Bất Diệt Chiến Thần

Chương 64: Nội gian

Vốn cho rằng Lục Linh sẽ trách hắn, nhưng không nghĩ Lục Linh lại gật đầu nói:

- Đi ra ngoài một chuyến cũng tốt, võ giả đều phải không ngừng chiến đấu, trải qua sinh tử mới có thể biến thành cường giả. Thời điểm đệ tuyển chọn trở thành võ giả, thì phải có chuẩn bị tử vong.

- Những lời này là phụ thân lưu lại, ta muốn nói cho đệ là... lúc chiến đấu không chỉ bằng vũ dũng, còn phải sử dụng đầu óc. Còn nữa, không được dễ dàng buông tha, cho dù biết rõ hẳn phải chết cũng không thể buông tha! Nếu như đệ chết, tỷ tỷ sẽ không để cho đệ cô độc một người, ta có thể cùng đệ đi xông Cửu U Minh Giới.

- Tỷ tỷ...

Mắt Lục Phi Dương đỏ lên, nắm lấy tay Lục Linh nghẹn ngào. Giờ khắc này hắn nhớ kỹ lời Lục Linh nói ở trong lòng, hơn nữa ở bất kỳ tình huống nào hắn cũng không thể dễ dàng buông tha.

Bởi vì hắn chết, Lục Linh tuyệt đối sẽ không sống qua ngày hôm sau.

Nếu xác định đi ra ngoài, Lục Phi Dương lại bắt đầu làm chuẩn bị, hắn và Lục Linh phân tích một chút, nếu như chuyến này ẩn nấp mà nói... cũng không tính quá nguy hiểm.

Mấu chốt là không thể để cho Triệu gia biết hắn ra khỏi thành, trên đường đi Hồng Nham Sơn cũng không thể để người ngoài phát hiện.

Lục Phi Dương và Lục Linh cẩn thận quan sát bản đồ, quyết định từ đông thành đi ra, đường vòng tới Hồng Nham Sơn.

Hồng Nham Sơn ở phía đông nam Hàn Băng Thâm Uyên, người Vũ Lăng Thành đi Hàn Băng Thâm Uyên thường thường từ cửa bắc đi lên quan đạo, từ phía đông đi sẽ khó bị thám báo và võ giả của các gia tộc phát hiện.

Hàn Băng Thâm Uyên phát sinh thú triều, Hồng Lân Ưng bay loạn khắp nơi, Hồng Lân Ưng trong Hồng Nham Sơn sẽ không quá nhiều, phỏng chừng Thạch Thử cũng chạy không ít. Lần trước Lục Phi Dương và đám người Liễu Di ở trong sơn động gặp phải Thạch Thử, cho nên Huyền thú ở Hồng Nham Sơn sẽ không nhiều lắm.

Người biết Lục Phi Dương cũng không nhiều, nếu như Lục Phi Dương cải trang ăn mặc lẫn vào Hồng Nham Sơn, lấy trộm mấy quả trứng của Hồng Lân Ưng lại đường vòng trở về mà nói... hẳn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Xác định xong, Lục Linh chuẩn bị hành lý cho Lục Phi Dương. Lục Phi Dương lại bế quan, tính sau khi đả thông đường kinh mạch thứ mười một, thực lực cường đại hơn chút mới lên đường.

...

Ba ngày sau, lúc xế chiều, Lục Phi Dương xuất quan, ba ngày này không ngừng xung kích kinh mạch, hắn rốt cục đả thông đường kinh mạch thứ mười một.

Lục Linh giúp Lục Phi Dương chuẩn bị xong thịt khô và nước trong, Lục Phi Dương cũng không có lập tức lên đường, mà đợi sắc trời hoàn toàn đen lại, mới đeo hành lý lên lưng, đầu đội nón tre che kín hơn phân nửa khuôn mặt, mang theo Tiểu Bạch lặng lẽ ra khỏi Liễu gia, đường vòng chạy về phía đông môn.

Ở trên đường hắn cực kỳ cẩn thận, quẹo trái quẹo phải, xác định không ai theo dõi, lúc này mới chạy thẳng tới đông môn. Mặc dù hành vi của hắn có chút quái dị, nhưng trên người có lệnh bài của Liễu gia, cho nên ung dung ra khỏi cửa thành.

Nhưng hắn vẫn quá coi thường thám báo của Triệu gia...

Hắn vừa mới ra khỏi cửa thành, trong góc nhỏ chui ra hai võ giả mặc đồ dân chúng. Hai người này rõ ràng là người Triệu gia, hai người nhìn đông thành một chút, lại chui vào trong ngõ nhỏ không thấy.

Lục Phi Dương không gia nhập Ngoại đường của Liễu gia, lại không có qua lại quá nhiều với võ giả khác, nên căn bản không biết năng lực thám báo của các gia tộc đỉnh cấp.

Hắn càng không biết, Liễu gia Triệu gia phân biệt sắp xếp nội gian ở trong gia tộc đối phương, hai nhà trừ bí mật trọng yếu nhất, thì tình huống bình thường của đối phương đều rõ như lòng bàn tay.

Bất quá Lục Phi Dương chọn thời cơ rất tốt, lúc này đã vào đêm, đợi thám báo đưa tin tức tới chỗ Triệu Duệ, Triệu Duệ đang ở trong thanh lâu uống rượu ôm gái, nào có tâm tình đuổi theo gϊếŧ Lục Phi Dương?

Đương nhiên hắn rất coi trọng Địch Bá và Địch Hỏa, sau khi Địch Hỏa gia nhập Triệu gia, nhận được rất nhiều tài nguyên, gần đây sắp đột phá Thần Hải cảnh, đối với Triệu gia mà nói là một đại trợ lực.

Hắn trầm ngâm một chút, phái người ra khỏi thành theo dõi Lục Phi Dương trước, sáng sớm ngày mai bọn họ ra khỏi thành truy sát. Hơn nữa đưa tin cho thám báo của gia tộc ở Hàn Vân Sơn, phải lưu ý hành tung của Lục Phi Dương.

Đối với Triệu Duệ mà nói, Lục Phi Dương đơn thương độc mã ra khỏi thành, bất luận hắn đi đâu, kết cục cuối cùng đều đã định trước, đó chính là chết không có chỗ chôn. Hắn đường đường Triệu gia đại thiếu gia, nếu ngay cả một tiểu nhân vật như Lục Phi Dương cũng gϊếŧ không chết, sau này còn làm sao lăn lộn ở Vũ Lăng Quận.

Lúc này Địch Hỏa đang ở bên cạnh Triệu Duệ, nghe được sắp xếp của hắn, nhất thời mặt mày hớn hở, xoa tay chỉ chờ sáng sớm ngày mai đi theo Triệu Duệ ra khỏi thành, đem Lục Phi Dương bầm thây vạn đoạn.

...

Lạch bạch!

Trên quan đạo, Lục Phi Dương một người nhanh chóng bôn tẩu, nơi đây cách thành trì gần như vậy, rất dễ gặp phải võ giả của các gia tộc, hắn cảm thấy cách càng xa sẽ càng an toàn.

Này là hắn quá đa nghi, gần đây thú triều còn chưa triệt để bình định, nên ban đêm ở ngoài thành căn bản không ai đi lại. Lục Phi Dương sải bước chạy như điên, đi hơn ba canh giờ cũng không có gặp phải một người.

- Không sai biệt lắm, tìm địa phương ngủ một giấc đã.

Đêm đã khuya, thời tiết càng lúc càng lạnh, Lục Phi Dương quẹo vào một lối nhỏ, tìm được một sơn động. Từ trong bao lấy ra một cái lều rách nát, sau đó quấn chăn bông nằm xuống ngủ.

Khi Lục Phi Dương còn bé thường xuyên một người lên núi, cũng thường qua đêm ở bên ngoài, nên ngủ rất an nhàn. Ngủ thẳng tới hừng đông, hắn ngồi dậy dùng chút nước rửa mặt, lấy thịt khô gặm ăn, vừa ăn vừa đi.

- Ồ? Có người!

Ở trong thành nhiều người huyên náo, Lục Phi Dương không phát hiện được thám báo theo dõi, nhưng ở dã ngoại hắn lại có khứu giác linh mẫn giống như dã thú. Hắn mơ hồ cảm giác phía sau có cái gì không đúng, quay đầu lại nhìn quanh lại không thấy gì.

Hàng năm đi lại ở trong núi lớn, Lục Phi Dương thường xuyên gặp phải dã thú phục kích, trực giác của hắn cực kỳ chính xác, hắn nhận định sau lưng tuyệt đối có người theo dõi.