Chương 1
William Shakespeare* từng nói: " Tình yêu là một căn bệnh điên", bắt đầu từ Hạ Vũ, sau đó đến Nghiêm Kí, cả hai đều mắc phải căn bệnh này, thậm chí còn rất nặng.*William Shakespeare (1564 - 1616): là một nhà văn, nhà viết kịch vĩ đại người Anh. Trong suốt cuộc đời mình, ông đã viết khoảng 40 vở kịch, 154 bản sonnet, 2 bản thơ tường thuật dài và một vài tác phẩm thơ ngắn. Cống hiến của Shakespeare in đậm dấu ấn lên kịch nghệ và văn chương các thế hệ sau.
Giờ học khiêu vũ cơ bản kết thúc, nữ sinh lục tục ra khỏi lớp, chỉ có Hạ Vũ bị cô giáo dạy ba lê gọi lại: "Hạ Vũ, cuộc thi ba lê liên trường lần trước cô nói với em, em suy nghĩ đến đâu rồi? Các bạn khác đều rất hăng hái, em chẳng có động tĩnh là sao? Có cần cô phải nhấn mạnh một lần nữa là khó khăn lắm mới có được cơ hội này không?"
Thấy thái độ nhiệt tình của cô giáo, Hạ Vũ vội lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt to tròn, rụt rè nói, "Thưa cô, từ nhỏ em đã rất sợ các cuộc thi rồi ạ!"
"Nhưng chính nhờ hàng loạt các cuộc thi ấy mà em được vào trường đại học Nghệ thuật A, không phải sao?" Cô giáo cho rằng Hạ Vũ đang tìm cớ thoái thác.
Hạ Vũ nhún vai, nhẹ nâng một bên chân, mũi bàn chân duỗi thẳng rồi quay đầu, mỉm cười với cô giáo: "Đó là vì em luôn bị bắt buộc tham gia các cuộc thi, mà em lại vốn sợ thua nên lúc nào cũng trong tình trạng căng như dây đàn, không dám lơ là dù chỉ một giây. Nhưng thưa cô, đó không phải là cuộc sống em mong muốn, hiện tại em chỉ hy vọng được khiêu vũ vì thích khiêu vũ mà thôi."
Trước câu trả lời của Hạ Vũ, cô giáo hoàn toàn im lặng. Cô không thể tưởng tượng trong bầu không khí cạnh tranh gay gắt của khoa Khiêu vũ, trường đại học Nghệ thuật A lại có một cô bé không màng danh lợi, đối với khiêu vũ chỉ có một mục đích đơn thuần như thế. Hiện tại đang có biết bao người cạnh tranh cả trong tối lẫn ngoài sáng, miệt mài khổ luyện các kỹ thuật cơ bản vì hai suất tham dự cuộc thi múa ba lê liên trường, nhưng người có tài năng thiên bẩm trên mọi phương diện này thì ngược lại chỉ một câu "được khiêu vũ vì thích khiêu vũ mà thôi" đã làm cô không nói được lời nào.
Cô bất giác thở dài, trong lòng thầm trách Hạ Vũ còn trẻ, và có những suy nghĩ quá đỗi ngây thơ. Sau khi trải qua một chặng đường dài tranh đấu, đến được thời điểm này lại chọn dừng lại, hưởng thụ sự nhẹ nhàng của khiêu vũ. Thực chất, đây chính là biểu hiện của việc thiếu ý chí phấn đấu. Thế giới này có diễn viên ba lê đỉnh cao nào lại không nhất nhất tuân theo quy luật đào thải mà bước lên vũ đài chiến thắng? Khiêu vũ chỉ vì thích khiêu vũ sao? Thật nực cười, nó chỉ thuộc về suy nghĩ ấu trĩ của những đứa trẻ nhảy Hip-hop ngoài công viên, hoàn toàn không nên thốt ra từ miệng một diễn viên múa ba lê xuất sắc.
"Hạ Vũ, em vẫn suy nghĩ rất đơn giản, cô chỉ hy vọng em cân nhắc lại. Suất tham dự này tạm thời cô vẫn giữ cho em, em hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi đến tìm cô."
Hạ Vũ ngẩn ra, đang định lựa lời từ chối thì cô giáo lại nói tiếp: "Một người thợ thủ công có thể phải mất mười năm mới gặp được một khối ngọc thượng phẩm. Nếu điêu khắc tốt, nó sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng, còn điêu khắc dở, nó chẳng qua cũng chỉ là một viên đá tầm thường mà thôi. Mong là em hiểu được nỗi khổ tâm của cô."
Hạ Vũ cúi đầu, như thể một chú nai con bị lạc giữa rừng sâu, im lặng không lên tiếng.
Cô giáo thấy vậy vẫn chưa chịu buông tha: "Em có biết Tạ Nhất Mạn không?
Em ấy đang ở phòng tập tầng trên, luyện tập không kể ngày đêm cho cuộc thi khiêu vũ quốc tế Lausaune, mỗi động tác đều cố gắng hướng sự hoàn mỹ. Cô nghĩ em đến đó xem, hy vọng được truyền một chút ý chí phấn đấu từ em ấy."
Lúc Hạ Vũ đeo ba lô định lên tầng trên, trong lòng cô trào dâng cảm giác lưỡng lự phân vân. Cô thoáng ngẩn ra một lúc không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấc chân đi thẳng lên đó.
Thật ra, trong lòng mỗi cô gái đều có một thần tượng của riêng mình. Hạ Vũ cũng vậy, cô tin rằng một ngày nào đó cũng có thể nhảy giỏi như Tạ Nhất Mạn. Ngay như lúc này cô cũng không cho rằng mình có được thành tựu và ánh hào quang như cô ấy. Dù sao, Tạ Nhất Mạn và Hạ Vũ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tạ Nhất Mạn đang học năm thứ tư, trên Hạ Vũ một khóa, là sinh viên xuất sắc nhất khoa Khiêu vũ trường đại học Nghệ thuật A. Gia thế của Tạ Nhất Mạn cũng rất hiển hách, ở cô ấy luôn toát ra khí chất tao nhã. Chỉ cần Tạ Nhất Mạn đứng trên sân khấu thì cảm giác mạnh mẽ của một "Nữ hoàng khiêu vũ" sẽ dào dạt tuôn trào, lúc hoang dã, bi thương, khi lại vui vẻ, dịu êm, tất cả đều cực kỳ mỹ lệ, say đắm lòng người. Trước thần thái nghiêm túc, dốc sức vì công việc thường khiến người ta bị cuốn hút mà không thể rời mắt.
Phòng tập tầng trên là phòng chuyên dụng của Tạ Nhất Mạn. Đây vốn là đặc quyền mà nhà trường dành cho cô ấy, cũng hiểu ngầm rằng vị trí của cô ấy không ai có thể thay thế.
Trước đó, Tạ Nhất Mạn đã từng đánh bại tất cả đối thủ đến từ các nước trong cuộc thi khiêu vũ châu Á để giành ngôi vị quán quân. Lần này, buổi biểu diễn có quy mô lớn hơn rất nhiều nên cô càng phải nỗ lực, luyện tập không kể ngày đêm, khổ cực luyện lại các động tác hết lần này đến lần khác, mong đạt đến sự hoàn mỹ.
Những khi "nữ hoàng khiêu vũ" luyện tập không ai được phép xem. Cửa phòng luôn đóng kín nhưng lúc nào ngoài cửa cũng có mấy cô gái đứng thập thò, hy vọng có thể tận mắt chứng kiến ánh hào quang tỏa ra từ "nữ hoàng".
Hạ Vũ đứng dựa vào tường, hướng mắt về phía phòng tập của Tạ Nhất Mạn.
Hiện giờ, mọi thứ trong cô khá mơ hồ. Cô không biết vì sao mình lại đứng ở đây. Hạ Vũ vốn là một cô gái kiêu ngạo, mặc dù không muốn nhưng không thể không thừa nhận có người còn nhảy giỏi hơn mình rất nhiều. Cô không muốn đến chào hỏi họ vì đứng trước họ cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
Khi Hạ Vũ đang cúi đầu trầm ngâm, cửa phòng tập của Tạ Nhất Mạn đột ngột hé mở, cô ngẩng đầu lên đúng lúc tư thế uyển chuyển của Tạ Nhất Mạn lọt vào tầm mắt, đồng thời cũng khắc sâu vào linh hồn cô. Trong phòng tập, cả người Tạ Nhất Mạn mồ hôi nhễ nhại nhưng không hề để lộ một chút mệt mỏi, động tác xoay ba trăm sáu mươi độ linh hoạt kết hợp với âm nhạc sôi động, diễn tả hoàn mỹ sự lan tỏa cảm xúc của khiêu vũ hiện đại.
Cửa đóng lại, sự đả kích kết thúc, Hạ Vũ gượng gạo quay người rời khỏi, những cô gái đi phía sau không ngừng thảo luận sôi nổi về thần tượng của họ.
"Ôi trời ơi, chị ấy đã luyện tập liên tục như vậy suốt tám tiếng đồng hồ sao?
Đúng là liều mạng thật!"
"Thế đã là gì? Tớ nghe bạn chị ấy nói, trong suy nghĩ của chị ấy khiêu vũ xếp thứ nhất tiếp theo mới là người nhà và bạn trai, chị ấy sống vì khiêu vũ."
"Sao nghe giống như một cái máy chỉ biết khiêu vũ vậy? Cuộc sống chỉ biết đến khiêu vũ, chị ấy không thấy cô đơn sao?"
"Cậu nói linh tinh gì thế chị ấy là Tạ Nhất Mạn, gia thế hiển hách, bạn trai là công tử nhà giàu, lại có bạn bè trong giới nghệ thuật, một cô gái có tất cả mọi thứ sao lại cô đơn được? Cậu nghĩ chị ấy đứng ở nơi cao không tránh được gió lạnh ư? Chị ấy chỉ là Độc Cô Cầu Bại* mà thôi!"
*Độc Cô Cầu Bại là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, được xem là nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn. Độc cô cầu bại có nghĩa là cô độc một mình mong được bại trận, biểu thị khả năng kiếm thuật thần thông của nhân vật này.
"Ngưỡng mộ chết đi được!"
"Ha ha... Thôi, cứ làm một người bình thường là tốt rồi! Đi thôi, đi ăn kem nào, nghe nói trong đời chị ấy chưa bao giờ biết đến mùi vị của kem đâu."
"Vì sao?"
"Giữ dáng chứ còn gì nữa."
Lúc này, lời của cô giáo và dáng vẻ kiên cường khi nhảy của Tạ Nhất Mạn chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của Hạ Vũ. Vì không quen nên cô không thể đến hỏi Tạ Nhất Mạn, lúc nhảy chị có cảm thấy vui không? Niềm vui đó liệu có xuất phát từ nội tâm không?
Ban đầu, khiêu vũ xuất hiện từ bản năng theo đuổi niềm vui của con người.
Nhưng tranh đấu cao thấp với người khác trên sân khấu lẽ nào lại cao thượng hơn, có giá trị hơn việc dạy bọn trẻ khiêu vũ? Hạ Vũ thật không hiểu nổi.
Khi cô đem suy nghĩ này nói với Đặng Hải Lạc. Cô bạn phóng khoáng, ăn to nói lớn, không tim không phổi đó còn lên tiếng chế giễu: "Cái gì mà ý nghĩa của khiêu vũ, tớ nhổ vào. Muốn tham gia thì tham gia, không muốn thì đừng hòng ép được tớ đó mới chính là đạo lý."
Hải Lạc thậm chí còn vỗ đầu Hạ Vũ, nói tiếp: "Não bé như cậu thì nghĩ ra được chủ ý gì? Chúng ta phải học tập các cô, các bác người châu Phi, nhảy điệu nhảy và hát bài hát nguyên thủy nhất rồi coi mỗi ngày trôi qua như thể ngày tận thế, vui vẻ đến khi tất cả cùng hủy diệt."
Hải Lạc nghịch ngợm ném ánh mắt quyến rũ sang Hạ Vũ, hai hàng lông mày cong dài khẽ chớp: "Baby, cuộc sống không phải chỉ đơn giản như thế sao?"
Đỉnh đầu Hạ Vũ bay đầy quạ đen, thoáng cái cô đã chạy ra sau lưng Hải Lạc, tóm nhẹ lấy cổ cô bạn rồi bắt chước khẩu khí của Liêu Hà: "Cái đồ tiểu yêu tinh Đặng Hải Lạc kia, nếu hôm nay là ngày tận thế tớ muốn bóp chết cậu."
Hải Lạc thẹn thùng quay lại nói với Hạ Vũ đang nhe nanh múa vuốt phía sau: "À, Liêu Hà nhà tớ từng nói những lời này, chỉ là động từ cuối không giống mà thôi!"
Nghĩ một hồi Hạ Vũ mới hiểu ra, liền hung dữ bóp cổ Hải Lạc: "Mắt cậu mọc ở mông hả? Tự nhiên lại phải lòng cái đồ háo sắc ấy?"
Tối hôm đó, Hải Lạc đưa Hạ Vũ tới dự buổi party do Liêu Hà tổ chức. Buổi tối mùa xuân mát mẻ, trong làn gió nhẹ những chồi liễu vừa nhú đang hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của gió, tất cả đều đẹp đến rung động lòng người.
Lúc này, cô gái hai mươi hai tuổi Hạ Vũ đang trong độ thanh xuân mơn mởn, chịu ảnh hưởng sâu sắc của "kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc" Đặng Hải Lạc, tràn đầy mơ mộng về tương lai và một lòng cảm kích đối với những gì mùa xuân đã ban tặng cho mảnh đất này.
Xe dừng lại, Hải Lạc chưa kịp bước xuống thì Liêu Hà - người đang đứng đợi trước cửa biệt thự đã vội bước đến, khom người, mở cửa xe cho hai cô gái xinh đẹp, phong độ như một vệ sĩ.
Liêu Hà đã bước sang tuổi hai mươi sáu. Anh ta và cô gái thổi sáo Đặng Hải Lạc này yêu nhau đã được hai năm. Hai người rất gắn bó, mặc dù ngoài miệng "Liêu công tử" thường hay bắt nạt Hải Lạc, gọi cô ấy là "sự tồn tại như heroin*, khiến người ta mắc nghiện " nhưng từ trước đến nay, sự đùa bỡn đó không bao giờ đi quá giới hạn. Hạ Vũ thường trêu rằng, may mà mẹ chồng tương lai của Hải Lạc là người theo chủ nghĩa nữ quyền nên Hải Lạc sẽ có rất nhiều thuận lợi. Số phận đã định "kẻ nô ɭệ" Liêu Hà chỉ có thể vùng lên làm chủ trên giường mà thôi.
*Tên của Hải Lạc có cách phát âm gần giống với từ Heroin
Trên bãi cỏ cạnh biệt thự tập trung một tốp nam nữ, họ đều đã ngà ngà say.
Mới chỉ uống một ly sâm panh, Hạ Vũ thấy cả người lâng lâng, cô quyết định bỏ qua những phiền muộn trong lòng, thoải mái tận hưởng nét rực rỡ của cảnh sắc đêm. Một lát sau, âm nhạc nổi lên, ánh đèn lướt qua đôi tình nhân bên cây dương cầm.
Liêu Hà đã uống mấy ly rượu vang, khuôn mặt ửng đỏ, đi đến bên cạnh Hải Lạc rồi ôm chầm lấy cô ấy. Hải Lạc hét ầm lên vì xấu hổ nhưng ngay sau đó cô ôm lấy cổ Liêu Hà mà cười nũng nịu, ánh mắt nhìn anh có vẻ trách móc nhưng thực ra là e thẹn.
Liêu Hà ôm Hải Lạc đến bên đàn dương cầm, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên mặt đàn, nâng niu như báu vật, ánh mắt vô cùng nóng bỏng. Trong mắt anh giờ không còn thấy bất kỳ ai khác, cả hội trường lập tức chìm trong tĩnh lặng. Hạ Vũ nín thở, thầm đoán: Phải chăng Liêu Hà muốn cầu hôn?
Kết quả, trong sự chờ đợi của mọi người, Liêu Hà cất tiếng: "Cưng à, không phải em định lấy đàn đương cầm làm ghế ngồi đấy chứ?"
Cả hội trường cười ầm lên, Hải Lạc không nao núng mỉm cười vỗ vai Liêu Hà, hai tay chống nạnh, nói: "Anh đang đau lòng vì chiếc đàn này hay là vì em?"
"Đương nhiên là đau lòng vì em rồi!" Liêu Hà mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Và cả cây đàn này nữa."
Hải Lạc tức giận, trừng mắt nhìn Liêu Hà đang cười giảo hoạt. Tiết mục của đôi tình nhân này làm Hạ Vũ run rẩy. Cô mỉm cười nhìn sang chỗ khác, bỗng đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông đang đứng một mình, cả người anh ta chìm vào bóng tối chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ nhưng cô vẫn nhận ra đó là một người cao lớn. Hạ Vũ đã xem rất nhiều phim và cũng đang trong tuổi mơ mộng nên cô thầm nghĩ, những người trốn trong bóng tối đa phần là do đang tan nát cõi lòng, hoặc giả anh ta là một sát thủ, có súng giắt sau lưng.
Hạ Vũ bật cười vì suy đoán của mình, đâu biết bản thân cũng đang đứng trong một góc tối khác. Theo logic của Hạ Vũ, lưng cô hẳn cũng đang giắt một khẩu súng.
Bỗng tên tiểu tử Liêu Hà hắng giọng, quay về phía mấy chục nam nữ quan khách, vỗ tay nói: "Các bạn ơi, bây giờ sẽ đến phần trò chơi!"
Cả hội trường vỡ òa.
"Bây giờ tôi và Hải Lạc sẽ tấu một bản nhạc phục vụ mọi người, tôi chơi dương cầm, Hải Lạc thổi sáo. Kết thúc bản nhạc, nếu người nào không tìm được bạn nhảy..." Liêu Hà cười gian tà để lộ hàm răng trắng, "... Phải chịu phạt, nhảy xuống hồ bơi, tự kiểm điểm vì sao lại không có sức hút."
Mọi người nghe vậy lập tức nhao nhao, một cô gái vội hỏi: "Nếu không biết bơi thì phải làm sao?"
Tim Hạ Vũ giật thót, thời tiết này, chắc chắn nước vẫn lạnh thấu xương, cái gã Liêu Hà này ngoài Hải Lạc ra thì đối xử với các cô gái khác thật chẳng có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả.
"Tự nhiên sẽ có anh hùng cứu mỹ nhân." Hồ ly Liêu Hà cười giảo hoạt đáp.
Nhưng xem ra, chẳng ai muốn bị cười nhạo là không có sức hút nên vội vàng hành động. Vì hầu hết mọi người đều quen biết nên sau khi tìm được bạn nhảy thì nhẹ thở phào một hơi.
Không đến một phút, mỗi anh chàng đã nắm tay một cô gái. Hạ Vũ vừa rồi còn đứng dựa góc tường giờ đã cuống cả lên, tửu lượng của cô không cao, cứ uống vào là say nên muốn đứng trong góc nghỉ ngơi một chút cho tỉnh rượu.
Sao chưa gì cô đã trở thành kẻ lạc lõng rồi?
Nghĩ đến cảnh khi cả người phải lặn xuống, nước lạnh như băng lại vô cùng nhếch nhác, mặc dù cảm giác này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng sẽ chẳng thú vị chút nào, Hạ Vũ ảo não, "Sớm biết thế này thì hôm nay mình chẳng đến làm gì."
Hạ Vũ hoang mang, nghển cổ ngó nghiêng, người đàn ông trong bóng tối phía đối diện hình như vẫn đang đứng một mình.
Thế nhưng anh ta rất trấn tĩnh, thong thả nhấm nháp ly rượu, từ vị trí của Hạ Vũ, bóng tối đã trở thành tấm mặt nạ, vô hình làm nổi bật nét thần bí.
Mình phải khiêu vũ với một con ma men sao? Hạ Vũ do dự, không biết chính bản thân cũng đã là nửa ma men rồi.
"Còn ba mươi giây." Liêu Hà nhìn đồng hồ nhắc nhở, ánh mắt lướt khắp một lượt rồi vui mừng dừng lại khi thấy một đôi nam nữ duy nhất chưa nắm tay ai. Tất cả mọi người cùng nhìn theo hướng đó, dường như đều đang mường tượng đến trò hay sắp xảy ra.
Mặc dù kinh nghiệm trên sân khấu khiến Hạ Vũ đã quen với việc trở thành tiêu điểm chú ý, nhưng giờ phút này hoàn toàn khác biệt. Mặt cô thoáng đỏ bừng, nhưng ngại vì là thân con gái nên không ngừng sốt ruột, bất an, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về góc tối, nhưng xem ra người đàn ông mang mặt nạ kia hoàn toàn không có ý chủ động mời.
Hạ Vũ đành dùng ánh mắt cầu cứu cô bạn thân đang đứng sau lưng Liêu Hà, hy vọng cô ấy gỡ bí giúp mình, nhưng cô nàng Hải Lạc kia lại cười tươi như hoa, dường như cố ý muốn nhìn Hạ Vũ bẽ mặt, đôi mắt mèo kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn lại ra ý rằng: "Anh ta không mời cậu, chẳng lẽ cậu không thể mời anh ta sao?
Đồ ngốc! Ai nói thân sĩ chỉ đàn ông mới làm được?"
Hạ Vũ tức giận, chủ động thì chủ động cô sợ chắc? Còn lâu cô mới tung người nhảy xuống hồ trong đêm tối lạnh lẽo thế này, rồi lượn lờ mấy vòng như một con ngốc làm trò cười cho thiên hạ.
Vì đã uống nhiều rượu nên Hạ Vũ cũng dũng cảm hơn, không cam lòng chịu thua, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy chục đôi mắt, giữa tiếng cười đùa của một số người, cô gái xinh xắn, nhỏ nhắn hít sâu một hơi, cất từng bước chậm rãi về phía góc tối kia. Cuối cùng cô cũng nhìn rõ anh ta.
Đó là một người đàn ông nhưng có đôi mắt rất lạnh, không tạo được một chút vẻ ấm áp. Anh ta nhìn Hạ Vũ đang bước từng bước đến gần, không bộc lộ cảm xúc, hệt như một người máy, như thể anh ta không hề bận tâm, bàng quan trước mọi việc.
Tình cảnh này khiến người ta thấy khó chịu, đồng thời cũng có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hạ Vũ nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp mà cô tự cho là đẹp nhất.
"Chào anh, tôi có thể mời anh khiêu vũ được không?"
Lúc nói, cô còn hơi cúi người, một tay đặt sau lưng, thực hiện động tác mời theo kiểu quý tộc.
"Cô ấy thật tuyệt!" Trong đám đông, một cô nàng nào đó bỗng huýt sáo, cổ vũ cho sự dũng cảm mang đậm chất thân sĩ của cô.
"Xin lỗi!"
Nhưng đáp lời Hạ Vũ lại là sự cự tuyệt vô tình. Hạ Vũ không dám tin vào tai mình, nụ cười trên gương mặt cứng đờ, cô còn quá trẻ nên không biết phải làm thế nào để bình tĩnh ứng phó với trường hợp xấu hổ này. Theo bản năng, cô chỉ có thể nổi giận, rướn cái cổ xinh đẹp lên mà chất vấn: "Này, anh sao vậy hả?"
Dáng vẻ hiện giờ của cô rất giống một chú chim nhỏ đang giậm chân sốt ruột. Có cô nàng vô tâm nào đó bỗng bật cười, Hạ Vũ nghiến răng, không phải Hải Lạc thì còn ai vào đây nữa?
Người đàn ông lạnh như băng kia cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên, nhấp một ngụm rượu rồi nhã nhặn nói: "Tôi không biết khiêu vũ." Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "... Nhưng lại biết bơi."
"Nhưng tôi không muốn bơi." Hạ Vũ nghiến răng, "Anh nên biết là mùa đông vừa mới qua thôi đấy!"
Bên cạnh đã có mấy người thì thầm to nhỏ, Hạ Vũ lúng túng đến gần anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở: "Này anh, tôi là con gái mà."
Ý cô muốn nói là: "Anh chàng đẹp trai à, anh thương hoa tiếc ngọc một chút có được không? Anh không biết khiêu vũ cũng không sao, cùng lắm thì tôi hào phóng cho anh giẫm chân là được chứ gì?"
Vốn chẳng hề hào hứng với buổi tiệc tối nay, cuối cùng Nghiêm Kí cũng tìm được một chút hứng thú, ánh mắt chú tâm nhìn Hạ Vũ quét qua mái tóc dài chấm eo của cô, uể oải đáp: "Tôi nhìn thấy rồi!"
"Hết giờ!" Sau lưng Hạ Vũ vang lên giọng nói do nín cười mà bị biến dạng của Liêu Hà: "Vận động viên nhảy cầu đã được tìm thấy!"
Hạ Vũ bất lực, thầm than: "Ôi, không!"
Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đen láy trừng trừng nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn không chịu hợp tác, trong đó dường như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Nghiêm Kí khẽ nhếch môi: "Này cô, có lẽ cô cần một ly nước mát chăng?"
Hạ Vũ ngẩng đầu, ưỡn ngực đáp: "Anh nói đúng, tôi cần một ly nước, nhưng không phải để uống mà trực tiếp tặng cho cái đầu của anh."
Cô quay người bỏ đi, sau lưng cô, Nghiêm Kí cuối cùng cũng gỡ mặt nạ xuống, nở nụ cười đầu tiên trong tối nay.
Màn hòa tấu của Liêu Hà và Hải Lạc vô cùng hoàn mỹ. Ánh mắt ám muội mà hai người trao nhau đã tạo nên một bản Khúc nhạc ngày xuân đầy lãng mạn và quyến luyến. Từng đôi khiêu vũ xung quanh hai người cũng đắm chìm vào giai điệu du dương đó. Khúc nhạc khiến bầu không khí sôi động hẳn, tất cả mọi người đều nhún nhảy đắm mình trong sự quyến rũ của bản nhạc.
Hạ Vũ thì không được vui vẻ như thế, cô khẽ cau mày, còn chưa nhảy xuống nước mà đã thấy rùng mình, nổi hết da gà. Cô bắt mình không được tiếp tục nghĩ đến chuyện điên cuồng sắp xảy ra mà hướng ánh mắt về phía đám đông đang khiêu vũ, bất mãn trừng mắt với "con ma men" đang đứng bất động kia. Cô thoáng hiểu ra nguyên nhân khiến anh ta từ chối lời mời của mình và tưởng tượng đến cảnh một anh chàng lóng ngóng khiêu vũ hẳn sẽ rất khó coi giống hệt con gấu to xác ngốc nghếch. Nghĩ về anh ta một cách ác ý như vậy, tâm trạng Hạ Vũ mới dần cải thiện được đôi chút.
Cùng lúc ấy, Nghiêm Kí đưa mắt đánh giá cô gái đang trưng ra vẻ mặt căm tức với mình rồi nhàn nhã thưởng thức một ngụm rượu, đưa mắt nhìn các cặp đôi khiêu vũ, ánh mắt sắc bén càng lạnh hơn, cuối cùng khẽ hừ một tiếng.
Quá xấu! Thà làm kẻ xấu trong mắt một cô gái còn hơn phải khiêu vũ. Khiêu vũ là thứ tựa thuốc độc, thật khiến người ta khó mà yêu thích nổi.
Bản nhạc kết thúc ánh mắt nồng nhiệt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Vũ và Nghiêm Kí, hào hứng ngóng chờ tiết mục sắp diễn ra.
Liêu Hà mỉm cười, huýt sáo, chỉ tay về phía hồ bơi: "Thưa các quý ông, quý bà, sau đây là màn xử phạt người thua cuộc."
"Oh, yeah!" Đám đông vỗ tay đầy phấn khích.
Dưới ánh trăng, hồ bơi trong vắt, mặt nước phản chiếu bóng dáng hốt hoảng của Hạ Vũ và cả nét lạnh lùng trầm tĩnh của Nghiêm Kí.
Hạ Vũ đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Hải Lạc nhưng "tiểu yêu tinh" kia phớt lờ bước đến với nụ cười xấu xa, rồi khẽ thì thầm bên tai cô: "Baby, nên trân trọng cơ hội được xuống suối vàng với một anh chàng đẹp trai chứ!"
Sau đó, Hải Lạc đưa mắt nhìn Nghiêm Kí đang cực kỳ thản nhiên rồi yêu kiều bỏ đi, khiến Hạ Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa trong lòng lại càng bùng lên dữ dội.
Xung quanh hồ bơi lúc này đã chật kín người, họ cùng đồng thanh hô to: "Ôm cô ấy nhảy xuống đi, ôm cô ấy nhảy xuống đi!"
"Này, nam nữ thụ thụ bất thân nhé!" Hạ Vũ hốt hoảng nhắc nhở anh chàng bên cạnh.
Gió đêm thổi tung mái tóc đen như gỗ mun của Hạ Vũ, khiến Nghiêm Kí nhớ đến bộ phim hoạt hình mà cháu anh thường xem. Câu chuyện kể về một cô tiên trong sáng, ngọt ngào từ từ rơi vào thế giới của ma quỷ. Cả cô tiên và cô gái đang đứng trước mặt anh đều có đôi mắt đen láy, xinh đẹp đến phát cuồng.
Còn đang mải suy nghĩ thì Hạ Vũ đứng cạnh đột nhiên nặn ra nụ cười bướng bỉnh: "Này anh, tôi bơi rất kém, lát nữa nếu có gì mạo phạm, mong anh bỏ quá cho nhé!"
Nói xong, cô thu lại nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm như thể một phạm nhân tử hình đang chờ ra pháp trường.
Nghiêm Kí khẽ nhếch môi, không nói gì, đút hai tay vào túi quần, ung dung nhìn về khoảng không phía xa xa trong lòng thầm nghĩ thì ra không phải ma nữ, chỉ là một cô nhóc mà thôi.
Lúc này Liêu Hà vô cùng đắc ý. Anh ta tiến lên đóng vai làm phóng viên tác nghiệp tại hiện trường, miệng cười hì hì, tay cầm một quả chuối, giả làm micro phỏng vấn nam nữ nhân vật chính. Trước tiên "micro" chĩa về phía Nghiêm Kí, cao giọng tán thưởng: "Anh họ, trước giờ em không biết, thì ra anh lại phong độ như thế!"
Nghiêm Kí sao lại không nghe ra ý "tán thưởng" của Liêu Hà, chỉ mỉm cười, vỗ vai cậu em họ có khuôn mặt đẹp tựa búp bê: "Anh cũng không biết, thì ra cậu lại khỏe đến thế."
Đương nhiên, ý anh muốn ám chỉ, kẻ tay chân bé tí như Liêu Hà vậy mà bế được cô gái có vóc người dong dỏng cao như Hải Lạc. Đúng là khỏe thật.
Hạ Vũ lúc này mới biết, thì ra anh ta là anh họ của Liêu Hà, chẳng trách hung hăng như vậy.
Hiếm khi Liêu Hà đỏ mặt như thế liền im lặng, sau đó nghiêm túc nói: "Anh, em muốn tự tay đẩy anh xuống hồ đấy!"
Nghiêm Kí quay lại, nhìn cậu em họ, cười một cách kì quái: "Bọn anh muốn đi cùng nhau."
Giây tiếp theo, trong tiếng hò reo không ngớt của mọi người, Liêu Hà - kẻ luôn rắp tâm tính kế hãm hại người khác đã trúng kế. Sau khi "a" lên một tiếng, anh ta há hốc miệng vì bất ngờ bị đẩy xuống hồ với tư thế cực kỳ bi tráng, trở thành chú khỉ rớt nước đáng thương.
Tình thế thay đổi quá nhanh, Hạ Vũ còn chưa kịp định thần thì đã bị một bàn tay to lớn, ấm áp kéo đi. Khi nhìn kĩ lại, cô thấy người đang chạy phía trước có bóng lưng rất rộng.
Người đàn ông đứng trong bóng tối đang dẫn cô chạy trốn. Hạ Vũ thầm nghĩ, thì ra không hẳn là anh ta không có phong độ nếu không vì lời từ chối trước đó, Hạ Vũ gần như đã cảm động.
Mặc dù hành động này của Nghiêm Kí cuối cùng cũng mang dáng dấp của một thân sĩ, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng anh ta đã từng rất thiếu phong độ.
"Đồ Nghiêm Kí chết tiệt, anh... đứng lại... cho tôi..."
Anh chàng mặc áo len đen kéo cô nàng mặc áo trắng chạy như điên trong tiếng gầm giận dữ của Liêu Hà, kèm theo cả tiếng ngụp lặn dưới nước xen lẫn tiếng cười lúc bổng lúc trầm, tất cả tạo thành một mớ tạp âm hỗn loạn.
Nhưng Hạ Vũ đột nhiên nhớ ra, Hải Lạc từng nói, tên Liêu Hà kia bơi dở tệ, từ trước đến giờ không dám lượn lờ ở những chỗ nước sâu, gan của hắn nhỏ như khuỷu tay của hắn vậy.
"Bà xã, anh... hình như anh bị chuột rút..." "Con khỉ rớt nước" Liêu Hà kêu cứu thất thanh.
Sau đó, lại thêm một tiếng "ùm" rất lớn, dường như có người vừa nhảy xuống nước. Cả khu hồ bơi như vỡ òa, ầm ĩ đến mức quyết phải khiến trăng sao tỉnh giấc mới thôi.
Lập tức có người vỗ tay, huýt sáo: "Người đẹp cứu gấu chó! Người đẹp cứu gấu chó! Liêu Hà, cậu hèn quá!"
Hạ Vũ nghe vậy tò mò quay đầu lại. Thực ra, thị lực của cô không tốt lắm nhưng vẫn nhìn rõ, cách cô vài chục mét, Liêu Hà đang bám chặt cổ Hải Lạc hai người ướt như chuột lột, trông bộ dạng cực kỳ nhếch nhác. Hạ Vũ không nhịn được liền khẽ bật cười.
Nghiêm Kí cũng không chạy nữa, buông tay Hạ Vũ ra, hai người đứng bên vệ đường thở dốc.
"Ha ha... Liêu Hà thật đáng thương, tối nay kiểu gì cũng nằm trong lòng Hải Lạc khóc cả đêm cho mà xem." Hạ Vũ khom người, chống tay lên gối, cười đến chảy cả nước mắt.
"Rồi sau đó, thậm chí còn bắt cô ấy hát ru." Nghiêm Kí bên cạnh bỗng thốt lên một câu.
Dưới ánh trăng, Nghiêm Kí toát lên vẻ hoang dã mà quyến rũ, thậm chí lúc này còn có chút nghịch ngợm. Trong một thoáng, Hạ Vũ dường như thấy anh ta đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng kia xuống, ánh mắt có chút ấm áp thuộc về con người.
Thật là một anh chàng kỳ lạ! Đêm nay quả là một đêm đặc biệt!
Hạ Vũ tò mò ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh. Sau khi tưởng tượng ra cảnh Liêu Hà mồm ngậm bình sữa nằm trong nôi, cuối cùng không nhịn được, Hạ Vũ ngồi thụp xuống, hai tay ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Nghiêm Kí lặng lẽ nhìn cô gái xa lạ đang cười đến mức hơi thở đứt quãng, trong đêm tối, mái tóc đen như gỗ mun giống như những sợi nhung tơ đen nhánh anh không thể không thừa nhận, nó đẹp hệt như tuổi thanh xuân của cô vậy.
Rồi anh lặng lẽ quay người bỏ đi.
"Này, anh đi đâu đấy?" Hạ Vũ hốt hoảng gọi.
Nghiêm Kí không trả lời vẫn lặng lẽ bước về phía trước. Một lần nữa, dưới sự che chở của bóng đêm, anh thoắt biến thành một hiệp khách độc hành, tự do cùng trời đất.
Đèn đường màu da cam làm bóng anh đổ dài trên mặt đất. Hạ Vũ hết nhìn trái lại nhìn phải, ánh mắt dõi về phía đường quốc lộ ven biển hoang vu không một bóng người. Cô nghĩ buổi party tối nay nhất định sẽ kéo dài cho đến tận khi trời sáng. Hải Lạc hẳn đang an ủi anh chàng Liêu Hà yêu quý, chắc sẽ không thể đưa cô về thành phố được.
"Này, anh gì không có phong độ kia ơi, người ta sinh ra cái miệng là để nói chuyện mà."
Hạ Vũ bước vội về phía trước đuổi theo Nghiêm Kí, gió đêm thổi thốc vào cổ lạnh buốt. Cô rụt cổ đón gió mà đi, hệt như một chú chim nhỏ bé, bơ vơ không có nơi nương tựa.
Nghiêm Kí cuối cùng cũng có phản ứng, quay người hỏi: "Cô đi theo tôi làm gì?"
Nghe câu hỏi lạnh lùng mà Nghiêm Kí vừa thốt ra, Hạ Vũ cảm thấy như thể mũi mình dính nhọ cô hờn dỗi đáp: "Xung quanh đây chỉ có anh là người, không phải sao?"
Nghiêm Kí nhìn cô với ánh mắt không vui cũng chẳng buồn, bộ mặt vô cảm như một con rô bốt.
Nửa đêm canh ba, bị quan sát bởi một ánh mắt lạnh lùng thế này, Hạ Vũ đột nhiên thấy không tự tin vào bản thân một chút nào, đành nuốt nước bọt, hỏi: "Chẳng lẽ anh không phải?"
Đôi mắt long lanh của thiếu nữ dần ảm đạm, hành động nuốt nước bọt trông cực kỳ trẻ con, Nghiêm Kí không nhịn được khẽ nhếch môi, tự nói với lòng: "Không ngờ Nghiêm Kí hắn cũng có bản lĩnh dọa nạt các bé gái."
Đúng là một buổi tối nực cười!
Anh làm động tác tung hứng với chùm chìa khóa trong tay, cuối cùng cũng chịu mở lời vàng ngọc: "Tôi đi lấy xe."
Hạ Vũ nghe vậy vui mừng nói: "Vậy anh có thể cho tôi đi nhờ về thành phố được không? Hoặc giả đến chỗ nào có thể bắt xe là được."
Nghiêm Kí không trả lời mà vẫn bước tiếp. Sau khi suy nghĩ một hồi, với vẻ mặt chơi xấu, Nghiêm Kí quay lại nói: "Nhưng mà vừa nãy, ai nói tôi không có phong độ ấy nhỉ?"
Hạ Vũ phản ứng rất nhanh, giả ngốc đáp: "Tôi không nghe thấy." Sau đó, cô cười toét miệng nói tiếp, "Gió to thật đấy!"
Rồi cô đưa cánh tay thon thả, nõn nà ra: "Chào anh, tôi là Hạ Vũ!"
Nghiêm Kí hiển nhiên không có ý định tự giới thiệu nên lại im lặng quay người, tiếp tục đi về phía trước. Hạ Vũ như thú cưng lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa nói, hoàn toàn không nhận ra sự lãnh đạm của anh chàng đi trước.
"Tên của tôi rất dễ nhớ, hễ cứ đến chiều hoặc lúc uống trà chiều là bạn tôi sẽ nhớ đến tôi. Cho nên tôi tính rồi, nếu sau này không tìm được việc làm, tôi sẽ mở một cửa hàng chuyên bán trà chiều, đặt tên là Trà Hạ Vũ*."
*Cách phát âm của từ "Hạ Vũ" và từ "buổi chiều" giống nhau.
Cô nhiệt tình giải thích, nhưng đổi lại chỉ là tiếng gió biển ù ù anh chàng đi phía trước vẫn lạnh lùng, trầm mặc như cũ. Hạ Vũ nghĩ thầm, người đàn ông này quá khó gần, khiến cô thấy khó chịu vô cùng. Rốt cuộc cô không nén được bực dọc, hét lớn: "Này anh, tôi đã nói với anh tên của mình..."
"Tôi nghe thấy rồi!" Đáp lại cô là một câu trả lời có cũng như không.
"Sau đó thì sao? Theo logic, anh nên chủ động giới thiệu về mình chứ?"
"Sao tôi lại phải theo logic ấy?"
Một câu của Nghiêm Kí lập tức chặn họng Hạ Vũ. Cô đã sắp nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng như vậy không công bằng."
Nghiêm Kí đút tay vào túi quần, quay đầu uể oải nói: "Cô à, tên cô tôi quên mất rồi, như thế đã công bằng chưa?"
Hạ Vũ lại một lần nữa bất lực, "Hồi nãy lẽ ra tôi phải đá anh xuống hồ mới đúng."
"Nếu vậy thì có lẽ cô đã không đi nhờ được xe của tôi rồi, thưa cô."
Trong bóng đêm, cuối cùng Nghiêm Kí cũng để lộ ra nụ cười thứ hai của buổi tối nay.
Trên đường quốc lộ ven biển yên tĩnh và dài dằng dặc, chiếc xe hơi màu đen của Nghiêm Kí lao vun vυ't như muốn chạy đua cùng gió. Hạ Vũ vội nắm chắc dây an toàn, nghiêng đầu, cẩn thận quan sát anh chàng với vẻ mặt điềm nhiên ngồi bên cạnh. Cô nhìn tốc độ xe đang từ từ nhích lên liền hít sâu một hơi, cảm thấy huyết áp và nhịp tim cũng theo đó mà tăng dần. Trong đầu cô hiện lên tựa đề trên một tờ báo phát hành vào sáng mai: Đôi nam nữ vô danh thiệt mạng trên đường quốc lộ ven biển.
Hạ Vũ có cảm giác mình đã lên nhầm xe của kẻ cướp.
Nghiêm Kí hạ cửa kính xe, gió gào thét lùa vào, chớp mắt thổi tung mái tóc của anh, âm nhạc đài phát thanh lúc nửa đêm cũng vang lên hòa cùng tiếng gió, tất cả khiến Hạ Vũ rơi vào sự mê hoặc không bờ bến. Cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh lúc này khác hẳn lúc trước, không còn yên lặng mà có chút nổi loạn, dường như muốn mượn dịp để bộc phát ra ngoài, còn kẻ vô tội là cô lại bị cuốn vào ngồi cạnh anh ta mà kinh hồn bạt vía. Lạy Chúa tôi! Hạ Vũ bỗng mở to mắt khi nhớ ra tối nay anh đã uống rất nhiều rượu lúc này lại đang lái xe với tốc độ cao.
Gió thổi mạnh khiến tóc Hạ Vũ rối tung, lòng bàn tay lúc này đầy mồ hôi, cô nặn ra nụ cười méo xệch: "Này, anh gì ơi... anh họ ơi, anh làm ơn chạy chậm một chút được không?" Cô chỉ vào mình, làm động tác buồn nôn: "Tôi thấy hơi buồn nôn, lát nữa làm bẩn xe anh thì không hay đâu!"
Lúc nói những lời này, Hạ Vũ nhìn Nghiêm Kí bằng ánh mắt khẩn cầu, lộ ra vẻ sợ hãi.
Nghiêm Kí thấy vậy cho xe chạy chậm dần. Hầu hết đàn ông đều say mê cảm giác điên cuồng khi lái xe với tốc độ cao, anh cũng không ngoại lệ. Cồn và tốc độ càng làm cho sự điên cuồng ấy lên đến đỉnh điểm, nhưng xem ra cô gái bên cạnh không để anh tiếp tục sự buông thả đó nữa.
Hạ Vũ thở phào một hơi, cơ bắp toàn thân sau một hồi căng thẳng đã được thả lỏng. Lúc này, gió cũng nhẹ nhàng, ào ạt bên tai cô là tiếng sóng vỗ vào bờ đá, cùng với âm nhạc lắng dịu phát ra từ radio khiến cô có cảm giác, chuyện vừa rồi chỉ như một giấc mộng.
Điện thoại của Nghiêm Kí bỗng đổ chuông, xem ra anh ta không định nghe máy nên vẫn chậm rãi lái xe. Hạ Vũ cẩn thận quan sát khuôn mặt anh tuấn ẩn giấu trong màn đêm ấy, dường như cô thấy áp lực trong xe lại tăng dần.
Có lẽ cuộc điện thoại này, hoặc giả người gọi ở đầu dây bên kia mới chính là nút thắt của mọi chuyện đêm nay, là nguyên do trực tiếp dẫn đến hành vi khác thường của anh.
Hạ Vũ thầm đoán, chắc hẳn đó là một người con gái.
Chuông điện thoại vẫn kêu mãi không ngừng khiến Hạ Vũ thấy có chút chói tai, nhưng cô chỉ có thể chuyển sự chú ý ra đêm trăng bát ngát phía ngoài. Cô biết mảng xanh thẫm phía xa kia là biển, và sau năm, sáu tiếng nữa, vầng mặt trời đỏ rực sẽ nhô lên khỏi mặt biển, đem ánh sáng ấm áp rải xuống muôn nơi.
Hạ Vũ nhắm mắt, cảm nhận sự vuốt ve của gió. Cồn khiến cơ thể nhất thời nhẹ bẫng, nàng vũ công Hạ Vũ chợt dâng lên niềm hưng phấn muốn khiêu vũ cùng gió.
Xe dừng lại, Hạ Vũ kinh ngạc khi thấy Nghiêm Kí xuống xe, tay cầm chiếc điện thoại vẫn kêu mãi không ngừng.
Hạ Vũ cũng mở cửa xe bước xuống, khẽ nhún vai khi thấy anh đi khoảng mười mấy mét mới dừng lại nghe điện thoại. Ý thức bảo mật của anh ta cao thật.
Phớt lờ người đàn ông kỳ lạ trước mặt, Hạ Vũ với bản tính hồn nhiên bắt đầu mê muội đắm chìm trong đêm trăng tuyệt diệu, hít thở bầu không khí tươi mát mang vị mặn mòi của biển và để mặc cho từng cơn gió vờn lên tóc, lên má. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời dường như cũng mỉm cười cùng cô. Hạ Vũ bỗng nhớ lại lời cô giáo nói lúc ban chiều cùng cảnh tượng Tạ Nhất Mạn dốc hết sức mình tập múa, và cả giấc mộng thuở ban đầu liên quan đến khiêu vũ của chính mình. Cô nghĩ mãi nghĩ mãi, cơ thể bất giác chuyển động trong vô thức, nhảy điệu mà nhiều năm trước cô đã luyện tập đêm ngày: Giấc mơ đáng sợ.
Nghiêm Kí đã kết thúc cuộc gọi không lấy gì làm vui vẻ ấy, khi ngẩng đầu lên anh bắt gặp cảnh tượng cô gái mặc đồ trắng đang nhảy múa, hệt như tinh linh trong bóng đêm. Mái tóc dài tung bay theo gió, cơ thể mảnh mai khiến anh có ảo giác như cô đang khiêu vũ cùng gió. Thân người cô xoay tròn, đưa tay ra mời gió cùng khiêu vũ, sau đó lại quay mình chạy trốn, gió cứ âm thầm đuổi riết theo cô. Nhưng cô cứ nhảy, cứ xoay khiến gió không thể nào bắt được.
Một giọng ca nam trên rađio vang lên lúc nửa đêm như đệm nhạc cho cô giai điệu của bài hát ngân vang lan tỏa trên con đường quốc lộ ven biển.
Nhiều năm sau, khi Nghiêm Kí nghe lại bài hát có nhan đề Tự do tựa gió này, anh lại đứng một mình trong bóng đêm, hoàn toàn chìm trong im lặng và lần nào cũng rơi lệ.
Em tự do tựa gió,
Tựa sự dịu dàng không thể nào níu giữ được anh.
Anh trốn vòng tay em đang rộng mở,
Anh đi đi, tốt nhất không nên quay đầu,
Lang thang vô tận, tha thiết tự do,
Tất cả tang thương một mình em chịu đựng.
Em trao anh sự dịu dàng nhưng anh lại từ chối,
Em trao anh vòng tay, cảm xúc thật chân thành,
Em trao anh tự do, những hồi ức bền lâu,
Em trao anh tất cả, nhưng không thể dừng chân.
Em tự do tựa gió.
Từ giây phút đó, bài hát này đồng thời khắc họa tình yêu của hai người họ, lúc không hiểu được thế nào là tình yêu đích thực, họ đã bỏ lỡ, lúc hiểu ra thì cũng quá muộn. Chỉ vì từ đầu đến cuối anh không bắt kịp được nhịp tự do của cô, nhịp tự do tựa gió.
Lúc Hạ Vũ xuống khỏi xe Nghiêm Kí, muốn nói lời tạm biệt cũng chỉ có thể nói với cái đuôi xe. Hạ Vũ xấu hổ thầm lẩm bẩm: "Đúng là đồ người ngoài hành tinh, đến chào tạm biệt cũng không biết!"
Cùng lúc đó, Nghiêm Kí cũng đang nhìn vào bóng dáng càng lúc càng nhỏ qua gương chiếu hậu rồi nhớ lại cảnh cô khiêu vũ bên bờ biển, lạnh nhạt buông một câu: "Thật là một cô gái ngây thơ!"
Và một đêm kỳ diệu đã trội qua như thế.