Bất Diệt Chiến Thần

Chương 41: Thiên Lân Đao

Lục Phi Dương nhìn lưỡi đao rạn nứt, khe khẽ thở dài, nếu như Huyền khí này không bị hủy hoại, nhất định có thể tăng cường rất nhiều chiến lực.

- Bất quá, nếu như không bị chặt đứt, cũng sẽ không đặt ở chỗ này rồi, lấy nó a!

Lục Phi Dương cầm đoạn đao đi ra ngoài, nhìn lão giả chắp tay nói:

- Đại nhân, có thể đổi thanh đoạn đao này cho ta không, ta dùng toàn bộ vàng lá của mình để đổi.

- Thiên Lân Đao?

Lão giả đảo qua chuôi đao, khóe miệng lộ ra đùa cợt nói:

- Tiểu tử, thanh Thiên Lân Đao này là Huyền khí Địa giai, còn là binh khí tộc trưởng đời trước dùng qua. Mặc dù hủy diệt, nhưng cũng đâu phải ngươi có thể đổi? Đừng nói hơn một trăm vàng lá, cho dù mười vạn vàng lá cũng không đổi được, trả lại đi.

- Mười vạn?

Lục Phi Dương há miệng thật to, thanh đoạn đao này lại đáng giá như vậy? Mười vạn vàng lá cũng có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi, hắn phải săn gϊếŧ bao nhiêu dã thú mới có thể đổi được?

- Trả lại đi?

Lục Phi Dương có chút không nỡ, cây đao này nặng hơn hai ngàn cân, hơn nữa chất liệu đặc thù, phỏng chừng Huyền khí bình thường không cách nào chém đứt. Có được cây đao này, chiến lực của hắn ít nhất có thể gia tăng mấy thành. Nếu như ở Địch Long bộ lạc hắn có cây đao này mà nói... Một đao có thể chém gϊếŧ một người, Địch Hỏa căn bản không có khả năng chạy trốn.

Hắn cầu khẩn lão giả:

- Đại nhân, ta thật rất cần cây đao này, ngươi xem cần điều kiện gì? Ta có thể trả từ từ được không, cho dù mười vạn vàng lá ta cũng có thể trả.

- Không được!

Lão giả nói:

- Quy củ chính là quy củ, ngươi lại càn quấy, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.

Lục Phi Dương cắn răng khom người thi lễ:

- Đại nhân, van cầu ngươi, ngài cứ ra điều kiện đi, ta chỉ muốn cây đao này.

- Ngươi muốn cây đao này, giản đơn!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nữ dễ nghe, một bóng hình xinh đẹp đẩy cửa đi vào, nói:

- Chỉ cần ngươi gia nhập Ngoại đường, đừng nói thanh phá đao này, vũ khí tốt hơn ta cũng có thể để gia tộc ban cho ngươi.

- Di tiểu thư...

Lục Phi Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Liễu Di đi tới, mở miệng đã muốn đưa binh khí tốt cho hắn, nhưng điều kiện kia hắn căn bản không tiếp thu được.

- Lục Phi Dương!

Liễu Di nghiêm nghị nói:

- Thiên phú của ngươi rất biếи ŧɦái, chỉ cần gia nhập Ngoại đường của Liễu gia, ta sẽ để gia tộc toàn lực bồi dưỡng ngươi, đan dược huyền kỹ binh khí muốn cái gì có cái đó. Không ra mấy năm, ngươi tuyệt đối có thể trở thành cường giả Thần Hải cảnh, thậm chí... Còn có thể bước vào Hồn Đàm cảnh, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành cường giả mà cả Vũ Lăng Thành đều biết, Liễu gia chúng ta cũng sẽ cho ngươi đầy đủ quyền thế và địa vị. Cho dù ngươi muốn cưới tiểu thư trực hệ của gia tộc, cũng không phải là không thể nào.

Liễu Di cho ra điều kiện rất mê người, còn nói có hi vọng trở thành con rể của Liễu gia. Đây đối với võ giả bình thường mà nói, là hấp dẫn cực kỳ lớn, dù sao Liễu gia cũng là bá chủ Vũ Lăng Thành. Trở thành con rể của Liễu gia, đó chính là một bước lên trời.

- Xin lỗi...

Lục Phi Dương cười khổ lắc đầu, Lục Linh đã nói cực kỳ rõ ràng, đừng nói tiểu thư trực hệ của Liễu gia, cho dù là Di tiểu thư nói có thể gả cho hắn, hắn cũng sẽ không dao động.

- Vậy thì thôi!

Sắc mặt của Liễu Di có chút ảm đạm, nàng nhìn đoạn đao trong tay Lục Phi Dương hỏi:

- Ngươi rất ưa thích cây đao này? Kỳ thực đao này không có tác dụng gì, rạn nứt căn bản không cách nào tu bổ, đã không phải Huyền khí nữa. Không cách nào quán chú huyền lực vào, càng không cách nào phóng thích huyền kỹ.

Lục Phi Dương rất kiên định nói:

- Ta không quan tâm nó có phải Huyền khí hay không, ta chỉ ưa thích cây đao này, Di tiểu thư có thể giúp ta lần này hay không, ân tình này Lục Phi Dương ta nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ báo đáp.

Nhìn ánh mắt nóng rực của Lục Phi Dương, Liễu Di nhớ lại thời điểm các nàng bị Hồng Lân Ưng tấn công, Lục Phi Dương cầm mộc côn tiến tới, nàng trầm ngâm chốc lát nói:

- Hạ lão, ta giúp hắn đổi cây đao này, cần bao nhiêu điểm cống hiến, ta sẽ trả.

Liễu Di lấy ra một lệnh bài, lão giả tò mò quét qua Lục Phi Dương, nhận lấy lệnh bài quán chú huyền lực. Trên lệnh bài của Liễu Di sáng lên một chữ ""nội"", phía sau còn có một loạt con số, bất quá con số kia nhanh chóng thay đổi, thiếu đi một trăm.

Lục Phi Dương tò mò dò hỏi:

- Đây là cái gì?

Liễu Di giải thích:

- Mấy chữ này là điểm cống hiến, ngươi thay gia tộc làm việc, chiến đấu, thi hành nhiệm vụ đều sẽ có điểm cống hiến. Gia nhập Ngoại đường mà nói... mỗi tháng có mười điểm cống hiến. Khách đường cũng có, bất quá một tháng chỉ có một điểm. Dựa vào điểm cống hiến ngươi có thể ở trong gia tộc đổi thành binh khí, đan dược, huyền kỹ, thậm chí quyền sở hữu bộ lạc trấn nhỏ...

- Vậy sao!

Lục Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ, xem ra lúc kéo quan, những hộ vệ Liễu gia kia cũng có điểm cống hiến, những đại gia tộc này cũng rất công bình nha. Xuất lực làm việc đều sẽ có điểm cống hiến, có thể đổi thành các loại thứ tốt.

- Được rồi, ngươi trở về đi, sáng mai phải lên đường đi Hàn Băng Thâm Uyên rồi.

Thấy khuyên không có hiệu quả, Liễu Di mất đi tâm tình trò chuyện, xoay người rời đi.

Lục Phi Dương hưng phấn cầm Thiên Lân Đao trở lại Khách đường, Thành Khuất thấy Lục Phi Dương đeo Thiên Lân Đao, ánh mắt kinh ngạc đi tới hỏi thăm. Sau khi biết được là Liễu Di giúp hắn đổi, Thành Khuất dùng ánh mắt khác thường nhìn Lục Phi Dương nói:

- Tiểu tử, không tệ, Di tiểu thư là minh châu của Vũ Lăng Thành, đệ nhất tiểu thư của Liễu gia, tùy thời có thể đột phá Thần Hải cảnh, nếu như ngươi cua được nàng, sau này tuyệt đối sẽ lên như diều gặp gió.

Lục Phi Dương bị nói đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết đáp lời như thế nào. Thành Khuất cười to rời đi, Lục Phi Dương đi vào tiểu viện của mình, Lục Linh đang ngồi ở trong tiểu viện, phỏng chừng nàng nghe được hắn và Thành Khuất đối thoại, cũng cười nhạo nói:

- Lục Phi Dương, đệ coi trọng Di tiểu thư? Vị tiểu thư này làm người không tệ, mặt mũi cũng tạm được, miễn cưỡng xứng với đệ.