Miệng vết thương của Thẩm Tùy nằm ở bên trái đùi gần vị trí chính giữa. Lúc trước Kiều Tây không để ý tới điều này.
Lúc cởϊ qυầи xuống khiến Kiều Tây cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, cô đã làm tới những việc mà mắt không dám nhìn, mở ra vị trí mà cô không nên nhìn.
Vết thương ở đùi trái giống với vết thương trên cánh tay, da thịt bị tách ra, giống như bị răng cưa cứa qua cứa lại. Kiều Tây dùng nước muối sinh lý rửa qua, sau đó dùng rượu rửa độc, bôi thuốc lên rồi dùng băng gạc băng bó lại.
Quần áo bẩn lúc cởi ra bị gạt hết xuống sàn nhà, cô lấy đồ ngủ chuẩn bị thay cho Thẩm Tùy.
Lại thấy hắn cau mày, biểu cảm không đúng lắm.
“Anh sao vậy?”
“Cùng nhau thay đồ đi.”
“Sao cơ?”
“Cùng nhau thay đi.”
Hắn nói một cách càng tự nhiên hơn:
“ Đi nấu một nồi nước nóng đi, người tôi bẩn quá.”
Kiều Tây hất hất tay :
“Vết thương hở không được đυ.ng nước, đợi khi nào lành lại rồi nói tiếp.”
“Kiều Tây.”
Hắn kéo dài âm cuối, nói một cách rõ ràng :
“Không được tắm rửa, em nghĩ rằng tối nay tôi sẽ ngủ ngon được sao?”
Mặc dù mối quan hệ của hai người đã gần gũi hơn rất nhiều, nhưng cách tới hai mươi tuổi cùng với thời gian tiếp xúc còn ít khiến cho cảm giác của Kiều Tây đối với Thẩm Tùy vẫn còn chút hoảng sợ.
Thứ tình cảm vừa có chút kính trọng vừa có chút thân tình này khiến cho cô sẵn sàng phục tùng bằng cả tính mạng.
Nhất là bây giờ, vết thương bị cắn của Thẩm Tùy vẫn còn lại di chứng, mắt trắng máu đỏ, đồng tử vẫn là màu đen giống như hai viên hắc diệu thạch phao vào huyết trì trung, làm người ta khϊếp sợ.
Đôi mắt đỏ đẫm máu, khi nhìn người tự nhiên cảm thấy sự hung hăng của hắn, Kiều Tây căng thẳng dùng tay lau chùi :
“Để em lấy khăn lau cho anh.”
Khi đã lau xong, cô quấn khăn tắm lên người Thẩm Tùy, nhân lúc nước còn nóng cô chạy ra chỗ phòng ngủ lấy bịt mắt.
Trong toàn bộ quá trình kiểm tra cực kì kém.
Cô giống như con cua trong l*иg đột nhiên bị hấp sống, con cua đó hoảng loạn hấp tấp đứng trong nhà vệ sinh, hành động luống cuống.
“Xong rồi.”
Dựa vào cảm giác rút khăn ra ném vào chậu nước, Kiều Tây mò mẫm tìm được vị trí để quần áo sạch, sờ thấy qυầи ɭóŧ của người đàn ông, định mặc lên cho Thẩm Tùy.
“Em không lau chùi dươиɠ ѵậŧ sao?”
Thẩm Tùy nói với ngữ khứ không thể chịu đựng được nữa.
Vị trí mà cô đang cố tình tránh thì hắn lại cứ liên tục nhắc tới, khiến cô rất xấu hổ :
“Chỗ đó…nếu như em không cẩn thận mà đυ.ng vào thì sẽ không tốt lắm đâu.”
Mặc dù mắt đã được bịt kín nhưng vẫn có thể tượng tượng ra dáng vẻ Thẩm Tùy đang cau mày khó chịu, cô chắc chắn rằng hắn đang tức giận, tức tới nỗi giọng nói thay đổi cả đi :
“Dùng khăn quấn vào tay sau đó lau, em sẽ không cảm nhận được gì đâu.”
Đối mặt với sự chỉ thị đó, Kiều Tây cũng không còn cách nào khác.
Mâu thuẫn, chán ghét, không thích.
Ngày tận thế đến quá nhanh chóng, Thẩm Tùy bị thương quá đột ngột, khiến cô đột nhiên lại phải giúp hắn tắm rửa; hàng loạt những sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Kiều Tây khó có thể thích ứng kịp.
“Cái này… không tốt lắm đâu.”
Trong lòng cô vẫn chưa có chuẩn bị tốt để đυ.ng chạm vào bộ phận dưới của một người đàn ông, huống hồ gì đây lại là người đàn ông có cùng máu mủ, Kiều Tây cố gắng cố vũ bản thân dũng cảm lên :
“Em không muốn.”
Thoáng chốc, bầu không khí càng trở nên yên tĩnh hơn.