Bất Diệt Chiến Thần

Chương 71: Ꮆiết không tha

Từ khi sinh ra Địch Hoả đã là con cưng của bộ lạc, hưởng hết vinh hoa phú quý, được rất nhiều người trong bộ lạc coi như người nhà cung phụng. Hắn cũng rất hưởng thụ cuộc sống như thế, hắn đi tới Triệu gia chính là vì muốn trở nên mạnh hơn, từ đó có được địa vị càng cao, hưởng thụ vinh hoa phú quý tốt hơn.

Cho nên, tính cách hắn rất sợ chết, hắn không nỡ bỏ cuộc sống sung sướиɠ, không nỡ bỏ mỹ nữ Vũ Lăng thành, không nỡ bỏ tiền đồ tốt đẹp.

Lúc Lục Phi Dương ở Địch Long bộ lạc muốn gϊếŧ hắn, hắn trốn, giờ khắc này bị hù dọa hết cả hồn. Lục Phi Dương chém gϊếŧ Huyền Vũ cảnh đỉnh phong như chém cải trắng, mặc dù hắn mạnh hơn so với hai người kia một ít, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xa xa không phải đối thủ của Lục Phi Dương.

Cho nên, sau khi hắn sửng sốt một giây, trong đầu chỉ có một cái ý niệm, đó chính là trốn! Thoát được càng xa càng tốt, chạy trốn tới bên cạnh cha hắn, hắn không muốn chết.

Hắn quát lên:

- Toàn bộ động thủ, vây gϊếŧ Lục Phi Dương!

Cũng giống như lúc ở trong bộ lạc, sau khi hắn hét lên một tiếng liền xoay người bỏ chạy. Nhưng lần này Lục Phi Dương sẽ không bị lừa, hơn nữa Địch Hoả quên mất một chuyện, phía trước không phải là một con đường yên bình, mà còn có rất nhiều rắn độc. Hết lần này tới lần khác những con rắn độc kia nhận được mệnh lệnh của Tiểu Bạch, không dám tấn công Lục Phi Dương.

Lục Phi Dương không cần quay đầu lại, cũng biết người phía sau còn có chút khoảng cách với hắn, hắn cầm Thiên Lân đao sải bước chạy như điên, lướt về phía Địch Hoả.

Triệu gia còn lại mấy người, thấy Địch Hoả chạy trốn một mình, thì tức giận không kìm được. Nếu như không phải Địch Hoả cường hoành muốn lên núi, làm sao bọn họ có thể chết nhiều người như vậy? Hơn nữa Lục Phi Dương vũ dũng như thế, tất cả mọi người đều bị đánh lui, nên cũng không quản Địch Hỏa, dìu nhau hướng về bên trái phá vòng vây mà đi.

- Xì xì…

Trước mặt Địch Hoả có một đám rắn độc dài hẹp chen chúc nhau mà đến, Địch Hoả giận dữ nhưng không thể làm gì, chỉ có thể múa may trường kiếm chém gϊếŧ rắn độc.

Lục Phi Dương chạy như điên, vung Thiên Lân đao thành nửa vòng tròn, từ phía sau chém Địch Hoả. Địch Hoả nghe thấy tiếng gió liền lăn một vòng tại chỗ, tránh né công kích của Lục Phi Dương, trường kiếm như chớp động chém đứt hai con rắn độc. Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Phi Dương, cắn răng nói:

- Lục Phi Dương, trước kia là ta có lỗi với tỷ đệ ngươi, ngươi cũng đã gϊếŧ chết đám người Địch Thiên. Bây giờ cha ta là trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, được tộc trưởng coi trọng, ngươi gϊếŧ ta đối với ngươi cũng không có lợi. Nếu như ngươi thả ta ra, ân oán lúc trước của chúng ta chấm dứt, được không?

Đáp lại Địch Hoả chính là một thanh đao mang theo tiếng gió rít cực lớn, Lục Phi Dương một câu cũng không muốn dài dòng với Địch Hoả, đôi mắt kiên định như thiết, không gϊếŧ Địch Hoả thề không bỏ qua.

- Keng keng…

Địch Hoả chỉ có thể cắn răng phản kích, trường kiếm ma sát cùng Thiên Lân đao kéo ra từng tia lửa. Hắn vận dụng huyền kỹ Thủy Vân Đao Địch bá truyền cho hắn, mặc dù tên là đao, nhưng dùng kiếm đánh ra cũng có uy lực không tầm thường, kiếm chiêu như sóng nước cuồn cuộn không dứt, Lục Phi Dương bị buộc lui về phía sau.

Đáng tiếc...

Rắn độc xung quanh luôn luôn tiến công, Địch Hoả chỉ công kích được bảy tám chiêu, không thể không thu kiếm đánh lui đám rắn độc bắn tới.

Lục Phi Dương nắm chắc cơ hội, hai tay cầm đao liên tục bổ ra bốn năm đao về phía Địch Hoả.

- Keng keng keng…

Địch Hoả đã sớm có chuẩn bị, hai tay nắm chặt trường kiếm, hiểm hiểm chặn lại thế công của Lục Phi Dương. Nhưng thân thể vẫn bị đánh lui, hai tay tê dại, khí huyết trong ngực quay cuồng, tai ầm vang dội, mắt nổ đom đóm.

- Xì xì...

Hai con rắn độc xông lên, phun ra hai ngụm độc dịch, một ngụm bắn trúng gáy Địch Hoả, một ngụm bắn trúng bên trái đầu Địch Hoả.

Độc dịch Hắc Viêm xà có tính ăn mòn rất mạnh, nên trong nhất thời Địch Hoả cảm giác sau cổ và bên trái đầu như bị lửa đốt, hắn đưa tay lau mấy cái, lấy xuống một khối da, đau đến mức kêu to.

- Xiu...

Thừa dịp ngươi bệnh muốn lấy mạng ngươi, vẻ tàn khốc chợt lóe lên trong mắt Lục Phi Dương, trường đao ánh lên một đạo hàn quang, tầng tầng lớp lớp bổ xuống đầu Địch Hoả, một đao kia hắn đã dùng hết toàn lực, muốn một đao đánh chết Địch Hoả.

- Không...

Địch Hoả kinh hoàng rống to, hắn vậy mà không phản kích, hai đầu gối quỳ xuống, kêu gào:

- Lục Phi Dương, tôi sai rồi, đừng gϊếŧ tôi, đừng!

Đao thế Lục Phi Dương hơi chậm lại, sau đó trường đao tiếp tục tiến nhanh mà xuống, đầu Địch Hoả vỡ ra như dưa hấu, thiếu chút nữa thân thể bị bổ ra thành hai nửa, chết đến mức không thể chết lại.

Nếu là lúc trước, có lẽ Lục Phi Dương sẽ dừng tay. Lời nói lúc trước Lục Linh nới với hắn ở trong bộ lạc vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, từ nhỏ Lục Phi Dương lớn lên bên cạnh Lục Linh, chịu ảnh hưởng rất lớn từ Lục Linh.

Nhưng sau mấy lần chiến đấu, tính cách hắn trở nên vô cùng lãnh huyết vô tình, lúc đối đãi kẻ địch trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là... Gϊếŧ không tha.

Lục Phi Dương nhìn thi thể Địch Hoả ngơ ngẩn một lúc lâu, nội tâm mới bình phục lại. Hắn nhìn về một nơi xa, đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo, cầm Thiên Lân đao chạy như điên.

Những người kia cũng không có đi xa, trừ hai người bị ngoại thương ra. Còn có hai tên bị thương rất nặng, nếu như không có ai đỡ căn bản không đi được. Mà phương hướng bọn họ chạy trốn, còn có vô tận Hắc Viêm xà...

Kết cục không cần nói cũng biết, mặc dù Lục Phi Dương không hiểu huyền kỹ, nhưng một thân lực lượng có thể sánh với võ giả Thần Hải cảnh. Tiểu Bạch vẫn đi theo hắn, rắn độc sẽ không tấn công hắn, đối phương phải để ý rắn độc tấn công, còn phải bảo vệ đồng bọn, nên chiến lực chênh lệch rất xa.

Chỉ mất thời gian một nén nhang, mấy người chạy trốn đều biến thành những cỗ thi thể lạnh băng, người duy nhất còn dư lại đã bị chặt đứt một chân. Lục Phi Dương gϊếŧ chóc quả quyết, không có một chút nương tay, lưu lại một người đương nhiên là vì tra hỏi tình hình kẻ địch.