Bất Diệt Chiến Thần

Chương 79: Dễ như trở bàn tay

- Đi thôi!

Lục Phi Dương lắc đầu ép mình không nên suy nghĩ nhiều, loại thiên chi kiều nữ này và bản thân là người của hai thế giới, sau này cũng không có khả năng phát sinh bất kỳ qua lại gì.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, hơi thả chậm tốc độ một chút, thân hình càng thêm ẩn nấp, vị tiểu thư kia nói xung quanh có rất nhiều Huyền Thú cường đại, ngộ nhỡ gặp phải sẽ có phiền phức lớn.

Khoảng cách từ Hồng Nham Sơn đến hẻm núi Hàn Vân là hai trăm dặm, nếu như đường dễ đi, toàn lực chạy như điên mà nói cũng phải mất hơn nửa ngày thời gian. Rất rõ ràng, lấy tình huống bây giờ của Lục Phi Dương không có một hai ngày thời gian, thì không cách nào tới Hồng Nham Sơn.

- Gào...

Đi về phía trước gần nửa ngày, phía trước bên trái truyền đến một tiếng gầm thét kinh thiên, Lục Phi Dương vội vàng lẻn vào bên trong khe suối lắng nghe một trận, sau khi xác định an toàn mới hướng phía trước bên phải chạy đi.

- Rầm rầm rầm!

Rất nhanh bên trái phía trước truyền đến từng đạo cự đại tiếng nổ lớn, Lục Phi Dương lặng lẽ xem nhìn một chút, mơ hồ thấy một người mặc hoàng kim chiến giáp võ giả, đang cùng một con có thể sánh bằng núi cao Huyền Thú khai chiến.

- Xem ra thiếu nữ kia mang theo mấy vị cường giả chính là vì dọn dẹp Huyền Thú cường đại.

Lục Phi Dương hơi yên tâm, có những cường giả này dò xét, cho dù có Huyền Thú mạnh hơn nữa cũng không có khả năng làm càn bát phương, hắn cẩn thận chút chắc là sẽ không có chuyện.

Hắn không dám quan sát tiếp tục đi về phía trước, đi mấy canh giờ, lúc trời tối ở phía tây bắc lại truyền tới mấy tiếng thú gầm to lớn.

- Tìm chỗ qua đêm đã!

Ban đêm càng nguy hiểm, Lục Phi Dương không dám đi về phía trước, chung quanh quá nhiều Huyền Thú, hắn phải tìm một chỗ đủ an toàn qua đêm.

Tìm kiếm xung quanh nửa canh giờ, rốt cuộc hắn cũng tìm được một cái sơn động hẹp dài sâu thẳm. Bên trong còn có mùi hôi thối, nhưng không có Huyền Thú, xem ra trước kia là huyệt động của một con Huyền Thú.

Lục Phi Dương tìm tảng đá lấp cửa động lại, để Tiểu Bạch thủ hộ tại cửa động, còn chính mình thì ngồi ở bên trong nghỉ ngơi tu luyện, tiếp tục đả thông kinh mạch tích lũy huyền lực.

Tu luyện tới nửa đêm, bên ngoài không có bất kỳ dị động gì, Lục Phi Dương ngủ thật say.

Trời còn chưa sáng hắn đã tỉnh lại, hắn không đi ra mà ngồi xếp bằng tu luyện một canh giờ, chờ sắc trời hoàn toàn sáng rõ, mới lại hướng Hồng Nham Sơn chạy đi.

Ngày hôm qua chạy suốt một ngày, qua hơn một trăm dặm, nên khoảng cách đến Hồng Nham Sơn đã không còn xa. Hôm nay rất thuận lợi, cũng không có gặp phải người, hay bất kỳ Huyền Thú gì, tại lúc xế chiều rốt cục hắn cũng thấy một đỉnh núi màu đỏ to lớn ở xa xa.

- Quả nhiên có rất nhiều Hồng Lân Ưng!

Lục Phi Dương từ xa thấy trên bầu trời Hồng Nham Sơn thỉnh thoảng có Hồng Lân Ưng gào thét bay lượn, đôi mắt trở nên nóng rực, một quả trứng Hồng Lân Ưng đáng giá năm trăm điểm cống hiến, hắn chỉ cần lấy trộm được bốn năm quả, đã đủ đổi lấy rất nhiều huyền khí hỏng cho Tiểu Bạch ăn.

Tìm được Hồng Nham Sơn rồi, hắn cũng không có lập tức lên núi, mà đi quanh chân núi. Ngộ nhỡ bên trong núi có Huyền Thú cường đại, hoặc là cường giả ẩn nấp thì sao?

Lục Phi Dương đứng từ xa quan sát hơn một canh giờ, trong lòng hơi an tâm. Hắn ở chân núi chỉ thấy chuột đá và Hồng Lân Ưng, nơi này có hai loại Huyền Thú tụ tập, chắc sẽ không có Huyền Thú khác nữa.

Trên núi rất nhiều Huyền Thú, cũng không có khả năng có võ giả ẩn nấp, nếu không nhất định sẽ bị Huyền Thú phát hiện.

Đã gần đến hoàng hôn, Lục Phi Dương không dám vào núi nữa, ban đêm không có ảnh hưởng quá lớn đối với Huyền Thú, nhưng thực lực võ giả sẽ suy yếu rất nhiều, hắn chỉ có thể tìm nơi qua đêm, chờ ngày mai rồi hãy nói.

Một đêm vô sự, Lục Phi Dương tu luyện cả đêm, đường kinh mạch cuối cùng cũng được tu luyện non nửa. Nếu như thuận lợi mà nói, tu luyện hai ba ngày nữa là có thể triệt để đả thông, ngưng tụ Thần Hải.

- Lên núi!

Lục Phi Dương lại quan sát xung quanh một chút, trên mặt lộ ra một vòng kiên nghị, lặng lẽ tiềm hành hướng lên Hồng Nham Sơn mà đi.

Con đường hắn đi lại vô cùng bí mật, một đường đều tìm bụi cỏ khe suối để tiềm hành, bước chân nhẹ như con báo, sợ bị Huyền Thú phát hiện.

Ý nghĩ này của hắn quá ngây thơ rồi, bởi vì chỉ đi về phía trước được khoảng ngàn thước, có một con chuột đá trong sơn động nơi xa đột nhiên kêu lên, tiếp theo bốn phương tám hướng có vô số chuột đá từ trong sơn chui ra.

- Chít chít...

Hồng Lân Ưng trên đỉnh núi cũng bị kinh động, lập tức bay lên thành một đoàn, gào thét bay về phía Lục Phi Dương, nhìn qua ít nhất cũng có gần trăm con, chuột đá cũng phải mấy trăm.

- Tiểu Bạch, nhờ ngươi rồi!

Nếu như dựa vào một mình Lục Phi Dương, sợ là nửa bước cũng khó đi, đây là nhóm Huyền Thú đầu tiên, một khi khai chiến phỏng chừng sẽ còn có mấy lần Huyền Thú chen chúc mà đến. Với chút thực lực của Lục Phi Dương tuyệt đối sẽ bị tươi sống mài chết, hắn chỉ có thể gọi Tiểu Bạch ra.

- Xích xích!

Tiểu Bạch nhảy lên bả vai Lục Phi Dương, như một con thú vương ngạo nghễ nhìn chuột đá cùng Hồng Lân Ưng chen chúc mà đến. Khí tức không hiểu trên người nó phát tán ra, chuột đá và Hồng Lân Ưng từ khắp nơi chay tới đều sợ hãi không ngớt, không dám nhích tới gần nữa.

- Tốt!

Đôi mắt Lục Phi Dương sáng rực, có Tiểu Bạch ra tay, tất cả đều trở nên vô cùng nhẹ nhàng, trứng Hồng Lân Ưng cũng dễ như trở bàn tay.

Có Tiểu Bạch ra tay quả thực quá dễ dàng, Lục Phi Dương một đường trèo lêи đỉиɦ Hồng Nham Sơn, cho dù gặp phải Hồng Lân Ưng và chuột đá cũng không dám động, tự động tránh ra một con đường.

Hồng Nham Sơn là sào huyệt của chuột đá, khắp nơi đều có, nhìn qua ít nhất cũng phải mấy ngàn con, đây là Lục Phi Dương gặp phải, ai biết bên trong Hồng Nham Sơn ẩn núp bao nhiêu chuột đá nữa?

Hồng Lân Ưng cũng không ít, bên trong Hồng Nham Sơn là sào huyệt chuột đá, thì đỉnh núi là sào huyệt Hồng Lân Ưng. Không ngừng có Hồng Lân Ưng bay xuống, bị khí tức Tiểu Bạch bao phủ liền thành thật lui qua một bên, không dám nhích tới gần.