có xe riêng. Xe của người đó là một chiếc Audi A6 màu đen đã qua tay, chủ yếu cho doanh nghiệp thuê xe hoặc chạy mấy chuyến phục vụ đón đưa các ông bà chủ nhỏ, danh tiếng không tệ, người cũng rất đáng tin cậy, mỗi lần cô cần dùng xe đều liên lạc tìm anh ta. Mặc dù giá cả so với xe taxi cao hơn rất nhiều, nhưng thuận tiện, không cần phải tự mình bồi dưỡng thêm lái xe, bảo dưỡng xe, tính ra cũng tương đối tiết kiệm. Kiểu dáng xe tạm ổn, dùng nó đi bàn chuyện làm ăn lại có vẻ dễ coi hơn.
Từ lúc Ôn Chủy Vũ bắt đầu kí hợp đồng với Ôn Lê và Mục Yểu lão tiên sinh thì luôn bận tối mày tối mặt. Chuyện kinh doanh phòng tranh phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều, đầu tiên phải thi thoảng ghé qua xem tiến độ sữa chửa của phòng tranh bên kia, gặp chỗ nào không vừa ý thì lập tức báo người ta sửa lại, đó là bộ mặt của phòng tranh, không được qua loa sơ sài. Công tác chuẩn bị khai trương phải được thực hiện. Bây giờ chỉ có mỗi mình cô bận rộn, làm sao cũng không lo xuể, lễ khai trương được giao cho công ty tổ chức sự kiện xử lý, nhưng cũng cần liên lạc để trao đổi với người ta. Phần còn lại chính là hoạt động quảng bá, tuyên truyền. Bây giờ là thời đại của mạng xã hội, phương thức quảng cáo trực tuyến, ngoại tuyến nhiều vô số. Trên các trang báo mạng hay các diễn đàn giao lưu đều cung cấp dịch vụ quảng cáo, cho thuê biển hiệu, trạm quảng cáo, tuyển dụng nhân viên phòng tranh vân vân,... Dù nói chẳng phải chuyện gì phiền toái, nhưng phải đi bàn từng chuyện từng chuyện, hết sức vặt vãnh.
Mỗi ngày Ôn Chủy Vũ đều bận rộn chạy việc dựa theo lịch trình được Ôn Lê soạn sẵn, buổi tối về đến nhà thì viết báo cáo ghi lại nhật trình cùng tiến độ công việc trong ngày gửi cho Ôn Lê, chị họ sẽ kiểm tra giúp cô. Tuy vừa bận vừa mệt, nhưng mọi thứ đều do chính tay Ôn Chủy Vũ cô chăm lo từng ly từng chút, trong lòng cô tự biết phải làm sao, thêm cả việc có Ôn Lê ở đây thay cô giám sát, con tim thấp thỏm bấy lâu cuối cùng cũng có thể an ổn hơn đôi chút.
Cô biết rõ, hiện tại cô không được phép thua lỗ, bởi vì không có vốn liếng để mất, cho nên sẽ cảm thấy áp lực. Cô chỉ có thể cố gắng làm việc tốt nhất, nỗ lực giảm bớt khả năng thiệt hại, dựa vào cách này để giảm thiểu áp lực.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt Ôn Chủy Vũ đã bận mất nửa tháng, cô bỗng nhận được cuộc gọi từ Diệp Linh.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng của Diệp Linh từ đâu dây bên kia truyền đến: "Thứ lỗi, lúc đầu nói rằng qua nửa tháng sẽ đến lấy tranh, kết quả có việc phải trì hoãn, kéo dài đến tận bây giờ mới gọi cho cô."
Ôn Chủy Vũ đáp: "Không sao."
Diệp Linh hỏi: "Không biết lúc nào cô tiện? Tôi muốn qua lấy tranh."
Ôn Chủy Vũ thuận tay lật lịch trình ra xem, phát hiện ngày nào cũng bận kín. Cô ngại nói: "Diệp tiểu thư thấy như này có được hay không? Tôi đóng gói xong, gọi chuyển phát nhanh, nhờ tài xế mang qua cho cô?"
Diệp Linh hơi lưỡng lự: "Tôi thấy vẫn nên nghiệm thu ở trước mặt nhau thì tốt hơn."
Nghiệm thu? Trước giờ Ôn Chủy Vũ chưa từng nghĩ tới tranh do cô vẽ ra sẽ có ngày bị khách hàng yêu cầu nghiệm thu. Đầu tiên, cô có chút bất ngờ, tiếp đến, trong lòng dâng lên một trận buồn bực, phải dừng mất hai giây mới dằn xuống được cảm giác khó chịu ở trong lòng. Vốn dĩ cô muốn nói đích thân mình sẽ giao tranh qua cho Diệp Linh, nhưng nghĩ lại, nếu cô mang tranh qua đó thì còn phải lỡ thêm khoảng thời gian đi đường, nghĩ nghĩ suy suy, bèn hỏi Diệp Linh có thể đến nhà cô lấy tranh sau bảy giờ tối được hay không.
Diệp Linh đồng ý: "Được, không thành vấn đề. Vậy tôi đợi lát nữa qua đó tìm cô."
Ôn Chủy Vũ xem thời gian một chút, cũng sắp đến giờ tan ca rồi, mình cũng phải nên quay về nhà, thế nên cô đã nhận lời Diệp Linh.
Giờ tan ca cao điểm, trên đường bị kẹt xe.
Lúc Diệp Linh đến nhà cô, cô vẫn còn đang kẹt ở trên đường, chỉ có thể gọi điện cho Tôn Uyển, bảo bà ấy mời Diệp Linh vào nhà trước, ở trong nhà đợi cô.
Đến khi Ôn Chủy Vũ về đến nhà thì đã là bảy giờ hơn, gần tám giờ. Ôn Nho lão tiên sinh vẫn chưa trở về, trong nhà chỉ có một mình Tôn Uyển đang tiếp đãi Diệp Linh.
Cô đi bộ vào phòng khách, liền bắt gặp Diệp Linh đang ngồi bên bàn trà ngẩng đầu nhìn về phía mình. Không biết có phải là do cô sinh ảo giác hay không, lúc Diệp Linh nhìn về phía cô, thần sắc tựa hồ "sáng lên" một chút, cả người toát lên vẻ dịu dàng.
Cô nhìn lại Diệp Linh, Diệp Linh đã đứng dậy chào hỏi cô, trên mặt khéo léo nở nụ cười, cô mặc âu phục làm từ vải lanh được cắt may vừa vặn, từ đầu tới chân tìm không ra bất kì một chữ "không" nào, chẳng có gì bất thường. Cô mời Diệp Linh ngồi xuống, nói: "Xin đợi một chút, tôi đi lấy tranh."
Diệp Linh gật đầu đáp: "Được."
Ôn Chủy Vũ lên lầu lấy tranh. Cô để ý lúc Diệp Linh nói chuyện, ánh mắt rơi trên người cô mơ hồ mang theo chút ý tứ không thể diễn tả bằng lời. Đôi mắt ấy giống như đang đánh giá cô, nhưng cũng không phải kiểu đánh giá khiến người ta cảm thấy khó chịu, khi ánh mắt đó dừng trên người cô, cảm giác hơi quái lạ. Cô nghĩ mãi, lại không nghĩ được nó lạ ở chỗ nào, nên quẳng luôn cái ý nghĩ đấy ra sau đầu. Giữa cô và Diệp Linh sẽ chẳng còn gặp gỡ nhau mấy lần, Diệp Linh có kỳ lạ hay không thì cũng đâu liên quan gì đến cô.
Vì cần vẽ bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ, cho nên cô luôn treo bức Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ lên mỗi khi động bút, chỗ ấy ngẩng đầu lên là có thể thấy.
Diệp Linh đã giao tiền, bức họa này thuộc về cô ấy, nó chỉ được gửi lại ở chỗ cô mà thôi.
Dù Ôn Chủy Vũ biết rõ điều này, nhưng khi gỡ bức họa đã được bồi xong xuống, cuốn nó xuôi theo ống cuộn, tim cô vẫn có chút đau nhói.
Cô hít vào một hơi thật sâu, xua đi cảm giác không nỡ ở trong lòng, cẩn thận, nhanh chóng cuốn tranh xong, thắt dây lụa vào, mang nó đi giao cho Diệp Linh.
Diệp Linh nhận lấy tranh, trước hết dọn đồ trên bàn trà sang một bên, sau đó tỉ mỉ lau mặt bàn thật sạch, lúc này mới cẩn thận mở tranh ra.
Ôn Chủy Vũ để ý được, lúc Diệp Linh nhìn vào tranh, đôi mắt trở nên sâu thẳm vô cùng, cả tâm và hồn đều giống như chìm vào bức họa. Diệp Linh nhìn nó chằm chằm, trong đồng tử phản chiếu lên hình dáng của chim hoàng, bóng chim vàng rực rỡ, ngọn lửa đỏ rực. Ánh mắt và biểu cảm của Diệp Linh làm Ôn Chủy Vũ sinh ảo giác, rằng trong khoảnh khắc đó cô đã thấu hiểu, cũng giống như vừa trông thấy chính bản thân mình.
Điều này khiến đáy lòng cô dấy lên một tia cảm xúc khác thường, con tim cũng vì thế mà đánh rơi hai nhịp. Cảm giác này, thật kì lạ.
Ôn Chủy Vũ tự rót cho mình tách trà, nén xuống cảm xúc dị thường ấy.
Cho đến khi cô uống hết một tách trà, Diệp Linh vẫn còn đang dán mắt vào bức họa. Bộ dáng này có sự khác biệt rất lớn so với phong thái đúng mực trước đây, Diệp Linh chăm chú nhìn tranh, tỉ mỉ đánh giá từng phần nhỏ, giống như lo sợ sẽ lỡ mất bất kì chi tiết nào trong đó.
Suýt chút nữa Ôn Chủy Vũ cho rằng mình đã gặp được tri kỷ. Chẳng qua, cô nghĩ, nếu dựa vào tác phong và tính nết của Diệp Linh, nói không chừng là đang vạch lá tìm sâu, muốn bới móc ra chỗ nào đó không ổn trong bức tranh này, dẫu sao thì cũng là đang "nghiệm thu" mà. Đứng ở trước mặt người vẽ nghiệm thu, lại còn kiểm tra kỹ càng đến thế, Ôn Chủy Vũ thật chỉ mới thấy lần đầu.
Đợi Diệp Linh săm soi xong cũng đã gần nửa tiếng đồng hồ, nhìn lâu đến mức làm cho Ôn Chủy Vũ vô cùng hoài nghi ánh nhìn của Diệp Linh sẽ làm thủng hoặc đốt cháy bức tranh luôn hay không? Tiếng chuông đồng hồ báo giờ reo lên, cuối cùng cũng kéo được mạch suy nghĩa của Diệp Linh về lại thực tại.
Ôn Chủy Vũ hỏi: "Có vấn đề không?"
Diệp Linh thuận miệng cười, trả lời: "Không có". Cô nói xong thì bất chợt cảm thấy lời này có điểm không đúng, bèn quay sang cười nói với Ôn Chủy Vũ: "Bức họa này rất đẹp, tôi rất thích."
Ôn Chủy Vũ thấy Diệp Linh nở nụ cười, mi mày đều cong hết cả lên, biểu cảm này chỉ có thể dùng câu "xuân phong đắc ý" để diễn tả. Diệp Linh cầm tranh cô vẽ, xuân phong đắc ý, cô rất đau lòng. Ôn Chủy Vũ không muốn thừa nhận, nhưng cô không thể tự lừa mình dối người, cũng không thể phủ nhận. Cô khách sáo đáp lại một câu: "Thích thì tốt." Thành thật mà nói, cô thật sự ghét nghe Diệp Linh nói "tôi rất thích". Đối với cô, ba chữ "tôi rất thích" của Diệp Linh chứa đựng vô số hồi ức chẳng mấy tốt đẹp. Phòng tranh ấy của cô, đến giờ nhớ lại vẫn còn đau mãi không nguôi. Cô đã bán hết tranh của mình, hiện tại muốn mở phòng tranh, vậy mà đến cả một bức do chính bản thân vẽ cũng không có. Cho dù cô muốn vẽ lại bức khác, hiện tại lại chẳng có thời gian vẽ.
Diệp Linh vui vẻ chuyển cho Ôn Chủy Vũ phần tiền còn lại, thu tranh, cất vào trong hộp gấm.
Ôn Chủy Vũ muốn vờ như không để ý đến, nhưng khó tránh khỏi có chút đau lòng, cô dứt khoát không nhìn nữa, mắt không thấy tim không đau. Cô vừa mới muốn chuẩn bị đứng dậy tiễn khách thì thấy Diệp Linh cầm lấy ấm rót trà, bày ra dáng vẻ như vẫn còn có chuyện muốn bàn. Cô hoài nghi nhìn Diệp Linh.
Diệp Linh rót cho Ôn Chủy Vũ một tách trà: "Tôi nghe nói Chủy Vũ đang chuẩn bị mở phòng tranh?"
Ôn Chủy Vũ gật đầu: "Đúng vậy." Nếu Diệp Linh đã đề cập đến chuyện này, cô đành phải khách sáo nói: "Hi vọng hôm khai trương Diệp tiểu thư có thể nể mặt đến dự."
Diệp Linh đáp: "Nhất định rồi." Lại tiếp: "Tôi vào thẳng vấn đề nhé?"
Ôn Chủy Vũ nghe Diệp Linh nói muốn vào thẳng vấn đề, đầu bỗng có chút đau, trực giác mách bảo cô rằng đây nhất định chẳng phải việc gì tốt. Nhưng rõ ràng Diệp Linh có chuyện muốn nói, người cũng đã ngồi ở nhà cô rồi, cô đâu thể để cho người ta ngậm bồ hòn ra về. Cô có chút tò mò, không biết Diệp Linh tìm cô để nói chuyện gì. Cô đưa tay ra hiệu "mời", tỏ ý mời Diệp Linh cứ nói.
Diệp Linh mở miệng: "Tôi muốn góp vốn vào phòng tranh của Chủy Vũ, không biết có thể hay không?"
Ôn Chủy Vũ âm thầm thở phào một hơi, trong lòng nói: "Ra là chuyện này." Cô thả lỏng tâm tình, tâm trạng cũng theo đó mà trở nên tốt hơn, có lẽ vì nhìn thấy Diệp Linh bị lép vế, cô cuối cùng cũng có chút cảm giác vui vẻ. Nhưng chẳng qua cô đang ở trước mặt Diệp Linh, không tiện biểu hiện ra mặt, thế nên giọng nói mang theo chút thành khẩn áy náy đáp lại Diệp Linh: "Diệp tiểu thư, thật xin lỗi, phòng tranh của tôi đã tìm được nhà đầu tư rồi, với cả hợp đồng cũng đã kí xong, toàn bộ thủ tục đều hoàn thành hết rồi."
Diệp Linh gật gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, cô nghĩ một chút, nói: "Vậy không làm phiền nữa." Đứng dậy cáo từ.
Ôn Chủy Vũ cũng đứng lên tiễn khách. Đến khi cô đứng dậy thì bắt gặp ánh mắt của Diệp Linh đang dừng trên người mình, lúc này Ôn Chủy Vũ mới phát hiện ra dáng vẻ hấp tấp vội vàng của mình trông giống như muốn tống khứ một ôn thần, có phần xúc phạm người ta. Cô hơi lúng túng, nhanh chóng xoa dịu Diệp Linh: "Trăng đêm nay khá đẹp, hay ra sân ngồi nhâm nhi tách trà rồi hẳn về?" Cô nói xong, lại cảm thấy lời này không ổn cho lắm, âm thầm ảo não nhún nhún vai.
Khóe miệng của Diệp hơi giương lên, cười một cái: "Không được rồi, để hôm khác nha." Sau đó cầm lấy tranh, tạm biệt Ôn Chủy Vũ, ra về.
Ôn Chủy Vũ đưa Diệp Linh ra đến cửa. Cô thấy được tâm trạng Diệp Linh dường như khá tốt, bước đi cũng rất nhẹ nhàng. Bị từ chối hợp tác mà vẫn có thể vui vẻ đến thế sao? Vậy rõ ràng là chỉ thuận miệng nói thôi, không phải thật sự muốn hợp tác.
Ngày hôm sau, Ôn Chủy Vũ lập tức nhận ra mình đã nghĩ sai rồi, cô đã đánh giá thấp da mặt, cùng với thủ đoạn và năng suất làm việc của Diệp Linh thêm một lần nữa.
Diệp Linh thế nhưng lại đến tìm Mục Yểu lão tiên sinh, sau đó Mục Yểu lão tiên sinh đánh một cuốc gọi thẳng đến chỗ cô bên này.
"Tiểu Vũ à, sao con không thành thật gì hết vậy? Con và Diệp Linh hợp tác với nhau sao không nói sớm cho ông biết? Hai người các con là bạn tâm giao, Diệp Linh vừa có vốn vừa có quan hệ sâu rộng, nếu con nói sớm chuyện cô ta có ý muốn hợp tác thì ông đã không xen vào, bây giờ thì hay rồi, Diệp Linh tìm đến ông, muốn cắt đơn hàng của thằng tư nhà ông. Thằng tư nhà ông phải dựa vào đơn hàng này của Diệp Linh để kiếm sống qua ngày."
Ôn Chủy Vũ mơ hồ: "Con và Diệp Linh không có hợp tác."
Mục lão tiên sinh nói: "Chính miệng Diệp Linh nói, cô ta..." Ông thấp giọng: "Cô ta đang ngồi ở phòng khách nhà ông, con... hay là ông đưa điện thoại cho cô ta, để hai người nói chuyện với nhau. Còn nữa, nếu hai người không hợp tác vậy sao trước đây cô ta lại có thể tổ chức triển lãm cho con? Trong buổi triển lãm, cô ta nói với phóng viên rằng con với cô ta là tri kỷ, thường kể nhau nghe hết mọi thứ, chuyện gì cũng bàn với nhau, chuyện ấy lên cả mặt báo. Con còn nói không có?"
Ôn Chủy Vũ đáp: "Con..." Cô cảm thấy đầu óc có chút trống rỗng. Cô và Diệp Linh mà là bạn tri giao cái gì? Trước đây Diệp Linh còn muốn hợp tác với cô? Trước đây chính là ngày hôm qua! Hôm qua cũng được xem như là "trước đây"? Lúc Diệp Linh nhắc tới chuyện muốn hợp tác thì cũng đã muộn quá rồi! Nhưng những lời này, cô nói, Mục Yểu lão tiên sinh có thể tin sao?
Mục Yểu lão tiên sinh than thở: "Tiểu Vũ à, con hại ông tơi tả rồi."
Ôn Chủy Vũ nghẹn lời: "Ơ kìa, ông Mục, không phải..."
Mục Yểu lão tiên sinh nặng nề thở dài một hơi: "Tiểu Vũ à, ông không muốn chọc giận Diệp Linh đâu, chuyện giữa hai người ông cũng không muốn xen vào, như vậy đi, ông chuyển cổ phần của mình cho cô ấy, muốn phân tranh như thế nào thì hai người tự phân, con thấy thế nào?"
Ôn Chủy Vũ nói: "Ông Mục, đừng..." Cô đang muốn giải thích thì nghe thấy Mục Yểu lão tiên sinh bảo: "Ông không thể vì đợt đầu tư này mà để con trai mình thua lỗ được." Những lời sau đó, cô miễn cưỡng nuốt trở vào, bất đắc dĩ sửa lời: "Ông Mục, con tôn trọng lựa chọn của ông, chỉ là con vẫn phải nói một câu, chuyện của Diệp Linh, trước kia con thật sự không biết."
Mục Yểu lão tiên sinh lại thở dài: "Ông biết rõ, con cũng không dễ dàng gì, ông hiểu điều này. Diệp Linh vẫn còn đang ở phòng khách đợi ông, ông cúp máy trước đây. Lát nữa nói sau. Haizz, đây là cái chuyện gì không biết!" nói xong thì cúp máy.
Ôn Chủy Vũ cầm điện thoại, ấm ức hết nửa ngày trời, cơn buồn bực đó nghẹn ứ trong l*иg ngực, cô không biết mình nên trút ra như thế nào. Phải qua một lúc sau, cô mới nghĩ đến việc gọi điện kể chuyện này cho Ôn Lê. Lần kinh doanh này của các cô, còn chưa kịp khai trương thì đã phải đổi cổ đông rồi. Mà cổ đông lớn vẫn phải đổi thành đồ thần kinh mặt dày mang tên Diệp Linh kia!