Bất Diệt Chiến Thần

Chương 76: Nghe rợn cả người

- Oanh!

Phía sau lưng hắn hơi hơi phát sáng, ngân sắc long văn lóe lên, bắp thịt toàn thân hắn đều phồng lên, một cỗ lực lượng mênh mông tràn vào trong cơ thể hắn. Đôi mắt cũng trở thành màu bạc.

Hắn cảm giác huyết dịch toàn thân đang sôi trào, thân thể có khí lực dùng không hết, hơn nữa khí tức trên người đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo hung ác.

- Ồ?

Ba thúc kinh hãi, lão có thể cảm thụ được khí tức trên người Lục Phi Dương trở nên khủng bố, cảm giác lúc này khí huyết trên người Lục Phi Dương mạnh hơn so với lão.

Trước kia Lục Phi Dương ở trong mắt của lão chỉ như một con kiến hôi, nhưng lúc này con kiến hôi đột nhiên biến thành sư tử to lớn, làm sao không khiến lão kinh sợ?

Có ba loại biện pháp có thể nâng cao chiến lực của một võ giả trong thời gian ngắn, đầu tiên là nuốt đan dược kỳ lạ, thứ hai là sử dụng bí thuật cường đại nào đó, thứ ba là phóng thích thần kỹ huyết mạch.

Rất rõ ràng Lục Phi Dương không có nuốt đan dược, cũng không có khả năng có được bí thuật cường đại, Liễu gia hắn cũng không thể có được. Giải thích duy nhất nhất chính là phóng ra thần kỹ huyết mạch.

Cho nên Ba thúc nhìn về phía cổ Lục Phi Dương theo bản năng, nhưng lại càng thêm kinh dị, bởi vì trên cổ Lục Phi Dương không hề có ấn ký huyết mạch!

- Oanh!

Ba thúc chần chờ, nhưng Lục Phi Dương không chần chờ chút nào, cự đao vung lên đẩy trường kiếm của Ba thúc ra, sau đó vung Thiên Lân đao chém mấy cái về phía cổ Ba thúc.

Ba thúc tỉnh ngộ lại, trong nháy mắt bỏ qua nghi hoặc trong đầu chuyên tâm đối chiến, lão giơ trường kiếm lên đón đỡ, đồng thời thân thể chuẩn bị bạo lui.

Nhưng khi đón đỡ liền có vấn đề...

Cái thần kỹ huyết mạch này của Lục Phi Dương rất biếи ŧɦái, trước kia đã phóng thích qua một lần, hắn rõ ràng cảm giác khí lực của mình tăng lên gấp ba lần.

Gấp ba là cái khái niệm gì?

Hiện tại lực lượng nhục thân Lục Phi Dương đạt hơn ba vạn cân, gấp ba chính là mười vạn cân, lực lượng Thần Hải cảnh đỉnh phong cũng chỉ có trên dưới mười vạn cân.

Nếu như nói lúc trước Lục Phi Dương bổ ra một đao, đối với Ba thúc mà nói chẳng qua chỉ là tráng hán cầm lấy côn gỗ nện xuống, thì hiện tại lại cảm giác một đao kia giống như cự long quẫy cái đuôi lớn.

- Oanh!

Trường kiếm của Ba thúc lập tức bị đánh bay, trường đao Lục Phi Dương thuận thế đánh xuống, thẳng đến đầu Ba thúc, muốn chém đầu Ba thúc thành hai nửa.

Ba thúc không hổ là bách chiến võ giả, ở thời điểm sống còn thân thể mạnh mẽ né tránh sang bên phải rời đi, sau đó lộn vài vòng ngay tại chỗ, khó khăn tránh thoát một đao trí mạng của Lục Phi Dương.

- Tốc độ phản ứng thật nhanh.

Lục Phi Dương lại cảm khái sự cường đại của Thần Hải cảnh, hắn không dám dừng lại nghỉ ngơi, hai chân đạp mạnh một cái, cả người bắn tới như cự thú, vung Thiên Lân đao liên tục chém về phía Ba thúc.

Thần kỹ huyết mạch của hắn chỉ có thể duy trì thời gian nửa nén hương, hắn nhất định phải ở trong thời gian nửa nén hương chém gϊếŧ Ba thúc, nếu không người chết chính là hắn.

- Tại sao tiểu tử này lại đột nhiên trở nên mạnh như thế?

Nội tâm Ba thúc hoảng hốt, cánh tay cầm kiếm kia bị chấn động đến mức đau đớn, ở dưới thế công liên tục của Lục Phi Dương lão chỉ có thể chật vật quay cuồng tránh né trên mặt đất. Lão mất đi vũ khí, một thân huyền kỹ không cách nào phóng thích ra, dù sao cũng không thể dùng nắm tay đi liều mạng cùng Thiên Lân đao được?

- A...

Đao của Lục Phi Dương trở nên quá nhanh, lúc này sắc trời lại tối đen, tầm mắt cực kém, Ba thúc không cẩn thận bị Lục Phi Dương bổ trúng bắp đùi, một miếng thịt bị chém bay ra, có thể thấy được xương trắng.

Lão đau đến mức quay cuồng trên mặt đất vài vòng, thoát được công kích của Lục Phi Dương. Lúc lão bò dậy không dám do dự nữa, xoay người chuẩn bị chạy trốn.

- Phiền toái!

Lục Phi Dương âm thầm cuống lên, mặc dù lực lượng cơ thể hắn gia tăng gấp ba, nhưng tốc độ không có gia tăng gấp ba, nếu như để cho Ba thúc trốn, mà hắn lại suy yếu ngất đi, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

- Xì xì...

Đúng lúc này, bên trái đằng trước có một con tiểu thú từ trong hang chui ra, Tiểu Bạch ở trong cái bao quý giá bị Lục Phi Dương ném đi, cũng bị vung bay ra ngoài, vừa lúc chui ra.

Đôi mắt Lục Phi Dương hơi chuyển, nghĩ đến tốc độ khủng bố của Tiểu Bạch, lại nhìn chằm chằm bắp đùi đổ máu của Ba Thúc, liền quát khẽ:

- Tiểu Bạch, cắn bắp đùi của lão!

Chỉ cần Tiểu Bạch trì hoãn một chút thời gian, Lục Phi Dương sẽ có thể đuổi theo Ba thúc chém gϊếŧ lão. Tiểu Bạch nghe thấy mệnh lệnh của Lục Phi Dương, không có chút do dự, hóa thành một cái bóng trắng bắn thẳng đến chỗ Ba thúc.

Nhưng mà!

Tiếp theo phát sinh một màn, khiến cả người Lục Phi Dương kịch liệt run lên, thân thể bỗng nhiên đứng tại chỗ, trong mắt đều là vẻ kinh hãi...

Tiểu Bạch hóa thành một luồng bạch quang ung dung đuổi theo Ba thúc, sau đó há ra cái miệng nhỏ nhắn ra gặm chân của lão, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, huyết nhục trên đùi phải Ba thúc đã không còn nữa, chỉ còn lại xương trắng.

- A...

Ba thúc phát ra một tiếng rống tê tâm phế liệt, đột nhiên một tay chộp tới Tiểu Bạch, nhưng thân thể Tiểu Bạch chợt lóe, lại chạy sang một cái chân khác của Ba thúc, nháy mắt sau cái chân kia đã biến thành xương trắng...

- Này, này, này!

Lục ly có phần choáng váng, võ giả Thần Hải cảnh mạnh mẽ như thế, vậy mà lại bị Tiểu Bạch làm cho thương nặng? Chỉ trong nháy mắt hai cái chân biến thành xương trắng, chuyện này nghe cũng quá rợn người đi.

Thế nhưng, Lục Phi Dương nghĩ lại ngay cả Thiên Lân đao cũng bị Tiểu Bạch coi là thức ăn gặm, thì còn có cái gì hàm răng của nó không thể gặm đây? Ung dung hai chân của Ba thúc gặm cũng rất bình thường.

- Hưu!

Rất nhanh Lục Phi Dương đã tỉnh ngộ lại, thân thể chạy nhanh mà đi, nhảy lên thật cao vung Thiên Lân đao, chém bay đầu Ba thúc đang bị thương nặng.

Thần Hải cảnh Ba thúc, chết!

- Vù vù!

Sau khi chém chết Ba Thúc, Lục Phi Dương hít thở từng ngụm khí, mở to hai mắt nhìn đầu Ba Thúc lăn xuống, có chút không dám tin tưởng.

Vậy mà hắn lại chém chết được một võ giả Thần Hải cảnh?