Mấy ngày hôm sau ở bản A Tứ mưa sườn sượt, một lớp học ba mươi đứa mà chỉ có lác đác mười mấy đứa đến lớp, quần áo bình thường đã bẩn thỉu, gặp trời mưa còn quyện thêm cả bùn đất, trông nhếch nhác vô cùng.
Thầy hiệu trưởng A Sì Lử đứng ngoài hiên ký túc xá đếm học sinh, thấy mấy đứa trẻ đầu trần chạy đến lớp thì thở dài: “Chẳng biết bao giờ mưa mới tạnh”.
Hà Phương đứng bên cạnh nghe thế mới đáp: “Hôm qua cháu vừa vào mạng xem thời tiết, chắc trưa nay sẽ tạnh chú ạ”.
“Thế thì tốt”.
“Mấy đứa nhỏ ở đây nhà xa lắm hả chú?”.
“Ừ, đứa gần thì đi nửa quả đồi là đến, đứa xa thì phải dậy từ 5h sáng để đến lớp. Leo qua mấy quả đồi với mấy lưng núi, cả một con suối to nữa, đi bộ sáu bảy kilomet mới đến nơi. Mà hầu như toàn đứa ở xa”.
Hà Phương không tưởng tượng ra nổi quãng đường như thế sẽ đi thế nào, một đứa bé một mình xách theo mấy củ khoai hay một xâu chuột, băng qua một quãng đường xa thế thì đi ra sao. Có những chuyện, không đích thân trải nghiệm thì sẽ không thể nào thấu đáo nổi.
Cô nén cơn thèm thuốc vào trong lòng, cầm lấy cuốn sổ tay, nhanh chóng viết vào đó mấy dòng. Thầy hiệu trưởng nhìn thấy lại hỏi: “Cháu đang ghi vào sổ đấy à?”.
“Vâng, những chi tiết này chắc không quên được, nhưng cháu vẫn muốn ghi vào, sau này cũng muốn thử đi một lần để cảm nhận cho chân thật ạ”.
“Xa lắm, đường khó đi, cháu không đi nổi đâu”. Thầy hiệu trưởng A Sì Lử cười xòa: “Muốn vào thôn thì hôm nào bảo Việt dẫn đi, cậu ấy đi quen rồi, biết đường nào dễ đi. Thời chú còn trẻ cũng hay đi lắm, nhưng giờ già rồi, đau khớp, không leo núi nổi nữa”.
“Chú đi họp ở huyện vẫn hay đi bộ ạ?”.
“Ừ, bình thường thì đi bộ, ra bản Tam thì xin ngồi nhờ xe chở hàng. Có hôm Việt hoặc A Văn rỗi thì chở đi bằng xe máy”
“Ở đây đi được xe máy hả chú?”. Hà Phương nghĩ đến con đường bên bờ suối mà cô đã đi vào đây, thật sự không nghĩ ra đi xe máy thế nào.
Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn cô: “Đi được chứ, chỉ là không đi được xe tay ga hay xe số mà phải đi xe côn thôi. Bánh xe cũng phải quấn xích nữa”.
Thầy A Sì Lử vừa nói đến đây thì có một đứa bé bị trượt ngã ở trên đầu dốc, hiệu trưởng quên cả nói giải thích cho Hà Phương chuyện tại sao phải quấn xích vào xe, vội vàng băng qua màn mưa chạy lại đỡ thằng bé, lúc này, ở trạm xá Đình Việt cũng chạy ra, hai người nói mấy câu gì đó, tiếp theo anh bế thằng nhóc kia về phía trạm xá.
Lát sau, Hà Phương nghe từ phía trạm xá vang lên tiếng trẻ con khóc ré lên, thằng nhóc kia liên tục gào thét: “Chú Việt, đau quá, đau quá”.
Đình Việt trầm giọng dọa: “Đã dặn phải đi dép cơ mà, dẫm phải mấy cái gai rồi, không rút ra sẽ nhiễm trùng”.
“Dép bị trôi ở suối rồi mà”. Thằng nhóc càng khóc huhu: “Dép chú Việt mua bị rơi rồi, đuổi theo mãi nhưng không được, trôi đi mất rồi”.
A Văn đứng bên cạnh nghe khóc váng cả tai mới nói: “Được rồi, vài hôm nữa nếu có người đến ủng hộ đồ đạc, chú sẽ nhặt cho một đôi. Bây giờ nín đi để chú Việt rút gai ra. Con đang làm ồn các bạn học bên kia đấy”.
“Đau quá, đau quá”. Mỗi lần bị đυ.ng vào, thằng nhóc vẫn không nhịn được kêu la oai oái, trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, lại bị nó quệt đến lấm lem.
Trạm xá và trường tiểu học sát bên cạnh nhau, lũ trẻ con thường hay hóng chuyện, nghe bạn khóc như vậy thì quên cả nghe giảng, đứa nào cũng vểnh tai lên ngó nghiêng về phía bên này, Nhã Lam gõ bàn nhắc mãi cũng không ăn thua.
Đình Việt kỵ nhất là làm ảnh hưởng đến việc học của lũ trẻ, nhưng A Văn dỗ thế nào thì thằng nhóc cũng nhất định không chịu nín, cuối cùng, anh khẽ cau mày: “A Pá mấy tuổi rồi thế?”
A Pá mếu máo trả lời: “Năm tuổi ạ”.
“Năm tuổi đã là đàn ông rồi nhỉ?”. Anh cầm panh lên, khử trùng sạch sẽ bằng cồn 90 độ, sau đó mũi panh hướng về chân thằng bé.
A Pá sợ đến run bắn cả người, nhưng vẫn nhắm mắt gật đầu: “Vâng”.
Đình Việt chậm rãi nói tiếp: “Đàn ông thì không được khóc”.
Dứt lời, anh dứt khoát nhổ cái gai ra, máu trong lòng bàn chân A Pá theo đó bắn ra ngoài, thằng bé đau đến xanh mặt, nhưng vì chú Việt nói đàn ông thì không được khóc nên nó nhất quyết mím môi không khóc.
Hà Phương đứng dưới hành lang ký túc xá nhìn thấy thế mới cười cười châm một điếu thuốc, thầm nghĩ lý tưởng của người đàn ông này thật kỳ lạ. Là đàn ông, ai quy định sẽ không được khóc sao? Chẳng lẽ anh ta từ nhỏ đến lớn chưa từng rơi nước mắt.
Bỏ đi, làm gì có người nào chưa từng rơi nước mắt chứ, lừa trẻ con!
Buổi chiều, trời bắt đầu tạnh mưa rồi nắng to, bùn đất trên đường chẳng mấy chốc đã được hong khô hết. Thằng nhóc A Pá bị sốt cao, uống hạ sốt có giảm rồi nhưng nó nhớ mẹ, mặc mọi người khuyên nhủ thế nào cũng nhất quyết đòi về với mẹ, A Văn đành phải cõng nó đi về.
Nghe nói đường vào nhà A Pá rất xa, A Văn đi một mạch từ chiều đến giờ cơm tối vẫn chưa quay lại. Chín giờ đêm, mọi người ở ký túc xá đã bắt đầu tắt điện đi ngủ, nằm trên giường chưa được bao lâu thì nghe tiếng bước chân người vào sân, cứ nghĩ là A Văn về, nhưng Hà Phương lại nghe thấy có người gọi:
“Bác sĩ Việt, bác sĩ Việt ơi”.
Chưa đầy mười giây sau, cửa phòng Đình Việt mở ra, những phòng còn lại trong ký túc xá cũng mở cửa. Trăng sáng chiếu soi ngoài sân, ở đó có một người đàn ông gầy gò, người ướt đẫm mồ hôi dáo dác gọi tên bác sĩ Việt.
Đình Việt nói: “Chú cứ bình tĩnh, có việc gì cần tìm tôi?”
“Vợ tôi không sinh được, chảy… chảy nhiều m.áu lắm, bác sĩ Việt đến giúp với”.
Đình Việt hình như đã quen với việc cấp cứu gấp gáp này nên không nói hai lời, lập tức quay vào trong phòng lấy một chiếc áo khoác và hộp dụng cụ. Lúc này, mọi người cũng tranh thủ hỏi han người đàn ông kia, nói vài câu mới biết vợ anh ta chuẩn bị sinh đứa thứ 6, khó sinh, đau bụng từ sáng đến giờ vẫn chưa đẻ được.
Nhã Lam vội vàng chạy đến cửa phòng của Đình Việt: “Việt, để em đi với anh. A Văn chưa về, một mình anh đỡ đẻ sao được?”.
“Ngày mai em còn phải dạy học, không cần đi theo”.
“Làm xong quay lại vẫn kịp mà. Anh để em đi theo đi, đỡ đẻ phải có người phụ, với cả đường xa trời tối nữa, em đi với anh”.
Hà Phương lững thững đi ra sân: “Để tôi đi cho”.
Mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt về phía bên này, Đình Việt lúc ấy cũng đã ra đến cửa, nghe Hà Phương nói muốn đi thì khẽ nhíu mày.
Cô không quan tâm bọn họ nghĩ gì về mình, chỉ bảo: “Tôi rảnh nhất, mai cũng không phải dạy học, lúc trước cũng đã từng đỡ đẻ một lần, tôi đi cùng”.
Cô giáo Lương kêu lên: “Đường khó đi lắm, tối nữa, em không đi được đâu”.
“Em đi được”. Nói rồi, cô không chờ Đình Việt lên tiếng đồng ý đã đi thẳng ra bên ngoài, bật đèn pin lên, nói với người đàn ông gầy gò kia: “Anh dẫn đường đi”.
“À… vâng… vâng”. Anh ta chưa từng gặp người phụ nữ này, có hơi nghi hoặc, nhưng lại bắt gặp vẻ kiên quyết sắc lạnh trong mắt cô, bất giác lại nghe lời răm rắp. Anh ta ngoái đầu lại gọi: “Bác sĩ Việt, đi thôi, không thì muộn mất”.
Nói xong, anh ta co giò chạy đi, Hà Phương cũng rảo bước đi theo, Đình Việt cũng chẳng còn cách nào, đành xách theo đồ nghề đi theo hai người.
Trời trong rừng rất tối, ba người nối đuôi nhau đi lên con dốc, men theo đường mòn trong núi cứ thế chạy đi. Đình Việt chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Hà Phương, lúc này, anh mới lạnh giọng quát: “Cô quay về đi”.
Hà Phương không trả lời, chỉ cắm đầu tiếp tục đi. Đình Việt đi song song bên cạnh lại nói: “Đường này không phải ai cũng đi được. Cô đừng làm gánh nặng cho tôi”.
“Tôi làm gánh nặng cho anh bao giờ?”. Cô bĩu môi, có đi giày nhưng lòng bàn chân dẫm lên đá nhọn vẫn rất đau.
“Chưa có, nhưng sắp”. Anh hừ khẽ một tiếng: “Tiểu thư như cô đi không nổi, có khóc lóc quấn chân người khác thì cũng không ai rảnh bận tâm đến cô đâu. Quay về đi”.
“Không về”.
“Lát nữa không đi nổi, đừng trách tôi bỏ cô một mình trong rừng”.
“Mời anh cứ tự nhiên”. Hà Phương liếc xéo anh: “Lúc trước ở Châu Phi, một mình tôi ăn ngủ trong rừng mấy ngày trời, ở đó không chỉ có côn trùng mà có cả hổ báo nữa, anh nghĩ bỏ tôi một mình ở đây mà làm tôi sợ hả?”.
Đình Việt có chút sửng sốt, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng Hà Phương là con gái thành thị, không đi được đường rừng thế này, lát nữa nếu cô không thể đi tiếp thì bọn họ sẽ phải chờ cô, rất phiền phức, còn chậm trễ thời gian cứu người. Anh thực sự chưa từng nghĩ một cô gái gầy gò trắng trẻo thế này mà dám ở mấy ngày liền trong rừng, còn là rừng rậm Châu Phi.
“Nói dối không biết ngượng”. Anh nhỏ giọng mắng.
Hà Phương không thèm chấp anh, chỉ cố gắng theo kịp bước chân Đình Việt: “Đi mau”.
Đường đến nhà người phụ nữa kia phải băng qua một con suối, mấy hôm rồi trời mưa rất to, nước suối lớn, người đàn ông gầy gò kia lội đến tận bắp đùi, Đình Việt chân dài nên chỉ đến đầu gối. Anh nghĩ Hà Phương sẽ không dám lội qua nên bỏ mặc cô, để cô tự biết khó mà quay về. Anh đi thẳng một mạch không ngoái đầu lại, không ngờ khi vừa đến giữa lòng suối lại nghe tiếng bì bõm ở đầu bên kia.
Đình Việt quay đầu lại mới thấy một mình cô đang cầm đèn lội qua suối, Hà Phương xắn quần rất cao, cơ thể mảnh khảnh xiêu vẹo đánh vật với dòng nước. Ánh trăng bàng bạc từ trên cao hắt xuống, soi sáng đôi chân dài trắng muốt như tuyết của cô, giữa núi rừng rộng lớn của buổi ban đêm, chân cô sáng đến chói mắt.
Máu trong người ai đó đột nhiên lưu thông tăng vọt!
Nước lạnh làm Hà Phương xuýt xoa một tiếng, nhưng cô vẫn nhanh chóng đi đến giữa con suối, lúc này Đình Việt đã gần sang được đến bờ bên kia, anh vốn dĩ không định chờ đợi cô, nhưng không hiểu sao bước chân lại bỗng dưng chậm lại.
Hà Phương đặt chân lên bờ sau Đình Việt khoảng chừng 5 giây, cô vừa lên đến nơi đã nói: “Nhanh lên, tôi đuổi kịp được”. Cô nhận ra mọi người đang chờ mình, có vẻ không vui, Hà Phương cảm thấy mình đã thật sự trở thành gánh nặng.
Đình Việt không nói, lại tiếp tục đi về phía trước, bọn họ đi băng băng trên con đường mòn nho nhỏ, leo chừng nửa quả đồi nữa cuối cùng cũng đến nơi. Giờ ấy núi rừng tối om, chỉ có một nhà sàn lợp tranh là vẫn còn đang sáng đèn. Già trẻ trong nhà đang quây quanh một người phụ nữ nằm thoi thóp trên sàn, phần dưới của cô ấy chảy rất nhiều máu, mặt mũi tay chân xanh mét, trông yếu ớt đến rùng mình.
Đình Việt ngay lập tức quát to: “Mọi người ngồi tránh xa cho cô ấy có không khí”. Nói xong, anh lấy máy đo huyết áp ra, vừa đo vừa hỏi người phụ nữ: “Thở theo tôi nói nhé, hít sâu thở đều, nào, hít vào thật sâu, thở ra từ từ”.
Người phụ nữ ngước lên nhìn anh, cố gắng làm theo những gì như anh đã chỉ. Hà Phương đứng bên cạnh, không cần anh bảo cũng bắt đầu làm công việc của mình. Cô nhanh chóng xua những người trong nhà tránh mặt đi chỗ khác, mở hòm dụng cụ của Đình Việt, móc sẵn ra một đôi găng tay.
“Mạch đập rất yếu”. Anh lấy một ống nghe dạng như cái loa nhưng bằng gỗ, đặt lên bụng người mẹ, lắng nghe một hồi lại nói: “Vẫn còn tim thai. Bây giờ để cứu con chị thì chị phải nghe tôi, làm theo lời tôi, biết không?”.
Người phụ nữ kia nghe thấy em bé vẫn còn cứu được thì ánh mắt lập tức sáng bừng lên, chị ta vội vã gật đầu. Đình Việt cũng xoay người lại, định lấy găng tay thì đã thấy Hà Phương để sẵn đồ đạc ra bên ngoài, cô còn chuẩn bị cả một thau nước ấm đặt bên cạnh.
Anh không có thời gian nói với cô, chỉ bảo người phụ nữ kia: “Mở rộng chân, hít sâu thở đều”.
Lúc trước ở nước ngoài, Hà Phương cũng thấy đàn ông đỡ đẻ rất nhiều, nhưng một người đàn ông như Đình Việt đỡ đẻ, cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Khi làm việc, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc và chuyên chú, từ vầng trán cao rịn ra rất nhiều mồ hôi, ánh mắt anh ngời sáng như sao, không một chút tạp niệm, chỉ có trong sáng và sạch sẽ.
Chẳng bao lâu sau cuối cùng đứa bé cũng được anh đưa ra bên ngoài, thằng bé không chịu khóc, anh lấy tay búng mạnh vào chân hai lần, thằng bé liền ngoác miệng khóc oe oe.
Thấy vậy, trái tim đang treo lơ lửng của Hà Phương phút chốc cũng dịu xuống, cô đón lấy đứa bé: “Để tôi bế, anh xử lý cho chị ấy đi”.
Cả quá trình cô phụ anh đỡ đẻ, hai người không nói nhiều nhưng mọi hành động đều rất ăn ý, giống như đã làm việc cùng nhau nhiều năm. Đình Việt gật đầu, đưa đứa bé cho Hà Phương, cô lập tức nhận lấy, đặt nó vào tã rồi bắt đầu lau rửa, c.ắ.t rốn, không thành thạo lắm nhưng lúc ở Mỹ có từng nhìn thấy bác sĩ làm một lần trên đường cao tốc, cô có nhớ mang máng.
Khi hai người xong việc thì bầu trời bên ngoài đã sáng rõ, đứa bé thở đều đều nằm trong lòng mẹ, người phụ nữ cũng được cắm một bình truyền nằm thiêm thϊếp ôm lấy con. Cả gia đình người chồng thì vui mừng đến không khép được miệng, cứ nhất quyết giữ Đình Việt và Hà Phương ở lại ăn cơm.
Anh lịch sự từ chối: “Ngày mai tôi còn có việc ở trạm xá, không tiện ở lại. Đợi có thời gian sẽ đến uống rượu sau”.
“Bây giờ vẫn còn sớm mà. Với lại mai là chủ nhật, con tôi nghỉ học thì trạm xá cũng phải nghỉ chứ”. Người đàn ông gầy gò cứ túm tay Đình Việt, không cho anh về: “Mấy đứa trước cũng được anh đỡ, xong xuôi lần nào cũng từ chối, lần thứ 6 này cuối cùng cũng được thằng con trai, bác sĩ Việt không được từ chối nữa. Hôm nay kiểu gì tôi cũng phải giữ anh ở lại ăn cơm để cảm ơn”.
Cả gia đình bọn họ có con trai thì mừng ơi là mừng, giữ chặt hai người không cho về, cuối cùng Đình Việt và Hà Phương chẳng còn cách nào, đành phải ở lại uống rượu.
Hai người ra khe suối sau nhà rửa mặt mũi tay chân, lúc này áo blouse trắng của Đình Việt đã dính rất nhiều m.á.u, anh cởi ra giặt dưới dòng nước. Hà Phương để ý thấy áo thun bên trong của anh cũng dính máu, máu của phụ nữ sinh rất bẩn, cô ngứa miệng nên nói: “Anh giặt nốt chiếc áo bên trong đi”.
Đình Việt có hơi xấu hổ: “Giặt xong không còn áo mặc nữa”.
“Áo blouse nhanh khô hơn, lát nữa trời nắng rồi, ở đây gió to nữa, hong chừng 15 phút là khô thôi. Nhà họ còn làm thịt trâu, còn lâu mới ăn cơm”. Hà Phương rửa sạch đôi bàn tay của mình, mãi vẫn không hết mùi tanh của m.á.u được, đành ngắt mấy bông hoa bên cạnh xoa vào tay: “Anh cởi ra đi”.
Đình Việt chẳng có cách nào, đành phải cởϊ áσ thun ra rồi cúi người giặt tiếp. Lúc này, mặt trời bắt đầu lên, ánh sáng của một ngày mới chiếu lên nửa thân trên rắn chắc của anh, từng múi cơ căng chặt khỏe khoắn, vai rộng eo hẹp, thắt lưng không một chút mỡ thừa. Hà Phương đứng gần đó nhìn đến suýt phun máu mũi.
Mẹ k.iế.p, lúc trước chỉ nghĩ kiếm được một anh ngon trai ở nơi khỉ ho cò gáy này, không ngờ ở đây còn có hàng cực phẩm của cực phẩm!
Đình Việt cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn mình mới khẽ cau mày: “Cô còn chưa rửa tay xong à?”.
“Chưa”. Hà Phương nuốt nước bọt, vẫn mặt dày nhìn chòng chọc ngực anh: “Bình thường không thấy anh tập thể thao, sao vẫn có cơ bụng 8 múi thế?”.
“Liên quan gì đến cô? Rửa tay xong rồi thì mau vào đi”.
“Ban nãy tôi phụ anh đỡ đẻ, còn mất ngủ cả đêm, giờ anh trả công cho tôi đi”. Hà Phương lau tay vào quần, ngồi lên tảng đá ngắm cho dễ: “Cho tôi sờ một cái”.
Đình Việt nghiến răng, không thèm nói với cô nữa mà chỉ cầm áo đi xuống cuối khe suối, cố gắng cách xa người phụ nữ háo sắc này. Hà Phương vẫn kiên trì, lững thững bám theo anh: “Đằng nào tôi nhìn thì cũng nhìn rồi, anh giấu giếm làm gì. Khi nào quay lại trường, tôi vẽ cho anh một bức tranh nhé?”
Đình Việt cười mỉa: “Tranh khỏa thân à?”.
“Tất nhiên, tôi vẽ khổ lớn, bằng người thật luôn. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải cởi ra cho tôi nhìn toàn bộ, ghi nhớ thật kỹ, vẽ mới chân thật”.
“Hà Phương”. Hai tai Đình Việt nóng bừng, cuộc đời anh gặp qua nhiều phụ nữ, nhưng kiểu người vừa cợt nhả vừa trắng trợn như Hà Phương thì anh chưa gặp bao giờ: “Cô thôi đi”.
“Tôi nói thật đấy”.
“Cô có còn là phụ nữ không thế? Không biết xấu hổ cũng phải có liêm sỉ”
“Anh muốn biết tôi là phụ nữ hay không…”. Cô cười tủm tỉm, còn chưa kịp nói xong thì Đình Việt đã biết cô định nói gì, anh ngay lập tức đưa tay lên, tỏ ý bảo cô dừng lại:
“Đừng nói nữa, ngậm miệng lại”.
Hà Phương cười phá lên, không nói nữa, chỉ ngồi bệt xuống bãi cỏ hút thuốc. Đình Việt biết muốn tránh cô cũng không được, cũng không buồn đi chỗ khác nữa, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ giặt quần áo. Làm càng nhanh rồi tránh càng xa người phụ nữ háo sắc này.
Hà Phương rít một hơi thuốc đầu tiên, cảm thấy cơn buồn ngủ cuối cùng cũng được đánh bay hết. Lâu rồi không trèo đèo lội suối, hôm qua phải theo Đình Việt đi rừng băng băng, sau đó căng thẳng đỡ đẻ cả đêm, bây giờ còn không được về ngủ, cô mệt mỏi nên mới trêu chọc anh. Nhìn vẻ tức giận của Đình Việt, trong lòng Hà Phương thực sự rất sảng khoái.
Cô nhìn bóng lưng Đình Việt đang vò áo bên khe suối, bỗng dưng lại phát hiện ra giữa bả vai anh có một vết sẹo khá dài. Nó không làm tấm lưng trần ấy xấu xí đi, trái lại, càng khiến anh trở nên mạnh mẽ quyến rũ một cách kỳ lạ. Hà Phương âm thầm ghi nhớ ở trong đầu, cười cười hái một bông hoa dại bên bờ suối, lặng lẽ thả trôi về phía anh.
Một lát sau, Đình Việt giặt xong áo, mặc vào người thử một lần nhưng suýt nữa làm ướt quần, anh sợ mình mà cởi thêm quần thì đúng ý người phụ nữ kia, cuối cùng đành nghiến răng lột áo ướt ra, giặt lại lần nữa rồi phơi lên sào nứa ngay gần đó.
Xong xuôi, Đình Việt không để ý đến cô mà đi thẳng vào bên trong, Hà Phương cũng không gọi, chỉ im lặng ngồi ở bãi cỏ hút thuốc. Một lát sau, bỗng dưng lại thấy anh đi ra, lần này Đình Việt bước đến trước mặt cô.
Hà Phương gảy tàn thuốc trong tay, cười bảo: “Sao thế? Nãy giờ tôi ngậm miệng rồi mà? Anh lại định gây sự với tôi đấy à?”
“Chân”.
“Hả?”. Cô ngây ra hai giây mới chợt cúi xuống nhìn chân mình, tối qua lúc băng qua suối, có một hòn đá trơn, cô trượt chân ở đó, móng chân cái hơi toác ra: “À… anh muốn băng chân cho tôi hả?”
Đình Việt không nói, chỉ ngồi xổm xuống nhìn chân cô. Qua một đêm, ngón chân đã sưng lên, máu dính ở kẽ chân đã được rửa sạch, nhưng nếu không băng lại, lát nữa qua con suối nước lớn kia sẽ lại toác ra.
“Nếu không thì sao? Lát nữa quay về, cô không lết được qua suối, tôi về một mình biết ăn nói với thầy hiệu trưởng thế nào?”.
Hà Phương cười khẩy: “Cứng miệng”.
Vừa dứt lời thì Đình Việt đã ấn mạnh tay xuống ngón chân cô, Hà Phương không kịp chuẩn bị liền buột miệng “Á” một tiếng. Mặt mày anh tỉnh bơ hỏi: “Đau không?”.
“Đau em gái nhà anh”.
“Con gái con lứa, ăn nói thô tục”. Anh rút từ trong túi quần ra một chai cồn sát khuẩn nhỏ và một ít băng gạc, bắt đầu lau rửa vết thương ở chân cho cô.
Hà Phương phát hiện ra, hóa ra ban nãy anh quay vào nhà đi lấy mấy thứ này. Cô tủm tỉm nhìn cơ thể nửa trần của anh, lại nổi hứng trêu chọc: “Anh chưa nghe à? Lời của người ăn nói thô tục mới là lời thành thật nhất đấy. Người ta thường thích nghe lời đường mật mà quên mất, mật ngọt mới dễ c.hế.t ruồi”.
“Lời thô tục thì nghe bẩn tai”. Anh hờ hững đáp.
“Bẩn chỗ nào, tôi rửa cho anh”.
Đình Việt không đáp, nhưng trước vẻ ngông cuồng lẫn mặt dày của cô, khóe miệng anh cuối cùng cũng khẽ cong lên, không rõ cười hay là không cười.
Hà Phương thấy vậy, không nhịn được cũng khẽ liếʍ môi: “Bình thường anh đi chữa bệnh vẫn phải trèo đèo lội suối thế này à?”
“Đường đi khó, không trèo đèo lội suối thì sao? Chẳng lẽ thấy c.hế.t không cứu?”.
“Lúc chưa có A Văn đến thì anh đi một mình à?”.
Đình Việt đổ cồn lần nữa, chắc chắn sẽ rất xót, nhưng Hà Phương không hề kêu đau: “Ừ”.
“Tại sao anh chọn công việc này?”.
Lần này, anh không đáp. Hà Phương không bỏ cuộc, lại tiếp tục hỏi: “Thất tình nên muốn đến một chỗ hoang vu để quên đời à?”.
“…”
“Hay gặp chuyện buồn trong cuộc sống, không thể vượt qua được?”.
“Cô nói nhiều quá”
“Gia đình anh ủng hộ việc anh đến đây làm việc không?”.
Lần này, Đình Việt ngước mắt lên nhìn cô: “Hỏi cô đi. Gia đình cô có ủng hộ việc cô làm nhà văn tự do, cả ngày đi khắp nơi, hút thuốc, nói chuyện thô tục thế này không?”.
Hà Phương cười: “Tất nhiên là không rồi, nhưng chẳng ai quản được tôi”
Đình Việt cúi đầu, im lặng xử lý vết thương, mãi sau đến khi bắt đầu dùng gạc băng lại, anh mới nói: “Tôi cũng vậy”.
Câu trả lời này ngoài dự liệu của Hà Phương, cô hơi ngẩn ra nhìn anh. Gương mặt góc cạnh sáng sủa, trán rộng mũi cao, lông mì dài che đôi mắt lạnh lùng cố chấp, đây chắc chắn không phải là người đàn ông nhu nhược, quanh năm không có chí tiến thủ nên mới chui rúc ở chỗ này.
Ở Đình Việt có một loại khí chất khác biệt mà cô không nói rõ được.
Hà Phương rít hơi thuốc cuối cùng, nghiêng đầu đi nơi khác: “Làm bác sĩ cứu người là một công việc cao quý đấy, giống như giáo viên vậy”.
“Cũng bình thường”. Anh nói.
“Thanh niên trẻ tuổi, chưa vợ, chịu gian khổ đến chỗ này, chắc chắn thiếu thốn nhiều thứ phải không?”. Hà Phương nhìn chằm chằm hai núm nhỏ hồng hào trên ngực anh, lại dời mắt xuống đường nhân ngư rõ ràng dưới thắt lưng hẹp.
Đình Việt không nghe ra ý tứ của cô, kiên nhẫn nhắc lại: “Bình thường”.
“Phương diện kia thì sao? Nhu cầu sinh lý ấy”
Đình Việt có hơi sửng sốt, chưa kịp nói gì thì Hà Phương đã lên tiếng: “Anh làm với cô giáo Lam chưa?”.
“Gì?”. Anh nhìn cô đầy quái đản.
“Có muốn làm với tôi không?”.