Mạt Thế - Người Đứng Đắn Ai Lại Viết Nhật Ký

Chương 7

Hi vọng tiêu tan, sự chú ý của cô lại va vào chiếc balo màu đen.

Chiếc balo phồng lên, như cái bụng đã được ăn no nê.

Cô ngồi xuống đất, lấy balo xuống và ôm vào người, đặt nó xuống đất sau đó mở khóa ra.

Trong phòng vẫn chưa bật đèn, ánh sáng lờ mờ chiếu vào balo, cô lấy tay mò vào bên trong, toàn là hộp nhỏ.

Cầm ngược balo lên đổ tất cả đồ bên trong ra,vài tiếng lịch bịch rơi xuống, sau đó cô ném balo ra chỗ khác.

Tùy tiện nhặt một cái hộp ở dưới đất lên.

‘Tăng khả năng bôi trơn, linh hoạt và thân thiện với da.’ dòng chữ được in trên bao bì của chiếc hộp, cô lật mặt chính của hộp lên để xem “cung cấp độ ẩm. Là mặt nạ sao? Viết như này thì là cái gì nhỉ?”

Cô ném chiếc hộp đang cầm trong tay sang một bên.

“Dám làm dám yêu, siêu mỏng trong siêu mỏng.” dưới ánh sáng lờ mờ, Kiều Tây cố gắng đọc dòng chữ nhỏ ở cuối hộp.

Bỗng dưng cô cau mày lại, cầm chiếc hộp nhỏ màu đỏ lên.

“Hạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ bạn gái…”

Bịch!

Chiếc hộp đang cầm trong tay rơi xuống mặt đất.

Xong rồi! xong rồi! Trước khi Thẩm Tùy phát hiện phải mau chóng

Cô bắt đầu cuống cuồng, lộ rõ biểu hiện của người có tật giật mình, sau đó cô bình tĩnh lại cầm mấy cái hộp trên mặt đất thu gọn bỏ lại vào trong balo, sau khi cho hết vào thì kéo khóa lại.

Thấy Thẩm vẫn chưa ra khỏi nhà kho, cô thở phào nhẹ nhõm.

Đang định đem balo trở về chỗ cũ thì Kiều Tây bỗng nhìn thấy một hộp nhỏ được để ở trên ghế trong nhà bếp.

Vẫn còn một cái bị xót lại.

Không được bỏ xót.

Kiều Tây xoay lưng lại dùng tay phải nhặt lấy chiếc hộp, đầu ngón tay đã chạm vào nhưng lại không cẩn thận đẩy hộp đi xa hơn.Cũng may cô học vũ đạo, thân thể mềm dẻo săn chắn, khi người trên đang áp xuống sàn nhà, ngón tay giữa thành công chạm vào chiếc hộp sau đó hất nó lại vào trong.

Lạch cạch!

Nhà bếp sáng như ban ngày.

Mí mắt đột nhiên run lên, đối dép xám của nam nhân bỗng hiện ra trước mắt cô, Kiều Tây chuyển động tròng mắt, thấy đôi chân dài mặc quần túi hộp đang đứng ngay trước mắt, tiếp theo là một cái bụng với vòng eo săn chắc.

Thẩm Tùy ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Tây, tay để lên đầu gối, từng ngón tay chạm nhẹ vào từng cái một.

Khoảnh khắc ánh mặt hai người chạm nhau,toàn bộ giác quan của Kiều Tây như bị mất đi lý trí và cảm giác.

Cô cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình, rất giống con giun đất đang lẩn trốn thì bị đào lên, đang cố gắng thoát ra khỏi bọ dạng xấu hộ này.

Kiều Tây cuống quýt ngồi dậy, Thẩm Tùy nhẹ nhàng nhặt chiếc hộp nhỏ ở dưới đất lên.

“Em lục lọi đồ đạc của tôi có phải không?”

Hắn cầm chiếc hộp trên tay, xoay hai vòng, hàng mi rũ xuống, mặt không cảm xúc.

“Em đâu có.”

Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân cô biết mình đã nói sai rồi liền nói lại ngay lập tức,

“Em không biết.”

Cô khẩn trương giải thích thêm

“Trước khi mở nó ra, em thật sự không biết đó là gì.”

Bộ dạng của cô trông rất đáng thương, hơi cúi đầu, đôi mắt đen long lanh, hoảng loạn, rõ ràng không hề có ý đồ thu hút nam nhân nhưng lại lộ ra mùi vị du͙© vọиɠ cực kì lớn.

Đúng như hoa lê tắm gội ánh trăng, hải đường nửa hàm triều vũ.

Thẩm Tùy lại càng tiến gần áp sát ánh mắt của cô, khóe môi hướng về phía trước.

Kiều Tây nhỏ nhẹ nói:

“Thực sự xin lỗi”

Kiều Tây thu sức lực di chuyển chiếc hộp lại, hắn liền lấy balo mà cô đang ôm trong người sau đó quay người rời đi, vừa đi vừa nói vọng:

“Tôi đói rồi.”

“Em sẽ đi nấu ngay đây.”

Kiều Tây vội vàng đáp lời sau đó chạy vào nhà bếp.