Bất Diệt Chiến Thần

Chương 52: Tiểu Bạch

Ở dưới chân núi, mọi người tìm được vài thớt chiến mã còn sống, cũng không ngừng nghỉ, một đường chạy như điên trở lại nội thành.

Trở lại Liễu gia đã là trời tối, Liễu Di nổi giận đùng đùng đi đến hậu viện, Hồng lão bảo Lục Phi Dương trở về nghỉ ngơi, mình thì vội vã đi theo.

Trở lại Khách đường, Lục Phi Dương tiến vào tiểu viện của mình, Lục Linh đang ở trong phòng thắp đèn đọc sách, thấy Lục Phi Dương trở lại thì kinh ngạc, nàng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện sao?

Theo đạo lý Lục Phi Dương đi Hàn Vân Sơn, cho dù có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất cũng phải mấy ngày mới có thể trở về. Nhưng bây giờ chỉ đi hai ngày, Lục Linh thấy Lục Phi Dương mình dính đầy máu, nàng cực kì thông minh, biết đã xảy ra đại sự.

Lục Phi Dương uống một hớp nước, kể lại đầu đuôi sự tình, lại nói ra suy đoán của mình.

Sau khi Lục Linh nghe xong, trong mắt ngưng tụ sát khí, lạnh giọng nói:

- Cho dù chuyện này không phải Địch Bá chủ đạo, khẳng định cũng có liên quan. Lục Phi Dương, sau này có cơ hội, đệ nhất định phải điều tra rõ chuyện này, nếu đúng là Địch Bá làm, diệt cả nhà của hắn.

Sự tình xa như vậy Lục Phi Dương không có tâm tình suy nghĩ, hắn nhớ tới tiểu thú màu trắng ở trong bao bố, nhìn xung quanh không ai, hắn đỡ Lục Linh đi vào phòng, sau đó mở bao bố ra, chỉ tiểu thú màu trắng đang ngủ say nói:

- Tỷ tỷ, đây là tiểu thú gì, tỷ biết không?

Lục Linh cẩn thận quan sát, Lục Phi Dương lại nói tình huống gặp phải tiểu thú, Lục Linh lắc đầu nói:

- Không nhận ra, trong sách mà phụ thân lưu lại có chút miêu tả về Huyền thú cường đại, nhưng không có Huyền thú này. Có lẽ vì Huyền thú này quá nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở?

Ở trong thạch động u ám, Lục Phi Dương không nhìn rõ tiểu thú, lúc này cẩn thận quan sát, càng cảm thấy tiểu thú này bất phàm.

Bộ lông tiểu thú tuyết trắng, nhu thuận xinh đẹp, không có một cây tạp mao. Đầu giống như mèo, bất quá trên đầu có lông bờm xinh đẹp, nhìn giống như một con sư tử nhỏ, trong lông bờm có hai cái sừng nhỏ màu đen, còn chưa dài ra nên bị lông bờm che phủ.

Móng vuốt của tiểu thú cực kỳ xinh đẹp, còn phản xạ hàn quang, phỏng chừng rất sắc bén. Lục Phi Dương nghĩ đến tốc độ của tiểu thú thì âm thầm kinh hãi, nếu lúc ấy tiểu thú này cho một vuốt, nói không chừng hắn sẽ mất một miếng thịt.

Lục Linh cau mày hỏi thăm:

- Đệ nói tiểu thú nhìn chằm chằm răng thú của đệ? Trong mắt rất sợ hãi, lại có chút nóng bỏng?

Lục Phi Dương gật đầu, sau đó lại bổ sung:

- Tỷ tỷ, lúc đệ luyện hóa thuốc chữa thương, răng thú sẽ sáng lên, hơn nữa khi đó thương thế sẽ đóng vảy rất nhanh.

- Còn có chuyện như vậy?

Lục Linh cau mày, cẩn thận đánh giá vòng răng thú, gật đầu nói:

- Xem ra răng thú này là một dị bảo, tiểu thú bởi vì răng thú, cho nên mới nguyện ý đi theo đệ. Phụ thân ở thời điểm đệ sinh ra đã đeo răng thú lên, hẳn là biết lai lịch của nó.

- Dị bảo?

Lục Phi Dương nhìn răng thú, cũng không thấy có gì kỳ lạ, đây chỉ là một cái răng thú bình thường, lớn bằng ngón út, theo lý thuyết không phải hàm răng của Huyền thú cường đại, Huyền thú càng cường đại, hình thể sẽ càng lớn.

- Sau này đệ không thể bại lộ răng thú này.

Lục Linh xoay người đi vào phòng, lấy ra một cái túi vải, đưa cho Lục Phi Dương nói:

- Cất răng thú ở trong bao vải, bình thường giấu ở trong quần áo, không nên để người nhìn thấy.

- Xích xích…

Đúng lúc này, tiểu thú màu trắng mở mắt, nó nhìn chằm chằm răng thú và không ngừng kêu, trong mắt hoảng sợ, nhưng con ngươi lại lấp lánh, thoạt nhìn rất khát vọng.

- Quả nhiên là bởi vì răng thú, răng thú này rốt cuộc là hàm răng của Huyền thú gì?

Lục Phi Dương kinh nghi, đáng tiếc phụ thân mất tích, không ai nói cho hắn biết lai lịch của răng thú. Hắn trầm ngâm một lúc, mới bỏ răng thú vào túi nhỏ đeo lên, còn dây chuyền thì kéo dài một ít, giấu vào trong quần áo.

Răng thú bị cất, tiểu thú lập tức an tĩnh lại, nó tò mò quan sát bốn phía, phe phẩy cái đuôi ngắn ngủn vây quanh Lục Phi Dương. Nhưng ánh mắt nhìn Lục Linh lại rất lạnh nhạt, thái độ hoàn toàn bất đồng như với Lục Phi Dương.

- Lục Phi Dương!

Lục Linh không thèm để ý, ngược lại có một hưng phấn nói:

- Tiểu thú này rất có thể là Huyền thú tam phẩm, bất quá mới sinh không bao lâu, đệ phải đối đãi nó thật tốt, sau này nó có thể sẽ thành một trợ lực của đệ.

Tiểu thú màu trắng mới sinh ra không lâu, đã có tốc độ tương đương Thần Hải cảnh, như vậy sau khi lớn lên còn sẽ thế nào? Hơn nữa linh trí của nó cực kỳ cao, linh trí của Huyền thú cấp thấp không có khả năng cao như vậy, rất có thể là Huyền thú tam phẩm.

Huyền thú tam phẩm, đó là Huyền thú có thể sánh bằng Hồn Đàm cảnh, một khi trưởng thành, có thể đối kháng Hồn Đàm cảnh bình thường.

- Huyền thú tam phẩm!

Lục Phi Dương âm thầm mừng rỡ, Huyền thú là có thể thuần hóa. Tỷ như Ngân Lang Vệ Đội của Liễu gia, bọn họ cưỡi Ngân Lang nhất định phải thuần hóa từ nhỏ, tốc độ như gió, chiến lực có thể so với Huyền thú nhất phẩm.

- Tiểu gia hỏa, tới!

Lục Phi Dương khom người đưa tay, tiểu thú màu trắng rất thân mật nhảy lên tay Lục Phi Dương. Tiểu thú này quá nhỏ, chỉ lớn bằng một nắm tay, nó ngửa đầu lấy lòng nhìn Lục Phi Dương, tựa như một con mèo nhỏ khả ái.

Lục Phi Dương đưa tay khẽ vuốt lông bờm của tiểu thú, nó thoải mái híp mắt, lại ở trong tay Lục Phi Dương ngủ thϊếp đi.

- Ngươi toàn thân tuyết trắng, vậy gọi ngươi là Tiểu Bạch đi!

Lục Phi Dương nhét tiểu thú vào một góc, sau đó xoay người đi tắm.

Chờ hắn tắm xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tổng quản Khách đường phái người đưa thức ăn tới, còn mang theo lời của Thành Khuất... Nói Lục Phi Dương nghỉ ngơi thật tốt, có việc ngày mai lại nói.

Lục Phi Dương vui vẻ ăn cơm, sau khi ăn no hắn mới nhớ tới tiểu thú, bế tiểu thú đặt lên bàn, nói:

- Tiểu Bạch, đói bụng không? Ăn chút gì đi, thích ăn cái gì.

Lục Linh ngồi ở một bên mỉm cười nhìn tiểu thú, hôm nay Liễu gia đưa tới bữa tối rất phong phú, rất nhiều thịt, tiểu thú hẳn sẽ rất thích?