Cất Giấu Một Tấm Chân Tình

Chương 19

Hà Phương nghe thấy tiếng s.ú.ng thì sống lưng lập tức lạnh toát, bước chân cũng vô thức khựng lại.

Cô ngoái đầu nhìn anh, trong đêm tối không thấy rõ mặt, chỉ nghe tiếng Đình Việt quát: “Mau chạy tiếp”

“Anh có sao không?”.

“Không sao, đạn không trúng”.

Giọng anh kiên định dứt khoát, không có một chút run rẩy, Hà Phương nghe xong cũng có thể tạm yên tâm. Cô cầm dây thừng trên tay, quay đầu chạy tiếp vào sâu trong rừng, Đình Việt cũng đuổi ngay theo sau cô, nhưng mỗi bước chân anh chạy đi đều rớt theo rất nhiều máu.

Vừa rồi anh đã nói dối, không phải đạn không trúng anh, mà là anh Long bắn sượt qua bả vai Đình Việt, áp lực cực lớn từ nó làm da thịt anh toạc ra. Nhưng anh hiểu rõ, bây giờ không phải là lúc anh và Hà Phương quan tâm đến việc đó. Bọn họ phải tiến về phía trước để tiếp tục sống, hoặc là một người hy sinh để người còn lại tiếp tục sống.

Mà đã đến bước đường này, anh sẵn lòng hy sinh để cô tiếp tục sống!

Trong đêm tối, những tiếng đoàng… đoàng và bước chân người rầm rập vẫn vang vọng từ con suối đến, Đình Việt và Hà Phương cầm chặt dây thừng mải miết chạy, cứ được một quãng lại có một người ngã do dây thừng mắc lại, nhưng người này đỡ người kia, không có nổi thời gian hỏi thăm nhau đã phải bò dậy chạy tiếp.

Chẳng rõ đã ngã bao nhiêu lần, chạy được bao nhiêu xa, chỉ biết đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng s.ú.ng nữa thì bọn họ mới dừng lại.

Lúc này, ở phía trước mặt đã là một ngọn núi rất cao, xung quanh bốn bề vắng lặng, ánh mặt trời của một ngày mới đã bắt đầu lên, soi những luồng sáng nhàn nhạt xuyên qua những tán lá dày trong khu rừng giáp biên giới.

Hà Phương lúc này mới thấm cảm giác đau và mệt, cô quay đầu nhìn anh: “Chúng ta chạy nữa không?”

Đình Việt cau mày quan sát tứ phía, xác định anh Long chưa thể đuổi đến ngay, hơn nữa cũng không muốn Hà Phương phải chịu giày vò thêm nên nói: “Nghỉ lại một lúc, khi nào trời sáng rõ thì tính tiếp”.

“Ừ. Mặt trời chưa lên, chưa rõ hướng”.

“Để tôi kiếm chỗ nào đó ngồi nghỉ”.

Hà Phương gật đầu, ngoan ngoãn thả dây thừng trong tay xuống, nới lỏng khoảng cách của cô và anh, lúc này, Đình Việt cũng nhanh chóng xoay lưng tìm kiếm xung quanh.

Tờ mờ sáng, ánh sáng trong khu rừng già vẫn còn nhập nhoạng, ngồi ở chỗ nào cũng đều có thể bị rắn rết cắn. Anh Long còn có thể thương lượng được, nhưng động vật có nọc độc thì không, Đình Việt không muốn mạo hiểm tính mạng của Hà Phương nên tìm kiếm rất kỹ, cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn cô.

Hà Phương thấy lưng áo anh ướt đẫm, có cảm giác không đúng là mồ hôi, nhưng cô không muốn làm phân tâm anh nên không hỏi, chỉ nói: “Tôi cũng đang dùng mắt tìm, anh ở bên ấy nhớ cẩn thận”

“Biết rồi”. Anh đáp: “Nếu thấy rắn rết thì đừng kêu, giật mạnh dây thừng cho tôi biết là được”.

Hà Phương cười: “Bác sĩ Việt, anh quên à, tôi từng ở mấy ngày mấy đêm trong rừng rậm Châu Phi đấy”.

“Lúc đó cô không bị thương”. Anh lạnh nhạt nói.

“Cũng phải”. Giữa thời tiết lạnh lẽo của sáng sớm trong rừng nguyên sinh, lòng cô bất giác ấm áp hơn một chút. Hà Phương nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, hít vào một hơi thật sâu: “Bác sĩ Việt, anh cũng bị thương, nên cẩn thận một chút”.

Anh mím môi, ừ khẽ một tiếng mà chỉ có anh mới nghe được.

Hai người bị buộc chân vào nhau cùng tìm kiếm trong cánh rừng già, một lát sau, cuối cùng Đình Việt cũng trông thấy thứ mình cần tìm. Anh vạch mấy cây dại um tùm từ miệng hang ra, thấy bên trong là một nơi sạch sẽ có thể trú ẩn được liền quay đầu.

Hà Phương biết anh định nói gì, mắt cô ngay lập tức sáng lên: “Có hang động à?”.

“Ừ”. Đình Việt gọi cô: “Lại đây”.

Hà Phương gật đầu, nhanh chóng lê đôi chân bị cắm đầy gai đau đớn về phía anh. Lúc này mặt trời đã lên cao hơn, ánh sáng bên ngoài rọi vào hang động, cô có thể nhìn thấy đó là một miệng hang khoảng chừng gần hai mét, nền đất bên dưới có mấy đống ph.â.n dê đã mục ruỗng, có lẽ chưa từng người nào đến đây.

Đình Việt nắm tay cô dắt vào bên trong: “Ở tạm chỗ này ngủ một giấc, bọn anh Long qua đây chưa chắc đã tìm được”.

“Bác sĩ Việt”.

“Ừ”.

“Tôi ngửi thấy mùi m.á.u trên người anh. Anh đã nói dối”.

Bước chân anh lập tức khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, bắt gặp đôi mắt trong trẻo đầy cố chấp của Hà Phương, biết không giấu được, đành bất lực nói: “Vừa rồi gấp quá không để ý, hình như đạn sượt qua vai”.

Cô bĩu môi, không thèm chấp anh: “Chịu được không?”

“Tạm được”

“Vẫn cần rửa sạch rồi băng lại, nếu không chưa về đến Việt Nam thì anh đã nhiễm trùng c.hế.t rồi”. Hà Phương liếc anh từ đầu đến chân một lượt, lúc này, trông anh còn thảm hơn cô gấp nhiều lần. Nhưng mà mặt thì vẫn đẹp trai thế, chẳng thứ gì có thể làm lu mờ anh được: “Lát nữa phải kiếm con suối nào đó rửa sạch trước đã”.

“Ở phía trước kìa”.

Càng đi sâu vào, lòng hang càng rộng ra, thạch nhũ được hình thành từ nước nhỏ giọt đọng lại trải qua hàng nghìn năm giống như từng chiếc chông nhọn lởm chởm, đang rỉ tí tách nước xuống hốc đá bên dưới. Hà Phương nhìn thấy nước đọng thì không nhịn được, nói bậy một tiếng: “Ôi mẹ nó, nước, ở chỗ này thế mà lại có nước”.

Đình Việt trừng mắt lườm cô, Hà Phương không nói nữa, chỉ ngoác miệng cười hì hì rồi nhanh chân chạy đến hốc nước đó.

Cô vốc từng hớp đưa lên miệng uống, mùi khoáng thạch ngòn ngọt mặn mặn lập tức tràn vào từng giác quan. Đình Việt nhìn thấy cũng không ngăn cản cô, bởi vì anh biết, nước từ nhũ thạch hàng nghìn năm rất sạch sẽ, có thể uống được.

Hà Phương uống xong mấy hớp lại vẫy tay: “Anh mau lại đây uống nước”.

“Uống từ từ, hớt nước trong ở bên trên uống”.

“Nước ở bên dưới mát hơn”.

Đình Việt đi lại gần, khẽ cau mày: “Nước ở đây nhiều đá vôi, uống phần cặn dễ bị sỏi thận”.

Hà Phương “à” một tiếng, làm theo lời anh, hớt nước trong bên trên thành một vốc trên tay, lại đưa đến miệng anh: “Há miệng nào”

“Không cần”

“Hôm qua anh cho tôi uống nước, hôm nay tôi cho anh uống nước lại”.

“Cô nhà văn. Ai cho cô cái gì cô cũng trả lại y như thế à?”

“Ừ”. Hà Phương thoải mái đáp: “Ai cho tôi cái gì tôi cũng sẽ trả lại y như thế, ai đυ.ng đến tôi, tôi sẽ bắt hắn trả giá gấp 10 lần”.

Cô ngừng lại một lát, bỗng nghĩ ra chuyện gì nên quay đầu nhìn anh: “Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ ch.ặt một tay của anh Long, mang về ném cho ch.ó ăn”.

Nhìn vẻ mặt vừa cứng rắn vừa tức giận của cô, Đình Việt có hơi buồn cười. Anh biết, Hà Phương vốn là con người như vậy, có thể nhẫn nhịn nhưng không bỏ qua, kẻ nào gây thù với cô, chắc chắn cô sẽ phải trả đủ.

Nhưng chuyện ch.ặt tay này phụ nữ không nên làm, cho nên anh chỉ nói: “Ra khỏi chỗ này báo công an bắt hắn là được. Làm sai, pháp luật sẽ xử lý”

“Hắn bóp ngực tôi pháp luật nào xử lý?”. Cô hỏi.

Đình Việt không đáp, anh chỉ vốc một ít nước lên rửa mặt cho cô. Hà Phương đã bắt đầu quen với sự chăm sóc của anh, cũng không từ chối, chỉ mở to mắt nhìn anh đăm đăm.

Cuối cùng, anh cũng thất bại trước cô, đành thở dài: “Được rồi, hắn làm sai sẽ phải chịu hậu quả”.

Hà Phương lúc này mới chịu thôi, cô chớp mắt, kéo người anh lại: “Xoay lưng lại, tôi rửa sạch vết thương cho anh”.

“Xem tay chân cô trước đi”.

“Lưng anh quan trọng hơn. Bác sĩ Việt, cởϊ áσ ra rồi quay lưng lại đây”.

Đình Việt chẳng còn cách nào, trước giờ anh chưa từng rơi vào cảnh chật vật bẩn thỉu như vậy, anh vốn là một bác sĩ chuyên chữa bệnh cứu người, toàn thân sạch sẽ. Vậy mà bây giờ lại ngồi trong một hang động bẩn thỉu, uống nước đá vôi, còn để một người phụ nữ chăm sóc vết thương của anh. Chuyện này, thật khó để anh chấp nhận được.

Nhưng sau khi từng ngón tay mềm mại của cô chạm vào da thịt bỏng rát của anh, lại cảm nhận được Hà Phương chu miệng thổi phù phù vào miệng vết thương, bỗng dưng những cảm giác khó chịu vừa rồi lập tức bay sạch, anh không còn cảm thấy quá đau đớn, chỉ thấy lòng mình mỗi lúc một mềm hơn. Mềm đến mức toàn thân ngứa ngáy.

Hà Phương ngồi phía sau không nhìn thấy được sắc mặt càng lúc càng đỏ bừng của anh, vẫn kiên trì thổi, chốc chốc lại ngẩng lên hỏi: “Bỏng đ.ạn có dễ nhiễm trùng không?”

“Không”. Anh nuốt khan một ngụm nước bọt: “Trong rừng thường có mấy loại cây thuốc nam bỏng tốt, ở bản A Tứ có, không rõ chỗ này có không”

“Lần thứ hai tôi gặp anh là lúc anh đang đi hái thuốc nam?”. Cô nghĩ đến lúc ở bên bờ suối, nghe bọn họ nói đến ‘sập lán’ còn tưởng Đình Việt thích chơi dã chiến, trong lòng không nhịn được cười: “Dã chiến trong rừng với cô giáo Lam?”

Đình Việt sầm mặt: “Đầu óc cô không lúc nào trong sáng nổi”

“Tại hai người toàn nói mấy lời mờ ám đấy chứ”. Cô vênh mặt: “Nói gì mà đêm nay ngủ lại, rồi nói lần trước làm mạnh nên sập lán. Bác sĩ Việt, anh nói xem, làm cái gì mạnh mới có thể sập lán?”.

“Giã thuốc”. Anh gằn giọng, hai tai nóng ran.

“Tôi lại tưởng tượng ra thứ khác cơ. Bác sĩ Việt, lúc đó tôi ngưỡng mộ anh lắm, còn sợ đưa võng dù cho anh cũng không chịu nổi, sẽ đứt dây…”.

“Hà Phương”. Đình Việt bị cô chọc thì nổi giận đùng đùng, đứng phắt dậy: “Cô câm miệng lại”.

Hà Phương thấy mặt anh đỏ đến mang tai thì ôm bụng cười ngặt cười nghẽo, cười đến mức mất cả hình tượng. Đình Việt không làm sao có thể chặn được miệng cô, liền ngồi xuống, tóm lấy gáy Hà Phương hôn mãnh liệt. Nhưng nụ hôn này của anh không mang theo d.ục vọng mà chỉ có ý nghĩa trừng phạt, Hà Phương bị hôn đến phát đau, muốn đánh anh, nhưng ngay lập tức đã bị tay anh tóm lấy.

Đình Việt buông môi cô ra: “Còn nói mấy lời xằng bậy, để xem tôi xử cô thế nào”.

Hà Phương liếʍ đôi môi đã sưng lên, lại càng muốn chọc anh: “Tốt nhất là anh xử mạnh tay vào”.

Đình Việt nghe ra hàm ý của cô, không thèm nói nữa, anh vơ chiếc áo thun để bên cạnh rồi đứng dậy, kiếm một hốc đá khác rồi tranh thủ giặt. Hà Phương nhìn thân thể đầy vết thương của anh, biết anh đã đau và mệt lắm rồi, cũng không muốn làm phí sức tức giận thêm, chỉ nói:

“Nước có lạnh không?”

“Lát nữa đốt một đống lửa trong này cho ấm”. Anh chỉ lên một lỗ nhỏ trên trần hang: “Khói thoát ra đường này sẽ khó bị phát hiện”.

“Ừ”.

Nói rồi, cô đứng lên, phủi phủi phiến đá trông có vẻ bằng phẳng, lại nhặt một ít lá cây sạch sẽ trải lên, khi vừa xong xuôi cũng là lúc Đình Việt quay lại. Anh phơi áo ở chỗ ánh nắng chiếu từ trên lỗ nhỏ trần hang xuống, nhìn thấy Hà Phương đang đung đưa chân trên phiến đá mới hỏi: “Đói không?”

“Không, chỉ muốn ngủ một giấc. Bác sĩ Việt, anh nằm xuống cho tôi gối đầu”. Cô vỗ vỗ vào tảng đá: “Đá cứng quá”.

Trải qua cả một đêm dài căng thẳng mệt mỏi, anh cũng đã gần cạn kiệt sức lực, chỉ muốn ngủ một giấc. Đình Việt không nói hai lời, lẳng lặng tiến về phía cô rồi nằm xuống. Anh dang một cánh tay ra, nhìn cô: “Gối đầu lên đây”.

Hà Phương gật đầu, nhanh chóng gối đầu lên tay anh. Sau khi được rửa trôi hết mùi máu, thân thể Đình Việt lại phảng phất hương thơm trong lành như cũ, có lẽ mùi hương này không phải do bồ kết, cũng chẳng liên quan đến thuốc khử trùng, mà là do da thịt anh.

Thân thể của anh chỗ nào cũng thơm và ngọt, khiến cô thèm nhỏ dãi!

Trong hang động không có tiếng nói chuyện, cả hai im lặng tựa vào nhau thϊếp đi. Nhưng Hà Phương không ngủ lâu, cô chỉ chợp mắt gần một tiếng rồi tỉnh dậy, nhìn Đình Việt đang say sưa ngủ không một tiếng động, cô mới nhẹ nhàng trèo từ phiến đá xuống.

Ban nãy cô nhặt được một viên đá trong hốc nước, đá ở đây là đá vôi, vừa cứng vừa sắc. Hà Phương dùng nó để cứa nút buộc của dây thừng trên chân của hai người, động tác rất nhẹ, Đình Việt ngủ say không thể nghe được.

Chẳng biết cô đã cứa bao lâu, nhưng cuối cùng dây thừng cũng chịu đứt ra. Hà Phương xòe bàn tay ra thấy ở đó cũng bị đá cứa đứt vài đường, cô thở hắt một tiếng, không quan tâm đến cảm giác đau mà chỉ nhìn Đình Việt vài giây rồi lững thững đi ra ngoài.

Lúc này, cửa hang đã được anh phủ đám cây dại về như cũ, Hà Phương vạch cây ra, quan sát khu rừng bên ngoài mới thấy mặt trời đã lên rất cao, có lẽ cũng đã đến trưa rồi.

Không nghe tiếng bước chân người, cô mới rón rén đi ra, một mình đi tìm quả dại, vòng ra sau núi còn thấy có một khe nước từ trong núi chảy ra, dưới nước có mấy con cua núi, càng to bóng loáng, đang nằm phởn phơ phơi nắng.

Hà Phương vội vã nhặt cua, lại kiếm dây buộc thành một xâu, chẳng mấy chốc đã được cả một xâu dài, còn tìm được cả mấy con ốc đá béo múp. Cô mải mê với đống đồ ăn mà quên cả thời gian, cũng không biết có một người ở trong hang đã thức dậy từ khi nào.

Đình Việt mở mắt đã không thấy Hà Phương đâu nữa, anh giật thót mình, vội vã đứng dậy đi tìm khấp hang động cũng không thấy bóng dáng cô. Đình Việt lo đến mức không kịp mặc lại chiếc áo thun đã khô, vội vã lao ra khỏi miệng hang, vừa mới đi được vài bước thì lại thấy Hà Phương xách theo rất nhiều đồ ăn quay về.

Cô trông thấy anh đứng ở cửa hang thì giơ xâu cua núi lên cao, cười toét miệng: “Tôi tìm được đồ ăn”.

Đình Việt mím chặt môi, nhìn cô chằm chằm, sau đó không nói không rằng câu nào quay người đi vào hang động.

Hà Phương vội vã đi theo sau anh, đoán anh giận nên giải thích: “Tôi đói, muốn tìm thứ gì đó để ăn. Thấy anh ngủ say nên không gọi”.

Anh không đáp, vẫn lẳng lặng đi tiếp.

“Anh đừng giận nữa. Không phải tôi cố ý không nói với anh, tôi nghĩ chỉ loanh quanh gần đây nên không có gì nguy hiểm. Anh xem, không phải tôi quay về an toàn rồi sao? Còn mang theo nhiều đồ ăn nữa này”.

Vừa dứt lời thì Đình Việt lập tức xoay người lại, ôm lấy cô vào lòng, cánh tay anh ôm chặt đến mức Hà Phương không cựa quậy được. Cô tròn xoe mắt nhìn anh, hiểu được cái ôm này, bỗng dưng lại cảm thấy mình đúng là quá tùy hứng, làm anh mất công lo lắng một chuyến.

Cô nói: “Xin lỗi. Về sau tôi sẽ không thế nữa”.

“Cô có biết trong rừng nguy hiểm thế nào không?”. Giọng anh trầm và ấm, nhưng lại có cảm giác rất mạnh mẽ: “Bọn anh Long phát hiện ra cô thì cô định thế nào”

“Tôi sai rồi bác sĩ Việt”. Hà Phương khó khăn nói: “Tôi hành động không suy nghĩ. Anh đánh tôi đi”.

“Đánh được cô tôi cũng đánh”. Anh hừ khẽ một tiếng: “Người phụ nữ cứng đầu”.

Hà Phương phì cười: “Đầu tôi cứng thật mà. Cứng mới theo đuổi anh lâu như thế chứ”. Cô nâng cao xâu cua núi lên: “Sau núi có nhiều cua lắm, tôi bắt được một xâu đầy, còn có ốc nữa. Anh nướng cho tôi ăn”.

Đình Việt lúc này mới buông cô ra, anh nhìn đống đồ ăn trên tay cô, cười khẽ: “Được rồi. Ngồi đợi một chút”.

“Tôi đi nhóm lửa”. Hà Phương nói xong, không đợi anh đồng ý đã nhanh như con thỏ chạy đi, cô nhặt nhạnh mấy cành củi khô ở ngoài miệng hang, mang về cho anh nhóm lửa.

Đình Việt dùng hai viên đá để đánh lửa, chẳng mấy chốc củi khô đã bén, lửa cháy bùng lên. Anh để mặc Hà Phương nghịch ngợm mấy cánh củi, một mình đi ra ngoài khe suối sau núi làm thịt cua, lúc quay về trong tay đã có một xâu cua được làm sạch sẽ, còn có một nắm lá.

Hà Phương tròn mắt hỏi: “Lá gì vậy?”

“Ở đây có nhiều thuốc nam hơn rừng ở bản A Tứ”. Anh trả lời qua loa, đặt xâu cua lên đống lửa rồi đi lại gần cô: “Đưa chân đây, tôi đắp vết thương cho cô”.

Hà Phương gật đầu, giơ chân ra, ánh sáng mặt trời rọi từ lỗ nhỏ trên trần hang xuống, sáng rõ cả hang động.

Đình Việt vò nắm lá trong tay rồi đắp vào từng vết thương trên chân Hà Phương, đắp cả cổ tay bị thương của cô lẫn lòng bàn tay cô. Hà Phương đợi anh làm xong mới nhặt nắm lá còn lại, nói: “Bác sĩ Việt, đến lượt anh”.

Đình Việt đã quen với tác phong này của cô, cũng chẳng buồn kháng cự, lẳng lặng gật đầu xoay lưng lại. Đợi Hà Phương đắp thuốc cho anh xong thì xâu cua kia cũng đã chín.

Ngửi mùi thơm lừng của thịt cua nướng, Hà Phương cười tủm tỉm nói: “Không ngờ có một ngày cũng được dùng thuốc nam của bác sĩ Việt. Còn được ăn thịt cua anh nướng”.

Đình Việt không để ý đến cô, anh cầm mấy con cua ngon nhất về phía Hà Phương: “Mau ăn đi”.

“Anh đút cho tôi”. Cô vênh mặt nói.

“Không rảnh”. Đình Việt không chiều chuộng cô như hôm qua, Hà Phương cũng đoán được anh sẽ trả lời như vậy, phì cười:

“Không đút thì thôi”.

“Mau ăn đi”.

Thịt cua núi rất ngọt, vừa thơm vừa béo, Hà Phương ăn vèo một cái hết ba bốn con, đã no căng cả bụng. Cô lại nhặt mấy quả táo dại cho vào miệng, lúc này bỗng dưng nhớ đến vị ô mai mới phát hiện ra mấy ngày rồi cô chưa được ăn. Thật kỳ lạ, vậy mà cũng không thèm thuốc.

Hà Phương nhìn Đình Việt ngồi ở gần đống lửa, ngẫm nghĩ một hồi liền hiểu ra, hóa ra thứ giúp cô cai thuốc không phải là ô mai, mà là người đàn ông này. Bên anh có cảm giác bình yên và dễ chịu, an tâm đến mức cô không cần đến nicotin để duy trì tỉnh táo nữa.

Ở phía bên kia, Đình Việt cảm nhận được ánh mắt cô nhìn mình mới quay đầu lại: “Nhìn gì thế?”

“Tôi thấy quần áo của anh lại bẩn rồi. Bác sĩ Việt, sẵn có đống lửa, anh tắm đi”.

Mới tắm hôm qua, nhưng chạy cả đêm trong rừng đã bẩn lại. Đình Việt cũng muốn tắm, nhưng trên người lại chỉ có một bộ quần áo, anh chẳng biết phải làm sao.

Hà Phương hiểu được lòng anh đang nghĩ gì nên nói: “Tôi không nhìn đâu. Tôi quay đi là được chứ gì. Với cả có phải tôi chưa thấy anh tắm bao giờ đâu”.

Anh không tin cô: “Nhà tắm có phiên nứa cô còn cố nhìn, ở đây không có phiên nứa, cô buông tha cho mắt mình được hả?”

Hà Phương phì cười: “Anh hiểu tôi thật”.

“Quay vào bên trong đi”. Anh nhẹ giọng nói.

Cô cũng không làm khó anh, nhất là trong hoàn cảnh này, ngoan ngoãn quay đầu vào trong vách hang, ít lâu sau cũng nghe được tiếng bì bõm trong hốc nước. Hà Phương không xoay người lại, nhưng bóng của người đàn ông đang tắm rửa in lên vách hang giống như khảm sâu vào con ngươi cô.

Hà Phương nhìn không chớp mắt, chỉ muốn chạm vào thân thể ấy!

Đình Việt tắm một lúc rất lâu, còn tranh thủ giặt quần áo, phơi lên một cành củi gần đống lửa để hong khô. Lúc xong xuôi, anh mới đến bên phiến đá bịt mắt Hà Phương: “Đi sang bên phải, thẳng đường, không được nhìn lại”.

Cô buồn cười không chịu nổi: “Bác sĩ Việt, tôi sờ một cái được không?”.

“Im miệng”. Anh xấu hổ quát lên: “Mau đi tắm. Giặt đồ phơi gần đống lửa”.

“Biết rồi”.

Cuối cùng, Hà Phương cũng không nhìn anh, cô trèo xuống, đi thẳng một đường đến hốc nước khác, chầm chậm tắm rửa.

Lúc này trời đã bắt đầu chuyển về chiều, nhiệt độ của tháng tư khá nóng nực, khi tắm ở hốc nước trong hang cũng không đến nỗi lạnh lắm, ngược lại, còn có cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Hà Phương kỳ cọ thân mình thật sạch, xong xuôi cũng giặt đồ phơi lên gần đống lửa như anh. Nhìn hai bộ quần áo rách tả tơi treo gần nhau, lòng cô bất giác lại có cảm giác gắn bó không sao nói rõ được.

Cô nhón chân đi đến gần phiến đá, lúc này, Đình Việt đã nằm sát vào bên trong, anh quay lưng về phía cô. Không nhìn thấy nơi mình muốn thấy, nhưng phần lưng rộng và bờ mông vểnh cao kia vẫn đủ khiến Hà Phương phải nuốt nước bọt.

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào nằm quay lưng cũng quyến rũ như người đàn ông này. Thân thể anh quá mức săn chắc và đẹp đẽ, da thịt không nhẵn mịn bóng loáng nhưng rất khỏe khoắn và gợϊ ȶìиᏂ. Hà Phương có chút nhịn không nổi.

Lúc này, mặt Đình Việt đã nóng bừng, anh chưa từng trải qua tình huống nào xấu hổ như thế, để một người phụ nữ trông thấy cơ thể không một mảnh vải của mình từ phía sau, còn nghe được cả những tiếng hít thở rất dài như đang phải cố kìm nén của cô. Anh cảm thấy mình đã mất mặt đến cùng cực.

Ít lâu sau, bỗng dưng có một cơ thể mát rượi tựa sát vào người anh. Hà Phương vòng tay qua eo Đình Việt, khẽ nói: “Bác sĩ Việt, anh không cần phải xấu hổ”.

“…”. Anh nín nhịn không đáp.

“Tôi cũng không mặc đồ như anh. Chúng ta đều khỏa thân, chẳng có gì phải xấu hổ cả”. Giọng cô nhẹ tênh.

Cơ thể anh thoáng chốc run lên, lúc này anh không muốn mắng cô, chỉ nói: “Được rồi, nhắm mắt ngủ đi”.

Hà Phương tủm tỉm cười, cô áp chặt bầu ngực của mình vào lưng anh, cảm nhận được khối thịt no đủ của cô, máu trong người Đình Việt giống như sôi lên rồi dồn về một chỗ. Anh cố nhích người vào trong, nhưng càng xích thì Hà Phương càng áp sát.

Cô vươn tay sờ lên vết thương trên lưng anh, khẽ hỏi: “Còn đau nữa không?”

“Hết đau rồi”.

“Tôi cũng thế”. Cô gật gù: “Thuốc của anh tốt lắm”.

“Ừ”.

“Như con người anh vậy”.

Đình Việt chậm rãi thở đều đều, anh không đáp, lại nghe cô nói: “Trước kia tôi chỉ nghĩ mình muốn có được thân thể anh. Nhưng hôm nay lúc ăn táo, tôi phát hiện ra một chuyện”.

Cô vuốt ve da thịt bên ngoài vết thương ở bả vai Đình Việt, nói: “Tôi không ăn ô mai cũng không thèm thuốc nữa. Bác sĩ Việt, tôi thích cảm giác ở bên anh”.

Lời nói này khiến l*иg ngực anh khẽ cứng lại, Đình Việt mở to mắt nhìn vách hang, tự nhiên có cảm giác tim mình như bị ai thò tay bóp lấy, có chút bức bối và hối hả không thở được.

Anh lẳng lặng hít vào một hơi dài: “Không hút thuốc nữa là chuyện tốt”.

Hà Phương cười cười, tay lần mò xuống cơ bụng anh. Đình Việt ngay lập tức đè chặt tay cô: “Đừng làm loạn”.

“Không muốn sao?”. Cô nói: “Anh đã hứa với tôi”.

Chuyện ở bên bờ suối, anh đã đồng ý sẽ ngủ với cô.

Đình Việt vẫn vững chãi không suy chuyển: “Hà Phương, ngủ đi”.

“Tôi không muốn ngủ”. Cô tiếp tục muốn sờ bụng anh, nhưng Đình Việt vẫn nhất quyết giữ chặt tay cô.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng anh cũng xoay người lại: “Cô đang bị thương, để lúc khác”.

“Tôi muốn”

“Hà Phương”.

“Tôi muốn”. Cô kiên nhẫn lặp lại, mở to mắt nhìn chằm chằm anh, trong một khoảnh khắc, Hà Phương bắt được một tia d.ục vọng mãnh liệt trong đôi mắt đen thẫm như bầu trời đêm của Đình Việt.

Cô không chờ đến khi anh mở miệng từ chối đã nhoài người sang hôn anh, Đình Việt mấy giây đầu còn phản kháng, nhưng rút cuộc vẫn không chống cự được cô, anh đè gáy cô, đ.iê.n cuồng hôn xuống.

Trong hang vẫn phảng phất mùi cua nướng thơm phức, ánh lửa yếu ớt phía xa xa soi lên phiến đá, in bóng hai thân thể quấn quít trầm luân.

Có lẽ, chỉ một chút nữa thôi…