Nơi đây, cô độc đợi người, trông ngóng người hóa sầu bi.
Một lần gặp gỡ, nhất kiến chung tình, cả đời vấn vương.
Người nào biết, người có hay?
Ôm người vào lòng mà trái tim vỡ nát, người ở ngay đây mà ngỡ xa xôi vạn dặm. Giật mình tỉnh dậy, hóa ra tất cả chỉ là mộng ảo, bóng hình người vụt biến vào hư không...Đau đớn thay, thì ra vẫn chỉ mình ta cô đơn ngàn kiếp.
Rốt cuộc phải trải qua bao luân hồi, vượt qua bao kiếp nạn, mối tình này mới nở rộ đâm hoa?
********************
Kết giới ở Ma quốc ngàn năm mới mở một lần.
Cuồng phong nổi lên, rung chuyển trời đất, ma khí âm lãnh tản ra bốn phía dễ dàng nghiền nát một sinh linh bé nhỏ. Tuy vậy, thần dân Ma quốc mặc cho thương tổn, tất cả đều thành kính quỳ rạp xuống đất, chờ đợi Thái tử điện hạ của bọn họ xuất hiện.
Lý Nhất Dạ bước ra từ kết giới, trong vòng tay hắn, là một cô gái đang say ngủ.
Người sinh ra được định sẵn có cốt cách đế vương luôn mang theo khí chất làm đối phương kinh sợ và tín ngưỡng, một lòng tuyệt đối quy phục.
Toàn bộ thần dân Ma quốc cũng không ngoại lệ.
Tất cả đều kinh sợ quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
- "Cung nghênh Thái Tử Điện Hạ trở về!"
Tiếng nói đồng thanh vang vọng khắp chốn.
Thần dân Ma quốc đều hiểu, ba ngày sau, Thái tử trực tiếp lên ngôi vương, cô gái mà Thái tử đang ôm trong lòng chính là Ma hậu tương lai của bọn họ.
Chỉ là lai lịch của cô gái ấy thế nào, là một ẩn số.
Nhưng không một ai dám hỏi, và cũng không một ai dám nghi ngờ quyết định của Nhất Dạ.
Vị Thái tử lạnh nhạt bước qua thần dân, hắn tiến về tẩm điện xa hoa của mình.
Tẩm điện của hắn, là cấm địa, chỉ duy nhất có một chủ nhân là hắn, cũng chỉ duy nhất hắn mới được phép bước vào.
Ngàn năm qua, tẩm điện tuy xa hoa rộng lớn là vậy, nhưng vẫn luôn lạnh lẽo u ám.
Những ngọn nến đặt trên những chiếc đĩa bạc khảm ngọc quý giá, nối đuôi nhau giăng khắp nơi trong tẩm điện, chỉ vì hi vọng nơi cô tịch này thắp lên chút tia sáng.
Bởi vì hiện giờ chủ nhân của tẩm điện này, không chỉ có một người.
Nhất Dạ dịu dàng đặt cô gái đang say ngủ lên chiếc giường rộng lớn. Bộ dáng của nàng khi ngủ trông cực kì yên bình.
Nhất Dạ ngồi bên cạnh nàng, ngắm nhìn nàng đang say giấc. Được ngắm nàng chân thật thế này, đến giờ hắn vẫn ngỡ, tất cả chỉ giống như giấc mộng thoáng qua.
Đã bao lâu rồi khi hắn cố chấp chìm trong giấc mộng tìm kiếm bóng hình của nàng, đến lúc giật mình tỉnh dậy, tất cả đều hóa hư không?
Nhất Dạ lặng lẽ chạm vào gương mặt của nàng. Đầu ngón tay của hắn lạnh lẽo buốt giá, nhưng nhiệt độ của cơ thể nàng lại ấm áp vô cùng.
Sự tương phản ấy đã nhắc nhở hắn một điều...
Nàng vốn dĩ tương khắc với hắn như vậy, nàng không thuộc về nơi này.
Nàng ở kiếp hồng trần còn có thể thương tiếc hắn, mỉm cười với hắn. Nhưng hắn cực kì rõ ràng, đến khi nàng khôi phục thân phận trở lại, nhớ ra tất cả mọi chuyện xảy ra nơi trần thế, chỉ sợ nàng sẽ lại một lần nữa cầm kiếm đến đoạt mạng của hắn.
Thoáng chốc, những chuyện xảy ra trong quá khứ, tựa như những chiếc đèn kéo quân lướt qua.
Nhất Dạ hắn, đã từng muốn đốt tất thảy hóa tro tàn.
Thế nhưng, nếu như đã không thể nghiền nát thành tro để quay trở lại điểm xuất phát, vậy thì chỉ còn cách điên cuồng chiếm đoạt.
Vị Ma vương tương lai khẽ cong môi để lộ nụ cười tà mị, sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Môi hắn lạnh băng, nụ hôn của hắn cũng mang theo buốt giá, nhưng lại tràn đầy âu yếm và dịu dàng.
Hắn sắp chân chính có được nàng rồi.
Cho dù nàng và hắn sinh ra tương khắc, thì đã thế nào?
Không lâu nữa thôi, hắn lên ngôi vương, đồng thời đó cũng là lễ sắc phong Ma hậu. Thần tiên xuất hiện cũng chẳng thể cản được nàng và hắn bên nhau.
Nhất Dạ bước ra ngoài.
Một lúc sau, người hắn chờ đợi đã xuất hiện. La Sát quỳ xuống đầy cung kính.
- "Tham kiến Thái tử điện hạ!"
Áo bào đen của vị Thái tử nhẹ nhàng cuốn theo gió lạnh. Không khí ở Ma quốc vốn đã quỷ dị, ánh sáng u ám nơi đây cũng không che nổi gương mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng tuyệt tình lãnh khốc của hắn.
Chút dịu dàng trên gương mặt dành cho Vân Mặc đã biến mất. Từ ngàn đời, Ma vương luôn tàn nhẫn tuyệt tình, chỉ khi động tâm mới xuất hiện chút dịu dàng hiếm hoi.
Nhưng chút dịu dàng hiếm hoi ấy cũng chỉ dành cho một người duy nhất.
Ma vương sinh ra trong nơi tối tăm chết chóc, định sẵn là quỷ ma hèn mọn, vĩnh viễn chỉ có quyền lực và sức mạnh mới là thứ hắn khát cầu nhất. Thân là Ma vương thống trị Ma quốc ngàn năm, tâm luôn lạnh băng như tro tàn, muốn hắn động tâm thì cực kì khó, nhưng một khi tâm đã động, liền yêu đến điên cuồng, kẻ kia dù có muốn chạy trốn đến đâu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn.
La Sát phảng phất như nhìn thấy hình bóng Ma vương đời trước trên người vị Thái tử trước mặt.
Rõ ràng cả hai đều tuấn mỹ vô song nhưng lại cực kì lãnh khốc tuyệt tình, sao có thể khiến người ta tin rằng, người như vậy sẽ có một tình yêu đến cuồng si điên dại?
Giọng nói của vị Thái tử cũng lạnh lẽo như con người của hắn.
- "Chuẩn bị đến đâu rồi?"
- "Khởi bẩm Thái tử, tất cả đều đã gần chuẩn bị xong. Theo như dự kiến, ba ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức lên ngôi Ma vương và sắc phong Ma hậu."
Nhất Dạ nhíu mày, gương mặt lộ rõ nét không vui. Hắn không muốn tiếp tục chờ đợi lâu dài thêm nữa. Hắn muốn chân chính có nàng, càng nhanh càng tốt.
- "Truyền lệnh của ta, một ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức phong vương hậu."
- "Một...một ngày..."
La Sát kinh ngạc vì quyết định của Ma vương tương lai, y cực kì hoảng hốt. Một ngày, có phải gấp quá rồi không?
Ánh mắt vị Thái tử lóe lên tia nguy hiểm, khí chất đế vương mạnh mẽ áp đảo đối phương đến kinh người.
- "Ngươi không làm được?"
Ngón tay của Nhất Dạ khẽ động, ngọn lửa yêu sắc bùng lên lập lòe trên đôi tay của hắn. Khi khôi phục thân phận là Thái tử Ma quốc, hắn so với thiếu niên bạo quân ngày trước chỉ có tàn nhẫn tuyệt tình hơn gấp trăm lần.
La Sát rõ ràng cảm nhận được rõ ràng cái chết đang cận kề đến gần, sắc mặt y trắng bệch, dù ở Ma quốc lạnh lẽo nhưng thoáng chốc cả người y đã thấm đẫm mồ hôi. Y vừa run sợ vừa lập tức trả lời.
- "Điện hạ yên tâm. Nghi thức sẽ diễn ra trong một ngày nữa."
Nhận được câu trả lời như ý, Nhất Dạ bèn thu tay lại.
La Sát được sự cho phép của hắn, mới dám cáo lui. Ở bên cạnh Thái tử hỉ nộ vô thường đã ngàn năm, nhưng lần nào y cũng có cảm giác áp lực đè nặng lên trái tim mình đến hít thở không thông, bao giờ cũng trong trạng thái cẩn trọng lo lắng.
Hơn bất cứ thần dân nào ở Ma quốc, y hiểu rõ nghi thức tiến hành lên ngôi vương của Thái tử, đặc biệt là phong Ma hậu, không hề diễn ra theo cách bình thường.
Đặc biệt là lễ phong Ma hậu, ngoài việc sắc phong Ma hậu ra, đó còn là một lễ thanh tẩy.
Đây là nghi thức cổ đã bị cấm không được lưu truyền, chỉ có vị Thái tử kia chuyện điên gì cũng dám làm.
Ma hậu tương lai của Ma quốc, nàng không đơn giản là cô gái yếu đuối ở trần gian. Thân phận của nàng chính là con gái út của Tây Trì vương mẫu, là tiên tử cao cao tại thượng, tôn quý vô song ở cõi Tiên giới.
Năm ấy, nàng đơn độc một mình cầm kiếm xuất hiện tại Ma quốc, quang minh chính đại tuyên cáo muốn lấy mạng Thái tử Nhất Dạ. Trận chiến giữa hai người diễn ra bất phân thắng bại, rung động trời đất, thiên địa chao đảo, đến các vì tinh tú cũng bị ảnh hưởng mà lung lay.
Sự xuất hiện của nàng từng là ác mộng của thần dân Ma quốc, khi họ thấy rằng vị Thái tử ngông cuồng nghịch thiên của bọn họ, rốt cuộc cũng có kẻ dám cản lại hắn.
Đó là vị tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, phong vân kiêu ngạo, vận áo bào đỏ tươi dệt bằng muôn nghìn cánh bướm. Khí chất ngông cuồng của nàng, so với vị Thái tử Ma quốc cũng bất phân cao thấp.
Nhưng sau trận chiến kinh thiên động địa ấy, nàng lại biến mất không còn dấu vết ở tam giới.
Ngàn năm trôi qua, chẳng ngờ có một ngày Thái tử Ma quốc lại tìm được nàng ở nơi trần thế. Lúc ấy nàng chỉ là một phàm nhân yếu ớt, vẻ kiêu ngạo bất thuần đã rũ xuống tự bao giờ.
Lần tái ngộ của bọn họ ở chốn hồng trần, khiến vị Thái tử trong mắt chỉ có quyền lực tối cao và sức mạnh chí tôn vô hạn, nay lại vì một tiên tử - người từng là kẻ duy nhất dám gϊếŧ hắn, mà cam chịu hiến hai nghìn năm linh lực để tiến hành lễ thanh tẩy, nhằm diệt thần hồn, hủy tiên cốt của nàng!
Hắn muốn nhân lúc nàng còn là phàm nhân yếu ớt, liền diệt đi thần hồn, hủy đi tiên cốt của nàng, để nàng không thể trở về cõi tiên, vĩnh viễn ở lại Ma quốc làm Ma hậu của hắn.
Nơi tẩm cung xa hoa, cách tấm màn mỏng manh, có cô gái xinh đẹp khẽ mở mắt.
Gương mặt nàng bình thản và tỉnh táo đến kì lạ, rất rõ ràng, nàng chưa ngủ.
Nàng vén màn che, đặt chân trần xuống sàn lưu ly giá lạnh.
Tà váy theo những bước chân của nàng khẽ lay động.
Vừa lúc ấy, Nhất Dạ bước vào tẩm cung. Đối diện với ánh mắt cô gái trong suốt như biển cả, nhìn hắn chẳng hề bối rối, Nhất Dạ nở một nụ cười yêu nghiệt.
Hắn thong dong tiến tới cạnh nàng. Vân Mặc thản nhiên nhìn chằm chằm vào hắn. Trong một khắc, hắn dường như nhìn thấy hình ảnh kiêu ngạo khó thuần của nàng trong quá khứ, một mình đơn độc cầm kiếm đến gϊếŧ hắn.
Cũng chỉ có tiểu cô nương của hắn, mới dám nhìn thẳng vào hắn, đối nghịch lại với hắn.
Hai người đứng đối diện nhau, thân hình cao lớn của hắn ngả xuống, cúi đầu nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy hít thở không thông, khẽ lùi một bước.
Chẳng hiểu sao Vân Mặc cảm giác đâu đây vương vất không khí ái muội. Nàng liền ngẩng đầu, bèn bắt gặp một ánh mắt nhìn nàng tràn đầy quyến luyến và đê mê cố chấp.
Ánh mắt điên cuồng si mê như vậy khiến đáy lòng Vân Mặc nổi lên tia kinh sợ.
Khí tức lạnh lẽo của vị thái tử phả vào tai nàng, Vân Mặc còn nghe thấy tiếng cười trong trẻo của hắn ngân vang như tiếng chuông bạc.
- "Vân Mặc, nàng có muốn làm Ma hậu của ta không?"