Bất Diệt Chiến Thần

Chương 56: Tế đàn huyết mạch

Lục Phi Dương không biết tình huống bên ngoài, hắn thoải mái ngủ một giấc, sáng sớm đã thức dậy, nhìn thoáng qua Tiểu Bạch còn đang ngủ say, bất đắc dĩ lắc đầu.

Gần đây Tiểu Bạch đã gặm ăn bảy tám thanh binh khí, ăn xong thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, Lục Phi Dương ném toàn bộ Huyền khí hỏng ở trong góc tùy tiện nó ăn, không đi quản làm gì.

Ăn điểm tâm xong, Lục Phi Dương nhìn Lục Linh nói:

- Tỷ tỷ, đệ đi thần miếu đây.

- Ân!

Lục Linh mỉm cười gật đầu:

- Đệ nhớ kỹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được hoảng hốt. Nếu như thức tỉnh huyết mạch cường đại, bị người chiêu dụ cũng đừng để ý tới, về trước rồi hãy nói.

- Đệ nhớ rồi!

Lục Phi Dương cõng Thiên Lân Đao sải bước đi ra ngoài, ra khỏi tây môn hắn đường vòng đi cửa nam, thần miếu vốn ở phía nam quảng trường.

- Ồ?

Đi đến cửa nam, hắn phát hiện cửa nam của Liễu gia mở rộng, một đội Ngân Lang Vệ Đội hội tụ, Hồng lão và Liễu Ngọc đều có mặt.

- Lục Phi Dương!

Hồng lão rất thân thiện, ở thật xa liền cười chào hỏi, ánh mắt Liễu Ngọc nhìn Lục Phi Dương cũng hiền hòa hơn nhiều, Ngân Lang Vệ Đội còn lại cũng gật đầu thăm hỏi.

Lục Phi Dương mỉm cười chắp tay, Hồng lão quan tâm nói:

- Mới sáng sớm ngươi đã muốn đi đâu? Gần đây trong thành không bình tĩnh, ngươi tốt nhất ít ra ngoài gia tộc.

Lục Phi Dương trầm ngâm, quyết định ăn ngay nói thật, dù sao qua hôm nay Liễu gia có thể sẽ phá lệ đánh giá cao hắn, hắn giải thích:

- Nửa tháng trước, ta đẩy được đại môn của thần miếu, nên hôm nay chuẩn bị đi thử thời vận.

- Vậy sao?

Hồng lão và mọi người kinh ngạc, có thể đẩy được đại môn của thần miếu, ít nhất đại biểu có hy vọng thức tỉnh huyết mạch.

Chiến sĩ huyết mạch, đó là chiến sĩ cường đại nhất Bắc Mạc, bất kỳ võ giả nào thức tỉnh huyết mạch, chỉ cần không chết non, thì tương lai nhất định có thể trở thành bá chủ, ngạo thị quần hùng.

- Ngươi chờ một chút!

Hồng lão dặn dò nói:

- Chúng ta cũng đi thần miếu, lần này gia tộc có tám hài đồng đẩy được đại môn của thần miếu, lát nữa ngươi theo chúng ta cùng đi thần miếu.

- Vâng!

Lục Phi Dương gật đầu, đi theo võ giả Liễu gia, an toàn được bảo đảm, sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.

Sau một lúc lâu, Di tiểu thư cưỡi Ngân Lang, mang theo mấy hài đồng đi tới, tổng cộng có năm nam hài, ba nữ hài, bị mấy nam tử nắm tay, khuôn mặt hồng hào, cực kỳ hưng phấn.

- Lục Phi Dương, sao ngươi lại ở đây?

Liễu Di thấy Lục Phi Dương thì hỏi thăm, Hồng lão giải thích cho nàng biết, đôi mắt của Liễu Di phát sáng. Lục Phi Dương này thể chất biếи ŧɦái, lại có thể đẩy ra đại môn của thần miếu, nói không chừng thật có thể thức tỉnh huyết mạch?

- Đi thôi!

Hiện tại nói cái gì cũng quá sớm, hàng năm có mấy ngàn người tiến vào thần miếu, nhưng một cái cũng không thể thức tỉnh huyết mạch, thậm chí ngay cả huyết mạch cấp thấp cũng không thể thức tỉnh...

Một nhóm người chậm rãi đi về phía thần miếu, thời điểm tới gần thần miếu, sắc mặt đám người Liễu Di đều khó coi, trên người đằng đằng sát khí.

- Người Triệu gia!

Ánh mắt Lục Phi Dương đảo qua, phát hiện một đám võ giả mặc chiến giáp màu xanh, sắc mặt không khỏi lạnh xuống. Xem ra Triệu gia cũng có hài đồng muốn tiến vào thần miếu, trong đám võ giả có chừng mười hài tử, khuôn mặt đều đỏ bừng, trông rất kích động.

Cách đó không xa còn có một vài người khác, cộng dồn lại chừng hơn bốn mươi hài tử. Toàn bộ tới thức tỉnh huyết mạch, đều là hài đồng năm sáu tuổi, chỉ có Lục Phi Dương mười lăm tuổi...

Mỗi tháng thần miếu sẽ mở ra tế đàn huyết mạch, phàm là người có thể đẩy được đại môn của thần miếu, đều có thể đi vào thức tỉnh huyết mạch.

Hôm nay là ngày hộ tống con cháu các gia tộc tới thức tỉnh huyết mạch, Liễu Di và người Triệu gia đều rất khắc chế, cũng không có phát sinh xung đột. Mọi người lẳng lặng đợi chờ, gần nửa canh giờ sau, đại môn của thần miếu rốt cục mở ra.

- Người đẩy được đại môn của thần miếu, có thể đi vào thức tỉnh huyết mạch, người đi cùng không được vượt quá ba người.

Lão giả hắc bào lạnh nhạt nói, Liễu Di và Hồng lão Liễu Ngọc mang theo mấy hài tử đi vào thần miếu, Liễu Di nhìn Lục Phi Dương gật đầu, hắn cũng đi theo vào.

Gia tộc còn lại dồn dập đi ra ba người, dẫn đội tiến vào thần miếu, sau khi tiến vào thần miếu đều rất thành thật, không có bất luận kẻ nào dám xằng bậy. Xằng bậy ở trong thần miếu, chỉ mang đến cho gia tộc mình tai hoạ ngập đầu.

Thần miếu cũng không lớn, bên trong ánh sáng u ám, trên vách tường cổ xưa có ánh nến lập lòe, mọi người tiến vào một đại sảnh rộng rãi, trong đại sảnh có một tế đàn to lớn.

Trên tế đàn có các loại hoa văn và phù văn thần bí, rất rườm rà và thâm ảo, làm cho Lục Phi Dương hoa cả mắt.

Lúc này bên cạnh tế đàn đứng ba hắc bào nhân, toàn thân bao phủ ở trong hắc bào, chỉ có thể nhìn thấy chút ít khuôn mặt già nua khô gầy.

Sau khi mọi người đi vào, cũng không dám nói gì, toàn bộ trầm mặc đứng yên ở dưới tế đàn. Một lão giả chờ giây lát mới mở miệng nói:

- Một lần đi vào năm người, ngồi xếp bằng ở trên tế đàn, khu trừ tạp niệm, nếu có bất kỳ dị động gì cũng không cần kinh hoảng, nghi thức thức tỉnh sẽ không thương tổn các ngươi.

Một lão giả Triệu gia vung tay, năm hài đồng đi vào trong tế đàn, những hài đồng này sớm đã được dặn dò, sau khi tiến vào không có lộn xộn, riêng phần mình nhắm mắt ngồi xếp bằng.

- Mở ra tế đàn huyết mạch.

Một lão giả quát khẽ, trong tay ba lão giả có huyền lực sáng lên, huyền lực ly thể bắn vào trong tế đàn.

- Huyền lực ly thể! Hồn Đàm cảnh!

Lục Phi Dương kinh hãi, hắn không hiểu tu luyện lắm, nhưng không có nghĩa là hắn không rõ huyền lực ly thể là ký hiệu của Hồn Đàm cảnh, trong thần miếu lại có ba cường giả Hồn Đàm cảnh.

Huyền Vũ cảnh là ký hiệu của gia tộc nhất phẩm, Thần Hải cảnh là gia tộc nhị phẩm, Hồn Đàm cảnh lại là ký hiệu của gia tộc tam phẩm.

Ở Bắc Mạc, các thế lực đều có đẳng cấp rõ ràng, phân chia cấp bậc rất đơn giản, chỉ xem gia tộc có bao nhiêu cường giả.