Chương 12
Ba năm sau.Ngày xuân, đường quốc lộ ven biển trải dài trong tiếng sóng rì rào ca hát, tựa như một dải lụa xanh biếc quanh co uốn lượn trong làn gió.
Hạ Vũ nhìn phong cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài cửa xe, trong lòng trào dâng một cảm giác mất mát, cảnh còn mà người đã khuất.
Khi xuống xe, Hạ Vũ quay người lại thì Hải Lạc, cô dâu xinh đẹp dịu dàng cười với cô, giữa ấn đường còn phảng phất vẻ kiều diễm rạng ngời. Ánh mặt trời lấp lánh trải giữa hai cô gái. Hạ Vũ mỉm cười, hai người đều bước lên trước một bước, ôm chầm lấy đối phương.
Lần gặp mặt mới nhất giữa hai người đã là một năm về trước. Một năm sau ngày Hải Lạc và Liêu Hà chia tay nhau, cô ấy đến thành phố nhỏ nơi Hạ Vũ đang sinh sống để giải khuây.
Hai người trèo đèo lội suối, xuống khe mò cá. Hải Lạc thổi một bản nhạc buồn du dương trong rừng trúc, những nốt nhạc bao phủ giữa rừng núi, nhưng Hạ Vũ cuối cùng vẫn không nhảy góp vui.
Lần gặp trước đó nữa là khi Hạ Vũ trở lại thành phố A làm thủ tục thôi học, hai người đã ngồi cạn chén trên bãi biển trong đêm đông lạnh giá. Họ cùng uống đến lúc say bí tỉ.
Dù xa xôi cách trở, nhưng may mắn trong những năm bất đắc chí nhất của cuộc đời, tình bạn giữa họ chưa bao giờ phai nhạt.
Hạ Vũ vỗ vỗ vào tấm lưng trần của Hải Lạc, khóe mắt rưng rưng: "Cô dâu không được khóc, khó khăn lắm tớ mới trang điểm đẹp như thế đấy nhé!"
Hải Lạc cũng nghẹn ngào: "Mình trả cho cậu bao nhiêu tiền như thế, phải khóc mấy lần để hành hạ cậu cho bõ ghét chứ?"
Hạ Vũ chớp mắt, nén những giọt nước mắt cay xè, nhìn bạn trong bộ áo cưới, cất lời khen ngợi: "Cái đồ con lừa Liêu Hà kia đúng là tích đức từ kiếp trước mới lấy được cô dâu xinh đẹp như thế này, đến tớ cũng còn thấy ghen tị."
Hải Lạc nâng váy lên, thướt tha xoay một vòng, bắn ánh mắt cực kỳ mê hoặc về phía cô: "Ghen tị mình xinh đẹp hử?"
Hạ Vũ nhăn mũi: "Cậu cứ đắc ý đi! Cô nàng yêu tinh!" Vừa nói cô vừa giơ tay lên giả bộ nhe nanh múa vuốt: "Xem tớ bóc trần ba lớp phấn trên mặt ra cho cậu lộ nguyên hình."
"Đáng ghét, người ta có ba lớp phấn lúc nào, cùng lắm là hai lớp thôi. Người ta vốn trời sinh đã đẹp mà."
Hạ Vũ mỉm cười, lấy bông trang điểm, ấn cô dâu ngồi xuống: "Nào, chị gái trời sinh đã đẹp, lại đây, thêm một lớp nữa, cậu không biết là cậu vừa nói vừa quệt hết phấn đi rồi sao?"
Hải Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống, Hạ Vũ chăm chú nhìn một lượt tay cũng bận rộn không ngừng.
"Tiểu Vũ." Hải Lạc từ tốn lên tiếng, Hạ Vũ dừng lại một lát, biết cô ấy muốn nói gì đó, liền "ừm" một tiếng.
"Tớ sắp kết hôn rồi, Tiểu Vũ, hạnh phúc của cậu đang ở đâu?"
Hạ Vũ mỉm cười: "Rồi tớ cũng sẽ lấy chồng thôi. Cậu biết không, có ba chàng trai cùng theo đuổi tớ đó!"
Vừa nói xong cô liền nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt ảm đạm, cắn môi không nói nữa.
"Ồ, trong mấy anh chàng A, B, C kia, thật ra tớ có ấn tượng rất tốt với anh chàng C, cậu chia tay với anh ta rồi sao?"
Anh C tên là Hứa Nguyện, một viên chức nhà nước, không giống như hai anh chàng A, B kia. Hạ Vũ không quen anh ta qua xem mặt mà hai người có duyên với nhau nhờ vết thương ở chân cô. Lúc đó, Hạ Vũ thường đến một quán quen để ngâm chân trị liệu mà quán này lại là của ba mẹ Hứa Nguyện. Thỉnh thoảng vào những ngày cuối tuần, anh chàng đẹp trai sẽ đến quán để giúp ba mẹ thu tiền.
Hạ Vũ luôn cảm thấy trên người chàng trai này có mùi vị của sự tinh khiết, giống hệt như người đàn ông nào đó trong trí nhớ, có một đôi mắt dịu dàng.
Sau khi Hạ Vũ tiếp xúc rồi mới biết, so với người kia, anh ấy không phải là một người đàn ông phức tạp.
Làm bạn hơn một năm, yêu nhau sáu tháng rồi chia tay một tháng trước, Hạ Vũ chỉ cảm thấy thời gian trầm lặng trôi đi, còn cô lại thường nhớ tới anh, trong lòng không khỏi có chút thương cảm.
Còn người đàn ông ở nơi sâu thẳm trong ký ức kia, có lúc cô không thể nào nhớ nổi hình dáng anh. Anh chỉ dừng lại ở khoảng thời gian ba tháng trong cuộc đời cô, thời gian tiếp xúc ngắn, thời gian xa cách lại quá dài, thậm chí đến thương cảm cũng là thừa thãi.
Ha Vũ cụp mắt xuống che giấu cảm xúc rồi bình thản nói: "Chia tay hơn một tháng, sau đó tớ nói muốn quay lại. Công việc của anh ấy rất ổn định, cũng sắp được lên chức rồi, ba mẹ không muốn anh ấy chuyển đi nơi khác công tác, hơn nữa hai bác cũng muốn anh ấy kết hôn sớm một chút, vì vậy..."
Hạ Vũ nói một thôi một hồi rồi im lặng. Hải Lạc ngồi bên không nói gì, một lúc lâu sau mới thở dài, phán một câu chắc nịch: "Suy cho cùng cậu thích anh ta chưa đủ nhiều."
Tay của Hạ Vũ không thể tiếp tục được nữa, đồng nghĩa với việc cô ngầm thừa nhận điều Hải Lạc nói là đúng. Chỉ có mình cô biết, tất cả sự điên cuồng của tuổi trẻ cô đã hoang phí hết vào mùa hè năm đó. Một Hạ Vũ bình thản của hiện tại yêu đương nửa vời, nắm tay, ôm ấp với một chàng trai cũng nửa vời, dù không chết, nhưng cũng không có cảm giác rằng mình đang tồn tại.
Hạ Vũ của quá khứ đã chết rồi.
Hạ Vũ của hiện tại rời xa khiêu vũ, thậm chí sợ hãi khiêu vũ, chấp nhận làm một công việc mình không thích để kiếm sống rồi nhìn thấy ngày mai, ngày kia, thậm chí là nhiều năm sau vẫn lầm lũi sống qua ngày. Có lẽ sau khi cô chết, trên bia mộ sẽ viết một câu. Cô ấy đã dùng thời gian một mùa hè để từ thiên đường đáp xuống nhân gian, từ đó đắm chìm trong biển người mênh mông, quên mất mình đã từng đến từ thiên đường.
Cũng bởi vì vẫn không cam lòng, nên cô đã từ bỏ cuộc sống bình thản nơi thành phố nhỏ ấy để quay trở lại thành phố lúc đầu đã chạy trốn.
Dẫu cho chỉ là đổi nơi sống và làm việc thì bản chất của cuộc sống vẫn không thay đổi. Cô vẫn không chịu chùn bước, theo ba mẹ trở về. Cô nhớ cô gái đã từng dốc hết sức mình vì giấc mơ trong quá khứ. Cho dù không thể trở lại nhưng cô vẫn muốn dừng lại trên những con phố đã từng đi qua, để trái tim mình nhộn nhạo lên một chút.
Cô đã để lạc mất bản thân, vì vậy cô quyết định quay đầu lại tìm kiếm từng chút kỉ niệm.
"Hôm nay anh ấy sẽ đến. Cậu biết rồi đó." Cuối cùng, Hải Lạc cũng nói ra được những lời đã nghẹn lại rất lâu trong lòng, có lẽ đây cũng là một phép thử.
Hải Lạc chưa bao giờ nói cho Hạ Vũ biết hai năm trước, lúc cô chưa chia tay với Liêu Hà, Nghiêm Kí đã đến tìm cô trong một buổi chiều oi bức. Lúc đó cô bất bình thay cho bạn, nên chỉ lạnh lùng nói với anh: "Em không biết nó ở đâu.
Nó không muốn cho em biết nên bọn em chỉ liên lạc qua email mà thôi."
Vẻ mặt của người đàn ông đối diện không hề thay đổi, nhưng Hải Lạc lại cảm thấy anh hơi buồn, sau đó anh bình thản nói một câu: "Anh biết cô ấy thôi học rồi."
Nói đến chuyện thôi học, Hải Lạc thật sự rất tức giận. Cô không nhịn được nữa nên mỉa mai nói mát: "Đúng thế, quen biết anh đúng là nó đã tích đức cho kiếp sau, chưa được sống yên ổn lấy một ngày, cho nên nó không định quay trở về nữa."
Người đàn ông ngồi đối diện uống cà phê để che giấu nỗi lòng, suy cho cùng anh cũng là một người đàn ông ưa sĩ diện. Hải Lạc nghĩ anh sẽ đứng dậy bỏ đi, ai ngờ anh vẫn ngồi đó, chỉ có điều vẻ mặt vẫn u buồn như trước, tựa như một cuốn sách dày cộm, bên trên phủ một lớp bụi đã tích tụ từ ngày này qua tháng khác, năm này sang năm khác.
Sau khi quan sát một lúc, Hải Lạc cảm thấy trên người đàn ông này có khí chất khó có thể diễn tả thành lời. Anh không thích nói cười, nhảy nhót như Liêu Hà, anh là một người đàn ông hoàn toàn khác, bình tĩnh, chín chắn, vui buồn không thể hiện qua sắc mặt.
Nhưng giờ khắc đó, cô cảm thấy anh đang đau lòng vì những lời nói của cô.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Có mấy lời mong em sẽ chuyển đến cô ấy."
Thì ra anh ấy không phải là hoàn toàn không có cảm giác gì với Hạ Vũ, hoặc có lẽ còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô khiến cô lại có chút khẩn trương.
"Nhờ em chuyển lời tới cô ấy, Lãng Lãng rất nhớ cô ấy. Thằng bé đã quyết định tiếp tục học múa ba lê, nhưng nó luôn cho rằng giáo viên của nó không giỏi vì trong mắt thằng bé, cô Hạ Vũ là giỏi nhất. Ngoài khiêu vũ ra, thằng bé còn học vẽ tranh. Một bức tranh của thằng bé có tên cô giáo mà nó yêu quý nhất. Thằng bé nói nếu không vẽ Hạ Vũ ra, nó sợ có một ngày sẽ quên mất cô ấy trông như thế nào. Còn nữa, quán mì Lão Thang hai năm nữa sẽ đóng cửa rời đi nơi khác. Lão Thang cũng định trở về quê, có rất nhiều khách quen đến đó thưởng thức món ngon lần cuối cùng. Trở về trong hai năm này... cũng vẫn còn kịp. Cuối cùng, nhờ em nói xin lỗi cô ấy hộ anh. Từ đầu đến cuối anh vẫn nợ cô ấy một lời xin lỗi."
Trái tim Hải Lạc bị những lời nói rất bình dị này khuấy động thậm chí cô cực kỳ chấn động. Cô cảm giác giữa Nghiêm Kí và Hạ Vũ đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cô không biết khiến đầu óc cô rối bời.
Cuối cùng, cô lại bị mê hoặc bởi đôi mắt đen sâu thẳm của anh, mơ hồ thốt ra một câu: "Lúc em và Liêu Hà kết hôn, cô ấy sẽ làm phù dâu."
Nói xong cô liền cảm thấy hối hận, thực sự chỉ muốn tát cho mình một cái.
"Được, vậy anh sẽ đợi cô ấy." Anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu như thế. Hải Lạc mơ màng nhận thấy câu nói này nặng tựa Thái sơn.
Nhưng, mấy năm nay cô vẫn chưa nói với Hạ Vũ những chuyện này. Lúc đó, Hạ Vũ kể với cô rằng đang hẹn hò với một anh chàng, hai người đều có ấn tượng rất tốt về nhau, cô chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu một tình yêu.
Hải Lạc đã tận mắt chứng kiến sự tổn thương mà Nghiêm Kí mang đến cho Hạ Vũ, trong lòng cô cũng chưa bao giờ tán đồng chuyện giữa Hạ Vũ và anh ta. Người đàn ông này tuổi tác cũng không còn nhỏ, một Nghiêm Kí đau thương không thích hợp với người con gái có tâm tư thuần khiết như Hạ Vũ.
Dù có bị Nghiêm Kí làm cảm động nhưng trái tim cô vẫn thiên về phía Hạ Vũ. Cô hy vọng Hạ Vũ sẽ quên đi quá khứ làm lại từ đầu, để một người đàn ông khác chữa lành vết thương cho cô ấy. Bởi vậy, những lời nói tới miệng rồi Hải Lạc vẫn cố không nói ra. Cô vẫn chưa giúp anh ta chuyển lời.
Sau đó, cô và Liêu Hà chia tay. Cô bắt đầu đi du lịch, học hỏi khắp nơi, lại càng ngại liên lạc với bất kì ai có liên hệ với Liêu Hà, đương nhiên cũng không biết tình hình gần đây của Nghiêm Kí.
Nghiêm Kí nói sẽ đợi Hạ Vũ, không biết anh ta có làm được thật hay không.
"Tiểu Vũ!"
"Sao?"
"Anh ấy đã từng đi tìm cậu."
"Anh ấy nói sẽ đợi cậu."
"Liêu Hà nói anh ấy vẫn chưa có bạn gái. Cũng có nghĩa là Lãng Lãng chưa có mợ tương lai."
"Tớ nghĩ thật sự anh ấy đã làm được."
Hạ Vũ im lặng lắng nghe, sau đó bỗng có tiếng mở cửa vang lên phía sau lưng. Theo bản năng cô quay người lại, đập vào mắt là Nghiêm Kí đang đứng đằng sau Liêu Hà. Anh cũng đang nhìn cô ánh mắt tĩnh lặng như một đầm nước sâu trong đêm đen cô tịch.
Hai người im lặng nhìn nhau, giữa họ là thời gian như nước chảy mây trôi ba năm dài đằng đẵng.
Mấy cô gái làm phù dâu chạy ùa vào phòng vừa trêu chọc sự gấp gáp của Liêu Hà vừa vây quanh Hải Lạc rồi đưa cô dâu ra ngoài, vì hôn lễ lãng mạn bên bờ biển sắp bắt đầu.
Hạ Vũ đi theo phía sau. Cô dường như quá yên lặng giữa những cô gái đang nói cười vui vẻ kia. Những lời nói của Hải Lạc vang vang bên tai khiến lòng cô rối như tơ vò, bởi vậy lại càng không biết phải đối diện thế nào với Nghiêm Kí trong ngày gặp lại.
Vào một ngày tối tăm nhất trong cuộc đời ba năm về trước, anh bước về phía cô, lau nước mắt cho cô, mở cánh cửa mang tên tình yêu hướng về phía cô, chưa bao giờ chân thành đến như thế. Nhưng cô đã lùi bước.
Cả đời Hạ Vũ không thể nào quên được vẻ mặt của mẹ khi biết cô bị thương, không thể nào khiêu vũ được nữa trong cái đêm mưa gió mịt mù đó. Đầu tiên bà không thể nào tin nổi, sau đó bà tròn mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào chân phải của cô tay run run chạm vào thạch cao trên chân cô: "Vết thương nghiêm trọng như thế..."
Sau đó bà nghẹn ngào: "Ông trời muốn đẩy gia đình mình đi đến bước đường nào nữa đây..."
Bà Tân Hân rưng rưng nước mắt, bất lực xua tay, để em trai cô dìu về phòng nghỉ ngơi, lúc Hạ Vũ quay đầu lại chỉ thấy vẻ mặt tuyệt vọng của bà.
Khi trở về nhà, phản ứng của mẹ làm cô thấp thỏm bất an. Nỗi bất an đó khiến cô gần như không thể thở được, thế là cô lén mò mẫm mở cửa vịn vào tường, đứng bên ngoài phòng ba mẹ, muốn gõ cửa nhưng lại không có đủ dũng khí.
"Nó đã khiêu vũ suốt mười mấy năm trời, đã bao giờ bị thương nặng như thế này đâu, em rất sợ chân của nó sẽ bị tàn phế..." Cô nghe thấy tiếng mẹ đang khóc nức nở trong phòng...
"Không phải vậy đâu, làm gì nghiêm trọng đến mức như thế, chỉ là tạm thời không thể khiêu vũ được thôi. Nó còn trẻ, sẽ phục hồi lại rất nhanh, chúng ta phải suy nghĩ lạc quan lên." Ba dịu dàng an ủi mẹ.
"Đứa con em chăm chút nhất cũng..." Tiếng nói trong phòng đột nhiên im bặt, tĩnh lặng như tờ, sau đó là những tiếng khóc thút thít đến não lòng: "Là em sai, suy cho cùng vẫn là lỗi của em. Mười mấy năm nay em chỉ chăm chăm bắt con khiêu vũ, nhưng bây giờ... nếu nó không thể nhảy được nữa thì nó sẽ là gì chứ? Nó sẽ chẳng là gì cả."
Trong phòng vang lên tiếng thở dài thườn thượt của ba.
Ngoài cửa, Hạ Vũ bất lực dựa vào tường trượt xuống, khuôn mặt đầm đìa nước mắt trong đêm tối tàn khốc.
Trước đêm xảy ra việc đó, Hạ Vũ chỉ hy vọng được ở bên người đàn ông mình thích, nhưng sau đêm đó, cuối cùng cô cũng nghĩ đến nhiều chuyện hơn, quan niệm về tình cảm cũng gần như chín chắn chỉ sau một đêm.
Cô bắt đầu suy nghĩ xem mình và Nghiêm Kí rốt cuộc có hợp nhau hay không.
Chú bò tót trẻ tuổi chỉ biết hung hăng đâm đầu về phía trước cuối cùng cũng dừng chân, chịu ngoái đầu nhìn lại chặng đường vất vả đổ máu kia liệu có đáng hay không.
Sau nữa, cô chọn trở lại vị trí là hai đường thẳng song song, giả bộ như hai bên chưa bao giờ có giao điểm.
Đã ba năm trôi qua, lúc cô nghĩ rằng hai người họ ai đã về vị trí của người ấy thì Hải Lạc lại nói Nghiêm Kí đang đợi cô.
Đúng vậy, cô đã hỏi qua hết người này đến người khác mới biết được chút tin tức về anh, ví dụ như anh và Tạ Nhất Mạn chia tay, hơn nữa không có dấu hiệu quay lại. Bởi vì theo như tin tức cho biết, cô nàng Tạ Nhất Mạn đã ra nước ngoài phát triển sự nghiệp và đã có bạn trai người Anh, chính là người quản lý của chị ta.
Lòng Hạ Vũ rối như tơ vò, thì ra khi cô đang tự đày ải chính mình và thử một cuộc tình mới thì anh vẫn đang đợi cô. Cô chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. Nói cách khác, suy cho cùng, người đàn ông này chưa bao giờ khiến cô dám tự tin.
Trước kia cô tự đày ải mình, chạy trốn và làm rối loạn cuộc sống của anh, còn khi đối mặt với một Nghiêm Kí đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng thế này, cô gần như không biết phải làm thế nào.
Lúc hơi cúi đầu đi qua Nghiêm Kí, cuối cùng Hạ Vũ cũng dừng lại, khẽ nói một câu: "Lâu lắm không gặp."
Cô không có dũng khí ngước lên nhìn anh.
"Đúng là đã rất lâu rồi đó, Hạ Vũ à!" Trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói của anh, anh gọi tên cô, còn chân thực và rõ ràng hơn cả trong mơ.
Hạ Vũ hốt hoảng gật đầu, gần như muốn chạy trốn.
Giây phút này, cô hy vọng mình chỉ là một giọt nước nhỏ nhoi giữa biển khơi rộng lớn, không bị phát hiện, cũng không bị chú ý, chỉ âm thầm chảy một mình.
Đây là lễ cưới lãng mạn nhất Hạ Vũ được chứng kiến. Sau lưng cô dâu, chú rể là biển cả xanh thẫm, bài hát trong lễ cưới là bài Liêu Hà đã sáng tác lúc hai người đang yêu nhau say đắm, mang tên Ngày mai có thêm tình yêu.
Từng ngày hôm qua đều trống vắng,
Trong bút kí của anh chỉ có những nốt nhạc mà không có em.
Oh, Charlotte, Cô gái của anh.
Từ trong sương sớm ngày thu, em bước đến bên anh,
Thổi cây sáo của giấc mơ, cho anh ngày mai có thêm tình yêu.
Anh phải cảm ơn thế nào đây?
Anh phải cảm ơn thế nào đây?
Chỉ có thể ôm lấy em, Cùng nhau đi qua từng ngày để có thêm tình yêu.
Trong giai điệu của bài hát tha thiết du dương ấy, đôi uyên ương đã bên nhau bao năm, cũng vượt qua chặng đường yêu đầy gian nan, trắc trở, hai mắt rưng rưng trao nhẫn cho nhau, sau đó ôm chầm lấy nhau trong những lời chúc phúc của mọi người, rồi mỉm cười thực hiện theo lời bài hát: ôm lấy nhau, cùng nhau đi qua từng ngày để có thêm tình yêu.
Hạ Vũ, người đã chứng kiến chặng đường hai người hợp tan tan hợp đứng bên cạnh, bị không khí dịu dàng tràn đầy tình ý này tác động khiến khóe mắt bất giác cũng ươn ướt, đang định cúi đầu lấy tay lén lau đi thì một chiếc khăn tay trắng tinh đã được đưa đến trước mặt cô.
Nghiêm Kí không biết đã đứng phía sau cô tự lúc nào.
Hạ Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn anh, vì quá ngạc nhiên mà quên mất không quay đầu lại né tránh, ánh mắt lưu luyến lướt qua đôi mắt anh, mũi anh, còn cả cái cằm kiên nghị của anh. Trong tiếng sóng dịu dàng, những ký ức trước kia cuồn cuộn dâng trào, nỗi buồn cũng theo đó mà ập đến.
"Anh già rồi à?" Nghiêm Kí đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hạ Vũ ngẩn ra một lúc, sau đó ý thức được sự thất thố của mình, vội rời mắt khỏi người anh, ngắm nhìn biển cả mênh mông vô tận trước mắt, nói: "Đâu có, vẫn như vậy thôi!"
Nhưng trái tim cô đã vô duyên vô cớ già đi mấy tuổi.
"Sao lại không già được chứ? Em chúc anh hạnh phúc chứ không chúc anh mãi mãi trẻ trung." Giọng nói bình thản của anh phía sau lưng làm tim cô đập thình thịch.
Hạ Vũ cắn môi im lặng, nhìn dải biển trời phía xa, thoải mái cười nói như rất nhiều năm trước: "Vừa muốn hạnh phúc lại muốn cả trẻ trung, anh cũng tham lam quá đấy!"
"Đúng vậy, anh chỉ muốn hai điều này như nhau là đủ rồi!" Người đàn ông sau lưng đã trả lời cô như thế.
Cả người Hạ Vũ lảo đảo, còn trên bãi cát phía trước, Liêu Hà đang kích động nắm tay cô dâu, chạy như điên trong ánh bình minh của ngày đầu hạ: Tà váy cưới trắng muốt phấp phới trong gió, sau đó đôi uyên ương điên cuồng, phóng khoáng này đã nhảy xuống biển trong tiếng reo hò không ngớt của những người trẻ tuổi. Một cơn sóng ập đến, phút chốc hai người ướt như chuột lột.
Nụ cười trên khuôn mặt họ tràn trề hạnh phúc đến cả ông trời cũng phải đố k ị.
Trong tiếng hoan hô của bạn bè, người thân, Liêu Hà và Hải Lạc đắm mình trong nước biển, ôm chầm lấy nhau, quyến luyến trao nhau một nụ hôn, lãng mạn không sao kể xiết.
Rồi sẽ đến một ngày, mình cũng được hạnh phúc như thế phải không?
Dưới bầu trời trong xanh Hạ Vũ khẽ hỏi mình như thế.
Dạ hội được tổ chức tại biệt thự bên bờ biển của Liêu Hà. Nơi này đối với Hạ Vũ đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn. Trước đây anh chàng Liêu Hà thích giao lưu, thích náo nhiệt nên thường tổ chức party thâu đêm, rất nhiều bài hát đều lấy cảm hứng từ những buổi tối như thế. Liêu Hà chơi mãi chơi mãi, rồi lại đến bên cây đàn dương cầm, chơi một đoạn nhạc rồi viết viết vẽ vẽ. Một bài hát đã ra đời như thế.
Lúc đó, Hạ Vũ vẫn còn trẻ, tràn trề sức sống, trong lòng cô cũng không tránh khỏi cảm giác buồn bực. Cô đã nghĩ, dựa vào điều gì mà cùng là những người làm nghệ thuật nhưng tác phẩm của anh ta lại tùy hứng ra đời như thế, rồi đoạt giải thưởng lớn, còn cô, để lên sân khấu biểu diễn, nhiều lúc phải bỏ thời gian gấp trăm lần mới có thể gặt hái được thành công, còn phải đổ mồ hôi, thậm chí là cả máu nữa.
Hiện tại Hạ Vũ đã nghĩ thông suốt, mỗi nghề mỗi khác, Liêu Hà suy cho cùng là người làm việc đầu óc, còn cô bây giờ đã là người làm việc tay chân thuần túy.
Nghệ thuật đã càng ngày càng cách xa cô, cô đã dần tiếp cận với thế tục.
Cây đàn violon vang lên những giai điệu êm ái, đẹp đẽ, khách khứa vừa cụng ly vừa nói chuyện. Trong số các quý bà, quý cô xinh đẹp có thể thấy không ít những nhân vật có tiếng trong thành phố này. Cô dâu chú rể tay cầm ly rượu đi qua đi lại như thoi đưa, cực kỳ đoan trang. Hạ Vũ uống một ly nước chanh, tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, không thể không nhìn anh chàng Liêu Hà mặc âu phục phẳng phiu kia bằng con mắt khác.
Hai năm sau khi chia tay với Hải Lạc, anh ta đã bớt tính trẻ con, bây giờ đã có thể coi là một người đàn ông chín chắn. Nhưng sự điên cuồng từ trong xương tủy của anh ta thì hẳn là chẳng giảm đi một chút nào.
Ánh mắt cô hơi chếch sang phải, nhìn người đàn ông đang cười nói cùng một đôi vợ chồng trung niên. Anh đang đứng bên hồ bơi, ánh trăng như những hạt ngọc trai rơi trên người, mặt nước in bóng dáng cô đơn của anh.
Đã rất lâu rồi, cô nghĩ rằng bên cạnh anh sẽ có một giai nhân xinh đẹp khiến người ta ngưỡng mộ. Thì ra ba năm qua, vị trí bên cạnh anh vẫn để trống, cô không biết nên vui mừng hay bi thương nữa.
Hạ Vũ đang đi du ngoạn trong thế giới của mình, bỗng tà váy bị giật giật, sau đó chân cô bị một đôi tay mềm mại ôm lấy, cô cúi xuống nhìn, ngẩn ra một chốc sau đó vui mừng, kinh ngạc kêu lên: "Lãng Lãng!"
Giờ khắc này, "quả bóng nhỏ" Lãng Lãng đang bặm đôi môi tươi tắn, ngước mắt nhìn cô, rụt rè gọi: "Cô ơi..."
Hạ Vũ vui mừng, kích động ngồi thụp xuống nhìn thẳng vào cậu nhóc, hai mắt sáng long lanh: "Ôi trời ơi! Lãng Lãng, cô đã tìm con cả ngày nay, cứ tưởng con không đến chứ. Con cao lên rồi, chà, cậu bé hư, sao con lại béo thế này hả?" Hạ Vũ ngắm nghía cậu nhóc từ đầu đến chân, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Lãng Lãng đã cao hơn nhưng cũng mập hơn ba năm trước rất nhiều. Hai mắt cậu nhóc lim dim, lấp lánh nhìn Hạ Vũ, sau đó bĩu môi dài thườn thượt: "Cô ơi, con giận rồi!"
Sau đó, cậu nhóc quay mặt đi, hai tay chống nạnh, môi bĩu ra, tỏ vẻ mình đang rất tức giận.
"Giận gì thế bé cưng?" Hạ Vũ ít nhiều đoán được cậu nhóc đang giận dỗi chuyện gì, nói dịu dàng trêu chọc, ngồi thụp xuống ôm hờ lấy cậu nhóc, cố gắng lấy lòng.
"Hừ."
"Lãng Lãng..."
"Hừ."
"Cô đưa con đi ăn kem nhé?"
"Hừ." Lãng Lãng cố gắng để không bị dụ dỗ.
Hạ Vũ hơi đau đầu. Ba năm trôi qua, sao người lớn thì càng ngày càng già đi, còn trẻ con thì càng ngày càng khó dỗ thế này.
Sau đó, cô cúi đầu chủ động nhận sai: "Cô sai rồi! Lãng Lãng đừng giận nữa được không?"
Cậu nhóc cuối cùng cũng quay đầu lại, phồng mang trợn má tố cáo: "Cô ơi cô xấu tính lắm, cô là thuyền trưởng Jack* thích chạy trốn!"
*Nhân vật trong phim Cướp biển vùng Caribê.
Đây là kiểu so sánh gì vậy? Một cô gái đang tuổi thanh xuân như mình sao lại thành thuyền trưởng Jack râu ria xồm xoàm chứ?
Trong lòng Hạ Vũ vui vẻ, miệng cười tươi như hoa: "Đúng, đúng, thuyền trưởng xấu tính." Sau đó, cô giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: "Xem này, không phải cô đã chủ động đầu hàng rồi sao?"
"Còn chạy nữa không, đồng chí Hạ Vũ?" Khuôn mặt Lãng Lãng cực kỳ nghiêm túc truy hỏi, khẩu khí trang nghiêm như một đội viên trong chiến tranh du kích.
Hạ Vũ giơ tay phải lên, nghiêm túc gật đầu: "Không chạy nữa, đồng chí Hạ Vũ kiên quyết không chạy nữa."
Hạ Vũ nghiêm túc thề thốt nhưng trong mắt lại lấp lánh ý cười.
"Cô ơi, cô còn trốn nữa là con sẽ phát lệnh truy sát giang hồ." Lúc này Lãng Lãng đã đổi thành khẩu khí trong phim kiếm hiệp.
"Thật sự không chạy nữa, không chạy nữa thật mà."
"Ngoắc tay?" "Ngoắc tay."
Bên này bạn nhỏ Lãng Lãng đang đòi ngoắc tay thì Nghiêm Kí bước lại, thấy dáng vẻ quỳ xuống đất khúm núm lấy lòng của Hạ Vũ liền hỏi: "Sao thế, con bảo có rất nhiều chuyện muốn nói với cô giáo cơ mà?"
Thấy Nghiêm Kí đến, nụ cười trên môi Hạ Vũ dần biến mất, dáng vẻ hơi mất tự nhiên.
Lãng Lãng nói với cậu: "Cậu ơi, cô nói sau này không chạy trốn nữa, cô còn mời con đi ăn kem. Con có thể ăn không hả cậu?"
Cậu nhóc chớp chớp mắt, khuôn mặt đầy vẻ tham ăn. Hạ Vũ đứng dậy, hơi tò mò nhìn Nghiêm Kí, trong mắt có ý hỏi. Nghiêm Kí mỉm cười, khẽ nói: "Anh ra lệnh buộc thằng bé giảm béo."
Hạ Vũ che miệng cười. Nghiêm Kí chỉ một bàn dài cơm Tây đang bị bao quanh bởi các cô cậu nhóc ở cách đó không xa, ánh mắt như đang chờ được phát kẹo, nói: "Con đi đi, giờ không đi là hết đó!"
"Yeah!" "Quả bóng nhỏ" nhảy cẫng lên hoan hô, co chân phải, tay đưa lên trán đóng vai Tôn Ngộ Không: "Cô ơi, cô đợi con nhé, Tôn Ngộ Không sẽ nhanh chóng về ngay."
"Lại còn Tôn Ngộ Không nữa chứ!" Hạ Vũ nhìn "quả bóng nhỏ" đang tung tăng chạy đi, bàn chân voi trắng nõn lộ ra ngoài, liền bất giác lắc đầu lẩm bẩm: "Con sắp thành Trư Bát Giới rồi!"
Sau đó, cô nhịn không được liền quay đầu sang, nói với người đàn ông bên cạnh: "Anh kèm cặp thằng bé kiểu gì vậy? Anh nuôi heo à? Nhìn nó bây giờ mập thế kia."
Đúng là Lãng Lãng mập hơn nhiều so với ba năm trước.
Nghiêm Kí thấy hơi oan, bất đắc dĩ liếc Hạ Vũ một cái: "Mẹ anh chiều nó quá!"
Ánh mắt hai người lớn dịu dàng nhìn tiểu mập mạp đang chen giữa một đám trẻ con phía bên kia, đúng là một chàng thân sĩ nhỏ tuổi. Cậu bé nhường cái khay mà nhân viên phục vụ mới mang lên cho một cô bé nhỏ nhắn ở bên cạnh, rồi quay đầu lại cô giáo và cậu đang nhìn mình, liền banh mũi làm mặt quỷ, khiến hai người vừa tức vừa buồn cười.
Sau đó Nghiêm Kí nói, "Thằng bé cứ luôn kêu đói, ánh mắt đáng thương nhìn em, em nói xem em có thể không cho nó ăn được không?"
Hạ Vũ lại cúi đầu bật cười, quay lại chăm chú nhìn Nghiêm Kí ánh mắt lấp lánh như thủy tinh: "Anh nhìn nó có vẻ gì là đói sao? Còn không phải trong bụng có con sâu tham ăn hay sao?"
Hạ Vũ hoàn toàn không thấy được giọng điệu nói chuyện của mình đã quay về hệt như ba năm trước. Dường như giữa hai người không hề có khoảng thời gian ngăn cách ba năm mà họ chỉ mới chào tạm biệt vào hôm qua, rồi hôm nay đã gặp mặt.
Nghiêm Kí không nói gì, trong đôi mắt là những cơn sóng dịu dàng, trong buổi tối âm nhạc bồng bềnh.
Hạ Vũ kinh ngạc quay đầu lại, khẽ hít thở thật sâu.
Cậu nhóc chỉ một chốc đã mang chiến lợi phẩm quay lại. Cậu múc một miếng kem vani to đút vào miệng Hạ Vũ như muốn được khen ngợi: "Cô ơi, con thích nhất là vị kem này, cô ăn thử đi!"
Hạ Vũ vui vẻ thưởng thức. Trong lòng cô đang có ngọn lửa rất nóng, vị kem mát lạnh vừa lúc dập tắt ngọn lửa đó trong tim. Vẻ mặt cô cực kỳ thỏa mãn: "Ngon quá, lần sau cô sẽ dẫn con đi ăn loại này."
"Được ạ, được ạ!" Lãng Lãng cười tít mắt: "À, cô ơi, con còn thích cả vị sô cô la, vị quả việt quất, vị đào cũng rất ngon."
"Cậu bé hư." Hạ Vũ cưng chiều véo mũi Lãng Lãng: "Nhớ kĩ cô đứng về phía cậu con, lần này con bắt buộc phải giảm béo."
"Hu hu..." Cậu nhóc giả vờ khóc, vẫn không quên đút vào miệng một miếng kem to tướng.
Hạ Vũ hỏi chú chó Nicole bây giờ ra sao, hai mắt Lãng Lãng sáng lên, kéo cô chạy ra ngoài, khua tay múa chân nói liến thoắng. Nghiêm Kí đi theo phía sau, cách hai người vài bước chân.
Vừa ra đến cổng ba người liền gặp mẹ của Hải Lạc. Vừa thấy Hạ Vũ, bà tươi cười gọi cô: "Tiểu Vũ, tối nay cứ vui chơi thoải mái nhé!"
"Vâng thưa cô, cháu biết rồi ạ!"
"Ơ, sao không đưa bạn trai đến cùng? Không phải đã nói hai đứa cùng đến cho vui sao? Hải Lạc nhà cô chỉ tâm đầu ý hợp với đứa bạn thân duy nhất là cháu thôi!"
Hạ Vũ ngẩn ra, nghĩ đến người đàn ông phía sau, bất giác ấp úng: "Không...không... cháu đến một mình ạ!"
"Ồ, được, được, bên kia có món hàu nướng tại chỗ, đặc biệt mời đầu bếp của khách sạn năm sao đó, nhanh đi đi!"
Nói xong, mẹ Hải Lạc mỉm cười rời khỏi.
"Cô ơi con muốn ăn món mà bà nói lúc nãy." Chú bò tót nhỏ Lãng Lãng đã quên mất mục đích chạy ra cửa từ lâu, tâm niệm mỗi từ "ăn", liền kéo Hạ Vũ chạy về hướng đó: "Cậu ơi cậu mau qua đây!"
Hạ Vũ không ngoái đầu lại, nụ cười hòa vào làn gió. Cô biết anh không qua đây.
Buổi tiệc cưới tối đó kết thúc, Hạ Vũ ngồi nhờ xe một cô bạn của Hải Lạc quay về thành phố. Cô bạn kia có vẻ nghiêm túc và khá ít nói, nói vài câu rồi không có hứng thú nói thêm nữa. Hạ Vũ mang tâm trạng cũng không tốt lắm nên hai người không nói gì suốt dọc đường.
Xe chạy trên đường quốc lộ ven biển, tiếng sóng biển rì rào dội vào tim cô hết đợt này qua đợt khác, gió thổi tung mái tóc của Hạ Vũ, cô chống cằm nhìn bãi biển phía xa xa bên ngoài cửa xe. Cô nhớ lại mình của mấy năm về trước, tiếng sóng biển cũng rì rào như thế này, gió cũng thổi thế này, cô còn ngắm cảnh đêm, bên cạnh là người đàn ông cô yêu.
Cô thích anh, nhiệt tình theo đuổi anh, rồi bị anh tàn nhẫn từ chối hết lần này đến lần khác. Lúc nản lòng nhụt chí, sa sút nhất cô đã buông thả, phóng túng trong vũ đạo, tranh tài cao thấp với chính mình và với người khác, cuối cùng chính bản thân mình phải nhận quả đắng. Cái giá phải trả cho việc yêu anh là giấc mơ cùng mười mấy năm cố gắng của bản thân.
Hạ Vũ mỉm cười trong gió. Vì gió quá to nên cô với tay kéo cửa kính xuống, nhìn khuôn mặt được phản chiếu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trách người khác thì làm được gì? Trách tới trách lui, chỉ trách bản thân mình năm đó còn quá trẻ.
Khi Hạ Vũ về đến nhà, mọi người đều đã ngủ. Chị hẳn là phải trực ca đêm, xem ra tối nay phải ở bệnh viện. Hạ Vũ tắm xong, nằm trên giường nhưng không thấy buồn ngủ. Cô đeo tai phone nghe rađio lúc nửa đêm, giọng nữ trầm cực kỳ cuốn hút đang dạt dào cảm xúc hát trên rađio.
Đâu phải giản đơn là có thể tìm được một người bạn ăn ý với mình,
Đặc biệt là khi đã từng chứng kiến bao người phản bội,
Vậy là cứ bất an, đành phải trở nên dũng mãnh.
Ai đã gϊếŧ chết sự lãng mạn của tôi?
Đâu phải giản đơn là có thể yêu mà không màng hết thảy,
Trở nên thực tế đâu phải lúc nào cũng tốt,
Không thích cô đơn rồi lâu cũng quen dần,
Đừng lo về ai cũng đừng bị ai quản.
Lúc vui vẻ thì làm việc này việc nọ,
Khi mệt mỏi hãy thư giãn bản thân,
Lời người ta, nghe, nhưng hãy để chính mình quyết định.
Đừng ôm cảm xúc quá nhiều,
Một ly vang đỏ, một chồng đĩa phim,
Tối cuối tuần tắt điện thoại, cuộn mình trên sô pha thư giãn.
Yêu nhau đâu phải dễ dàng, mỗi người một tính cách riêng,
Qua tuổi mơ mộng rồi, oanh liệt bỏ qua đi, chẳng thà bình thản,
Hạnh phúc không giản đơn, thế mới khiến người ta mê muội.
Cái tuổi chưa hiểu biết gì,
Đã từng chân thành nhất cho nên vui vẻ nhất,
Đã từng tưởng nhớ những ký ức đau lòng nhất mà cũng rung động nhất*.
*Bài hát Đâu giản đơn như thế của Hoang Tiểu.
Hạ Vũ nghe mãi, nghe mãi rồi nước mắt cứ từ từ lăn xuống hai gò má.
Hạ Vũ của hiện tại rất ít khi rơi nước mắt. Lúc cô khó khăn nhất bơ vơ lạc lõng nhất thì chỉ biết ngốc nghếch rơi nước mắt, sau này cô hiểu ra rằng nước mắt chính là biểu hiện của sự yếu đuối chẳng hề có ích lợi gì cho cuộc sống của mình. Dần dần cô đã tự kiểm soát, không muốn rơi nước mắt trước mặt người khác.
Hôm nay cô đã khóc đến hai lần, một lần là vì hạnh phúc của người khác, một lần là trong hiện tại. Cô đang khóc cho con bé ngốc nghếch thích mơ mộng đã từng oanh oanh liệt liệt một thời.
Cô lau khô nước mắt, tắt nhạc rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Cô bé ngốc nghếch, lần này, mày nhất định phải rút ra bài học từ trong thất bại.
Tiệc cưới kết thúc, Hạ Vũ lại lao đầu vào công việc. Cô trở lại thành phố A đã hai tháng nay, nhờ sự giới thiệu từ một người bạn cũ của mẹ, cô thuận lợi được vào làm chuyên viên trang điểm thực tập của kênh giải trí Đài truyền hình, thời gian thực tập là ba tháng. Lãnh đạo khá hài lòng về biểu hiện của cô.
Cô có thể trở thành một chuyên viên trang điểm cũng nhờ vào kinh nghiệm trên sân khấu trong mười mấy năm của mình. Hồi còn bé, mỗi lần đến lượt lên sân khấu, chuyên viên trang điểm thường lo không xuể nên chỉ trang điểm qua loa khuôn mặt của cô một chút. Hạ Vũ ưa cái đẹp, từ rất nhỏ đã học được bôi bôi trát trát trên mặt, sau này thậm chí cô còn trang điểm giúp bạn nhảy nữa.
Sau khi đến thành phố nhỏ kia, Hạ Vũ đang dưỡng thương, không có việc gì làm liền chạy đến giúp đỡ chị họ làm việc trong một cửa hàng trang điểm, tay nghề cũng được bộc lộ từ đó. Ánh mắt của chị họ nhạy bén, liền bỏ tiền để cô đi học một cách có hệ thống, từ đó cô trở thành chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, không ít các cô dâu đã chỉ đích danh cô trang điểm cho họ.
Con thuyền cuộc đời đưa cô đến một quỹ đạo hoàn toàn khác. Có những lúc cô giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya vì gặp phải cơn ác mộng. Cô gái trong giấc mơ đi giày ba lê đang nhảy múa, bỗng nhiên chạy về hướng chân trời, khiến cô không sao đuổi kịp. Cuối cùng khi bắt được tay áo của cô ấy, cô ấy chỉ quay lại khẽ mỉm cười, khi cô cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện mình đã rơi xuống vách núi. Sau đó cô liền tỉnh lại, trán lấm tấm mồ hôi.
Hạ Vũ biết rằng trong đáy lòng mình có một số thứ cô không thể nào vứt bỏ được. Có lẽ thời gian sẽ từ từ giúp cô.
Buổi tối hôm ấy, như thường lệ Hạ Vũ lại tăng ca, ăn vội hộp cơm rồi bận rộn như đi đánh trận. Cô trang điểm cho mấy người dẫn chương trình, trong đó có chị Shirley khá thân với Hạ Vũ. Shirley thường khen cô trang điểm cho mình rất xinh, vì vậy họ nói chuyện khá hợp.
Hạ Vũ tỉ mỉ kẻ lông mày cho Shirley, cười hỏi: "Tối nay mời vị khách nào vậy chị? Em thấy chị Sa Sa cứ ngồi học thuộc kịch bản, bình thường chị ấy không như thế."
"Trừ những anh chàng đẹp trai ra thì còn ai có thể khiến cô ấy khẩn trương như vậy chứ?" Chị Shirley ôm lấy ngực, nhướn mày nói: "Hạ Vũ, em đừng nói nữa, chị cũng đang khẩn trương đây này."
"Ồ? Siêu sao nào vậy?"
"Cố Tây Sở, em biết anh ta chứ?"
Động tác tay của Hạ Vũ đờ ra một lúc, cô đứng sững hồi lâu, sau đó mới gật đầu nói: "Em biết!"
Shirley không phát hiện ra sự thất thố của cô, chỉ đứng trước gương xoay trái xoay phải ngắm nghía: "Người đàn ông đúng là rất lạnh lùng, em có biết không, chị đã từng chạy sang Milan phỏng vấn anh ta, lúc đó anh ta vừa mới bước xuống, woa, một người đàn ông giống như David*. Lúc đó chị không biết nên nhìn vào đâu nữa, kết quả em biết anh ta nói gì không? Chỉ cho cô một phút thôi, bây giờ bắt đầu đếm ngược, 60, 59... Haizz, thật là một người đàn ông vô tình, đúng là một giây cũng không chịu cho thêm. Cho dù giám đốc mời được anh ta nhưng tối nay cũng chỉ trông chờ chị hỏi cặn kẽ anh ta thôi. Sa Sa thì thôi đừng hy vọng, xem ra cũng chỉ biết nhìn anh ta như một cô nàng mê trai."
*David (1037 - 967 TCN) là vị vua thứ hai của Vương quốc Israel thống nhất.
Khi nói đến Cố Tây Sở, Shirley liền thao thao bất tuyệt. Hạ Vũ đứng bên cười khẽ, nghĩ bụng, năm đó thầy cũng thật hào phóng với mình, thời gian tiêu tốn vì cô đâu chỉ có mấy phút mấy giây, chỉ tiếc rằng sự tiêu tốn đó cuối cùng lại được chứng minh là hoàn toàn lãng phí.
Chương trình tọa đàm cùng Cố Tây Sở do không phát sóng trực tiếp nên những người dẫn chương trình có vẻ khá thoải mái.
Khi chương trình đã chạy được một nửa thì người dẫn chương trình mới suy nghĩ đến cảm xúc của khách mời. Giữa buổi nói chuyện còn có thời gian nghỉ ngơi, trang điểm lại, vì vậy theo thường lệ, Hạ Vũ vẫn chưa được về nhà, cô cũng không có ý định về.
Trường quay rất rộng, Hạ Vũ đứng ở một góc cách xa Cố Tây Sở, dưới sự bảo vệ của bóng tối, tâm trạng cô phức tạp nhìn thầy giáo và cũng là thần tượng của mình. Cô nhìn nụ cười lạnh lùng của anh, nhìn cách anh nhướn mày theo thói quen, có lúc nói năng đĩnh đạc, có lúc lại trầm mặc không chịu nói tiếng nào, hoặc nhún vai, hoặc chỉ khẽ mỉm cười.
Hạ Vũ biết vở nhạc kịch khiêu vũ hiện đại có tính cách mạng mang tên Nước mắt của Carlisa do Cố Tây Sở dàn dựng vừa kết thúc tour lưu diễn vòng quanh thế giới. Anh đảm nhiệm vai trò là biên đạo múa kiêm nam diễn viên chính trong vở nhạc kịch này. Phản ứng của giới truyền thông về tour lưu diễn này cực kỳ rầm rộ. Ở châu Á, vé nhanh chóng được bán hết sạch, ở châu Âu tour lưu diễn được ví với "Bữa tiệc lớn đầy biểu cảm của khiêu vũ hiện đại". Các hãng truyền thông lớn nhỏ đều dành một thời lượng lớn để đưa tin về tour lưu diễn này.
Cố Tây Sở vừa trở về từ chuyến nghỉ mát ở Địa Trung Hải, da phơi nắng đã biến thành màu đồng cổ, mái tóc đen, dài, hơi lượn sóng, khiến lúc anh mỉm cười trông cực kỳ gợi cảm. Hạ Vũ cảm thấy trên người thầy giáo mình có lẽ mang một nửa dòng máu của nước Ý.
Cố Tây Sở chỉ bình thản ngồi đối diện với hai người dẫn chương trình, cũng làm cho chị Sa Sa ngồi đối diện không ngừng đổ mồ hôi, khó khăn lắm mới đợi được đến khi quay phim hô "cut". Chị Sa Sa mỉm cười e thẹn với Cố Tây Sở rồi nóng ruột như lửa đốt xuống khỏi sân khấu, gọi: "Hạ Vũ, em đâu rồi? Trang điểm lại hộ chị. Đèn nóng quá!"
Hạ Vũ đang trốn ở góc xa thở dài một hơi, do dự một lát mới bước từ trong bóng tối ra.
Hạ Vũ cúi gằm mặt, cầu khẩn Cố Tây Sở phía trên sân khấu đừng chú ý đến mình.
Suy cho cùng họ cũng cách nhau một quãng khá xa, cô còn cố ý quay lưng với anh. Sau khi lấy tốc độ như tên lửa trang điểm lại giúp chị Sa Sa, Hạ Vũ vẫn không nhịn được, ngồi xoay người lại hướng mắt về phía sân khấu. Ánh mắt cô chạm phải đôi mắt như chim ưng của Cố Tây Sở.
Trong lòng Hạ Vũ thở dài, chung quy lại cô vẫn không trốn thoát. Khóe miệng khẽ mỉm cười coi như một lời chào hỏi, sau đó cô xoay người rời đi.
Cô không thể không chạy trốn vì vẻ mặt của Cố Tây Sở quá nghiêm túc.
Khuôn mặt tuấn tú của anh nghiêm lại, ánh mắt sắc bén trông rất đáng sợ.
Hạ Vũ chạy xuống tầng, thở hồng hộc rồi ngồi một mình trong phòng trang điểm. Đối mặt với Cố Tây Sở, cô không thể không chột dạ được.
Thật ra vết thương ở chân cô còn nghiêm trọng hơn lời bác sỹ nói rất nhiều.
Cô mất tròn một năm rưỡi mới có thể phục hồi, lúc đau đớn nhất là khi cô không đặt chân được xuống đất, lại còn phải chống gậy nói gì đến khiêu vũ. Lúc đó, dù đau lòng vô cùng nhưng cô vẫn nuôi hy vọng, ngày ngày vươn người tập các động tác cơ bản. Cô sợ sau khi chân khỏi rồi cơ thể sẽ không còn mềm mại, uyển chuyển như trước nữa.
Sau khi đã đi lại được, Hạ Vũ nghĩ rằng chân mình đã hoàn toàn bình phục.
Cô sung sướиɠ nhảy nhót, dần khôi phục việc tập luyện khiêu vũ giống như trước đây. Mỗi ngày cô đều rất cẩn thận nhưng vẫn để xảy ra chuyện. Khi đang thực hiện một động tác nhảy xoay tròn hết sức bình thường, mắt cá chân yếu ớt của cô bị thương, sau đó lại sưng phù lên khiến cô gần như sụp đổ.
Bác sỹ nói: "Vết thương trước đây quá nghiêm trọng, hơn nữa do cháu lại tập luyện khiêu vũ trong thời gian dài, mắt cá chân phải vốn đang bị thương, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, vì vậy... không được lạc quan cho lắm. Hãy nghỉ ngơi cho tốt, không được vận động mạnh, khiêu vũ cũng tạm gác qua một bên vì sẽ phản tác dụng đối với quá trình bình phục của mắt cá chân. Cô bé, cháu hiểu mà."
Hạ Vũ không hiểu, thế nên lại hỏi bác sỹ khác, nhưng các vị bác sỹ đều có cùng câu trả lời, không cho cô hy vọng mà tàn nhẫn phán quyết kết thúc cuộc đời khiêu vũ của cô.
Hạ Vũ không thể không làm thủ tục thôi học. Cô nhớ ngày hôm đó đi trong khuôn viên trường, trời đổ mưa bụi, cô làm thủ tục xong liền trốn ở một góc không có người, khóc một trận thật to.
Khóc xong, cô chạy đến phòng tập riêng của Cố Tây Sở, anh đã từng nói rằng anh sẽ đợi cô ở phòng tập ấy. Nhưng ngày hôm đó Cố Tây Sở không ở đó, chỉ có mấy sinh viên của anh đang tập luyện.
Giống như trước kia, cô lại ngồi bên cạnh xem họ khiêu vũ, chỉ có điều những giọt lệ nơi khóe mắt đang nói lên rằng sẽ không thể trở lại như trước đây được nữa. Cô viết một vài dòng vào mảnh giấy nhỏ rồi nhờ mấy bạn sinh viên giao cho Cố Tây Sở sau đó ra về.
Đến nay cô vẫn còn nhớ nội dung trong tờ giấy đó: Thầy ơi, em xin lỗi, nếu một ngày có thể quay ngược trở lại, việc đầu tiên em muốn làm đó là không để thầy thất vọng. Hạ Vũ.
Hạ Vũ cúi đầu xuống nhìn chân mình, buộc bản thân không được nghĩ thêm gì nữa, sau đó cô ngẩng đầu lên: Bỗng cô thấy Cố Tây Sở đang đứng gần cánh cửa, như một ngọn núi nặng nề, lặng lẽ nhìn cô.
Cô không biết mình nên trốn vào đâu nữa.
Shirley đứng ở cửa có chút mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền nói: "Anh Cố, đây... đây là phòng hóa trang của Đài truyền hình chúng tôi. À, để tôi giới thiệu một chút, đây là cô Hạ Vũ, chuyên viên trang điểm, bên kia là phòng biên đạo của đài, tôi dẫn anh qua đó xem."
"Không cần đâu!" Cố Tây Sở mỉm cười, nhướn mày nói: "Tôi chỉ có hứng thú với phòng hóa trang của các cô thôi!"
Anh vẫy tay với Hạ Vũ: "Thiên nga nhỏ, qua đây."
Shirley thấy tình cảnh trước mắt, hai mắt liền mở to. Cô thấy Cố Tây Sở thân mật ôm vai Hạ Vũ, nâng cái đầu đang cúi xuống của cô ấy lên như người lớn giáo huấn trẻ con. Cô liền chỉ vào hai người, lắp bắp nói: "Ơ, hai người..."
Hạ Vũ xấu hổ cười, cúi gằm mặt xuống, ý cười của Cố Tây Sở càng đậm: "Để tôi giới thiệu một chút, đây là học trò ngốc nhất mà tôi từng dạy."
Hạ Vũ buồn bực ngẩng đầu, giọng phản bác lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Thầy... em đâu có..."
Cố Tây Sở không đáp, nhìn Shirley vẫn đang chìm đắm trong sự chấn động: "Cô Phương, xin hỏi mấy giờ các cô tan sở? Tôi muốn ôn lại chuyện cũ với cô học trò ngốc nghếch này. Thiên nga nhỏ nói cho thầy xem, đã mấy năm rồi chúng ta chưa gặp nhau?"
Hạ Vũ ngẩng đầu lên nhìn Cố Tây Sở, mặt mũi đỏ bừng giơ ba ngón tay.
"Xem ra môn toán cũng không tồi, đầu còn chưa đến mức quá ngốc." Cố Tây Sở mỉm cười, phóng điện lung tung với Shirley: "Cô Phương à, tôi nghĩ cô có thể hiểu cho tôi, thầy trò chúng tôi đã ba năm rồi chưa gặp nhau, có rất nhiều chuyện cần nói."
"Tôi hiểu, tôi hiểu, bây giờ vốn là lúc tan sở. Hai người mau đi ôn lại chuyện cũ đi!" Shirley đã định thần lại, còn tận dụng triệt để nói thêm một câu: "À, anh Cố Tây Sở, thế còn buổi phỏng vấn độc quyền tôi đề nghị lúc nãy thì sao?"
Cố Tây Sở nhún vai như không hề có chuyện gì xảy ra, nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn của một thân sĩ: "Tất cả nghe theo sự sắp xếp của cô."
Hạ Vũ nghĩ rằng nếu trên áo anh cài thêm một bông hồng đỏ thì anh có thể đưa cô nàng đó về nhà rồi.
Hạ Vũ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi cùng Cố Tây Sở, trong lòng Shirley vẫn còn nghi vấn, bất giác buột miệng hỏi. Cố Tây Sở nhìn bóng lưng Hạ Vũ, ít nhiều có chút cảm khái nói: "Trước đây cô ấy múa ba lê, vào thời điểm lợi hại nhất, trong nước không có đối thủ."
Shirley líu lưỡi, ngẩn người nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ, thầm đưa ra đánh giá: Dáng người cao, thon thả, sống lưng thẳng, cổ đẹp như thiên nga. Cô vốn chỉ cảm thấy khí chất trên con người cô gái này rất đặc biệt, thanh tân như suối mát, bây giờ Cố Tây Sở nhắc đến mới giật mình, thì ra quá khứ của Hạ Vũ lại đặc biệt như thế.
"Cô ấy thiếu chút nữa đã thành công rồi!" Giọng nói của Cố Tây Sở chan chứa một loại cảm xúc mà có lẽ đối với người ngoài cuộc, loại cảm xúc này mang tên - Nuối tiếc.
Hạ Vũ ngồi trong chiếc xe Jeep của Cố Tây Sở. Lần đầu gặp lại sau ba năm, cô bất giác có chút giữ kẽ. Cố Tây Sở không cho xe chạy ngay mà ngược lại quay sang hỏi: " Đã bao lâu rồi em không đến trường?"
Hạ Vũ bị câu hỏi này đánh gục, mím môi, hai bàn tay đan vào nhau, dáng vẻ bướng bỉnh mà yếu ớt, một lúc lâu mới đáp: "Rất lâu rồi ạ!"
"Vậy thì đi xem sao."
Họ đến trường vào lúc gần mười giờ đêm, rồi thong thả trải bước trong khuôn viên quen thuộc. Đáng tiếc, đối diện với cô lúc này đã là những gương mặt hoàn toàn mới. Cô không biết những người bạn học của mình đã đi đâu, làm gì, cũng giống như họ không biết cô đã đi đâu và làm gì. Khi ngẩng đầu thưởng thức ánh trăng thanh khiết, Hạ Vũ cảm thán, thì ra duyên phận là một thứ yếu ớt, không thể chịu nổi những vết thương do thời gian và khoảng cách.
May mắn thay, trên đầu họ vẫn cùng chung một vầng trăng.
"Lúc em đến trường làm thủ tục thôi học, tôi đang ở tầng trên vì có một cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi về níu chân. Lúc tôi xuống thì em đã đi rồi, sinh viên giao lại mảnh giấy cho tôi nói rằng tâm trạng em không được tốt lắm. Tôi đuổi theo, tìm nửa ngày cũng chẳng thấy em đâu, lúc đó tôi nghĩ thiên nga nhỏ đã sải cánh bay mất rồi!"
Cố Tây Sở trêu chọc Hạ Vũ, cười đến toét miệng.
Hạ Vũ im lặng nhìn thần tượng của mình, cảm kích anh sau khi gặp lại đã không truy hỏi, không trách mắng cô. Thầy vẫn luôn là thầy giáo khẩu xà tâm phật như xưa. Cô mỉm cười thương cảm: "Thầy ơi, đôi cánh của em đã gãy mất rồi!"
Cố Tây Sở không nói gì, chỉ nhướn mày, vẻ mặt bỗng chốc trở nên cực kỳ trang trọng: "Nếu đã gọi tôi là thầy thì cũng nên biết tôi ghét nhất những kẻ hèn nhát và đào ngũ. Em có phải như thế không, Hạ Vũ?"
Câu hỏi sắc bén này dường như đã đâm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng Hạ Vũ, phút chốc khóe mắt cô rưng rưng. Dưới ánh đèn, dáng vẻ bướng bỉnh nén nước mắt đó của cô khiến người ta rung động, cô gật đầu nói: "Phải thưa thầy, em nghĩ em chính là người như thế."
"Ít nhất tôi đánh giá cao những người trung thực. Đi thôi, đến chỗ cũ ngồi một lát!"
Hạ Vũ theo Cố Tây Sở đến phòng tập của anh. Anh lên văn phòng lấy chìa khóa, Hạ Vũ mơ màng đứng trong hành lang tối mịt, mắt chăm chú nhìn cánh cửa, sau đó dưới sự thúc đẩy của ký ức, cô từ từ tiến lại gần, kiễng mũi chân nhìn vào phòng.
Cô đang tìm kiếm chính bản thân mình.
Động tác của cô vẫn như xưa, cánh cửa vẫn như cũ, Trong ký ức của cô, bên trong cánh cửa ấy tràn đầy ánh sáng và xúc cảm, nhưng giờ đây, phía sau cánh cửa ấy lại là bóng tối mịt mờ.
Tìm tới tìm lui, chung quy lại cô tìm thấy thứ gì?
"Kiễng chân như thế không mệt à?" Sau lưng cô là giọng nói trầm thấp mang theo ý trêu đùa của Cố Tây Sở.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Vũ có ảo giác rằng thời gian đang quay ngược, dường như hai người đang quay lại thời điểm lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đó cô mang một bầu nhiệt huyết, đối mặt với thần tượng, tay chân lúng túng không biết để vào đâu, mắt cũng không biết nên nhìn về hướng nào. Bây giờ cô lại có thể bình thản nhìn thầy giáo, nở một nụ cười chua xót.
"Vào trong đi!" Cố Tây Sở giục, trong tay anh là mấy lon bia.
Đèn được bật lên, ánh sáng đã thay thế cho bóng tối. Hạ Vũ đứng giữa phòng tập, tấm gương trên tường phản chiếu một hình bóng với mình đầy những thương tích, mất mát, do dự, kinh ngạc, vui mừng và cả nỗi thương cảm tràn trề.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy dòng máu đông cứng trong cơ thể đang từ từ chảy từng chút một. Trong gương, cô thấy cô của ngày hôm qua, một chân gác trên xà tập, xoạc chân trong âm nhạc du dương theo nhịp đếm "một, hai, ba, bốn" của cô giáo.
Cô nhớ da diết những kỷ niệm này.
"Lại đây ngồi đi!" Cố Tây Sở dựa vào tường ở một góc phòng, tư thế ngồi uể oải, tùy tiện, cũng giống như cá tính phóng khoáng, không chịu bỏ buộc của anh vậy. Anh bật một lon bia, tự uống một mình.
Hạ Vũ ngồi xuống, anh lại bật một lon nữa đưa cho cô. Hạ Vũ uống một ngụm, rồi sau đó liền uống ngụm thứ hai.
"Sao lại dễ dàng từ bỏ như thế?" Cố Tây Sở vừa uống bia, vừa hỏi vấn đề hóc búa nhất.
Thật sự là mình đã dễ dàng từ bỏ sao? Cô lắc đầu, ngửa cổ tu một ngụm rồi lên tiếng: "Em đã quá lạc quan, sau khi nghỉ ngơi gần một năm rưỡi rồi định bắt đầu nhảy lại nhưng ngày tháng đầu tiên sau khi tập luyện thì vết thương cũ tái phát. Em bị thương lúc làm động tác nhảy đơn giản nhất. Bác sỹ nói cái chân bị thương giống như thủy tinh, ráp lại sau khi bị vỡ, nhìn có vẻ hoàn chỉnh như cũ, nhưng sẽ sợ hãi bất kỳ sự tác động nào từ bên ngoài."
Hạ Vũ lại uống thêm một ngụm nữa, bởi vì uống quá nhanh nên ho sặc sụa mấy tiếng, ánh mắt như tro tàn đã nguội lạnh: "Sau này em dứt khoát không nhảy nữa. Bây giờ tuy nói là đã hoàn toàn bình phục nhưng cũng không biết thế nào, trong lòng lại cực kỳ sợ hãi. Những động tác đó đã khắc sâu vào xương tủy của em, nhắm mắt lại em cũng có thể nhảy được, nhưng em vẫn không có dũng khí nhảy lại, không đủ dũng khí tiếp đất.
Sau khi bị thương em thường nằm mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ em thấy mình đang đứng trên sân khấu của ba năm về trước. Cứ nhảy lên rồi ngã xuống sàn sân khấu khiến em cực kỳ sợ hãi, gần như không có dũng khí đứng lên nữa. Tất cả khán giả đều la ó, hỏi em rằng sao cô còn mặt mũi đứng trên sân khấu này."
Giọng nói bình thản của Hạ Vũ trống rỗng, cô quay sang nhìn Cố Tây Sở, ánh mắt ảm đạm, mỉm cười: "Thầy nói rất đúng, em là một kẻ đào ngũ, cũng là một kẻ hèn nhát."
Cố Tây Sở giơ tay lên cụng lon với Hạ Vũ, rồi ngửa cổ tu một hơi cạn sạch: "Vì kẻ hèn nhát và cũng là kẻ đào ngũ, cạn ly."
"Cạn ly."
Tối hôm đó, hai người uống sạch chỗ bia Cố Tây Sở lén giấu trong trường, Hạ Vũ cảm thấy còn chưa đã, lại kéo Cố Tây Sở đến một quán ven đường uống bia, ăn đồ nướng, ánh mắt mơ màng nghe Cố Tây Sở kể về những trải nghiệm của anh trong mấy năm qua. Anh đã bay đến Rio de Janeiro tham gia lễ hội Carnival, nhảy Tango với các cô nàng châu Mỹ nóng bỏng. Anh lang thang khắp vùng Tân Cương xa xôi, nhìn các cô gái Tây Vực đeo mạng che mặt, bắn một ánh mắt hút hồn rồi nhảy những điệu múa Tân Cương nóng bỏng.
Sau đó anh quay trở về, sáng tạo tác phẩm chân chính thuộc về mình: Nước mắt của Carlisa.
Hạ Vũ hưng phấn, ra sức gõ lên mặt bàn, khuôn mặt tràn đầy hân hoan: "Thầy thật tuyệt vời, cảnh thầy lau nước mắt cho Carlisa em đã xem không dưới năm mươi lần đó. Oh, my god, thật sự là một tác phẩm của Thượng đế."
"Sai rồi!" Cố Tây Sở đã ngà ngà say, ngón trỏ thon dài huơ đi huơ lại trước mắt Hạ Vũ: "Nghệ thuật chẳng có liên quan gì đến Thượng đế cả, nghệ thuật chỉ thuộc về con người, thứ mà Thượng đế xem không hiểu thì con người lại hiểu. Thật ra mỗi con người trên thế giới này đều đang thực hiện một hành vi nghệ thuật thuộc về chính bản thân mình. Cuộc đời của mỗi con người đều là những tác phẩm thuộc về chính bản thân họ. Em là biên kịch và đạo diễn của chính bản thân em, thiên nga nhỏ à, tác phẩm của em mới chỉ vừa bắt đầu lên sân khấu, cho nên... đừng chưa gì đã đưa ra kết luận cho giai điệu trong tác phẩm của mình. Đạo diễn tài hoa nhất cũng có những lúc không có linh cảm."
Hạ Vũ nửa hiểu nửa không nhìn Cố Tây Sở, trong mắt tràn trề những ánh sao ngày hạ.
Cuộc gặp gỡ sau ba năm xa cách của hai thầy trò đã kết thúc trong cơn say bí tỉ. Cố Tây Sở không lái xe mà gọi một chiếc taxi đưa Hạ Vũ về nhà. Địa thế nhà Hạ Vũ thuộc nơi khá cao trong khu dân cư, lúc đi lên trên còn phải qua mấy bậc thang. Cố Tây Sở không yên tâm nên muốn tiễn cô, nhưng chỗ này rất khó bắt xe, Hạ Vũ liền từ chối, chỉ về phía nhà mình ở cách đó không xa, Cố Tây Sở mới yên tâm hơn, lưu lại số điện thoại của cô rồi lên xe rời đi.
Khi thấy Cố Tây Sở đã đi, bước chân Hạ Vũ phiêu bồng, cuối cùng cô loạng choạng bước lên hai bậc rồi dừng lại, từ từ trượt xuống, ngồi trên bậc thang. Cô co gối, ôm đầu, ngồi co ro trong bóng đêm.
Hạ Vũ có cảm giác như đang bồng bềnh trên mây, những đám mây lướt qua bên tai cô, dường như đôi cánh đang trở lại và cô có thể tiếp tục bay rồi.
Sau đó, có tiếng bước chân từ từ đến gần, kéo cô ra khỏi hư ảo. Cô mơ màng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
Người đó đang đứng nhìn cô, ánh đèn màu cam quá chói mắt, che khuất khuôn mặt của anh. Cô ra sức chớp mắt nhưng ngoài vệt sáng nhờ nhờ, cô vẫn không nhìn thấy gì nữa, nhưng cô cảm thấy người này không nguy hiểm vì trên người anh có mùi vị rất quen thuộc.
Hạ Vũ cuối cùng cũng bật khóc, hơi men đều hóa thành nước mắt tuôn ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, gọi một tiếng: "Thầy ơi... Em muốn khiêu vũ, em không phải là một kẻ hèn nhát..."