Bất Diệt Chiến Thần

Chương 33: Huyền lực

Những năm này Lục Phi Dương đánh chết không ít dã thú và Huyền thú cấp thấp, tới Vũ Lăng Thành bán đổi lấy khá nhiều vàng lá, Lục Linh luôn bớt ăn bớt mặc, ngược lại tích trữ được chút tiền.

Hai người đi tới khách sạn kia, tiểu nhị có chút hoài nghi nhìn hai người, thẳng đến Lục Linh từ trong bao móc ra một bọc vàng lá, hắn mới mặt mày hớn hở dẫn đường.

Mở hai gian phòng tốt nhất, Lục Linh trở về phòng cất đồ xong, lại dẫn Lục Phi Dương ra khách sạn. Ở trong một cửa hàng mua cho Lục Phi Dương hai bộ võ sĩ bào hoa lệ, mình cũng mua hai bộ trường bào coi như xinh đẹp.

- Người đẹp vì lụa, đi Liễu gia cũng không thể để cho người khác xem nhẹ.

Lục Linh giải thích, trở về bảo Lục Phi Dương tắm rửa sạch sẽ, thay võ sĩ bào mới. Sau khi Lục Phi Dương thay xong, Lục Linh quan sát tỉ mỉ vài lần, gật đầu cười nói:

- Quả nhiên là người đẹp vì lụa, tương lai đệ đệ ta có thể mê chết một đám tiểu thư đại gia tộc.

Tướng mạo của Lục Phi Dương có chút giống Lục Linh, ngũ quan duyên dáng, hình thể hoàn mỹ, bất quá luôn ở trong sơn dã, nên làn da hơi thô ráp. Hiện tại mặc võ sĩ bào hoa lệ, lập tức lộ ra tuấn tú phi phàm, dã tính trong xương khiến hắn lộ ra mấy phần thành thục, rất có nam nhân vị.

Lục Linh thay trường bào mới, cũng đẹp hơn rất nhiều, đáng tiếc một cái chân bị què, khuôn mặt bị lụa mỏng che khuất, nếu không sẽ đẹp đến khiến người lóa mắt.

Hai người xuống dưới đại sảnh ăn cơm, sau đó Lục Linh gọi Lục Phi Dương trở về phòng. Sau khi trở về, Lục Linh từ trong bao lấy ra một ít thuốc bột màu trắng, để vào nước sạch quấy quấy, đưa cho Lục Phi Dương nói:

- Uống đi.

- Đây là cái gì...

Lục Phi Dương nghe được một mùi lạ, nghĩ tới nước trà buổi sáng Lục Linh cho hắn uống, hắn nhăn mày hỏi:

- Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ lại chuẩn bị đốt nhà? Nơi này là sản nghiệp của Liễu gia nha.

- Nghĩ gì thế?

Lục Linh trừng Lục Phi Dương một cái, giải thích nói:

- Đây là giải độc, uống cái này đệ có thể tu luyện huyền lực rồi.

- A?

Lục Phi Dương nháy nháy mắt, sau đó tỉnh ngộ, khϊếp sợ nhìn Lục Linh nói:

- Tỷ, đệ không thể tu luyện huyền lực, là bởi vì trúng độc?

- Không sai!

Lục Linh cực kỳ khẳng định nói:

- Hơn nữa đệ trúng độc, là ta tự mình hạ! Năm sáu tuổi ta liền hạ độc, nếu không đệ đã sớm tu luyện huyền lực rồi.

- Cái gì?

Lục Phi Dương chấn động, ánh mắt kinh ngạc, hắn không hoài nghi Lục Linh muốn hại hắn, chỉ là không rõ vì sao Lục Linh lại làm như vậy mà thôi.

- Ta không hạ độc, để đệ tu luyện ra huyền lực, tỷ đệ chúng ta đã sớm chết rồi!

Lục Linh thở dài nói:

- Ta hoài nghi ông ngoại chết, là do Địch Bá cùng mấy lão gia hỏa kia gây ra. Thời điểm đưa thi thể ông ngoại về, ta rõ ràng nhớ kỹ ánh mắt Địch Bá nhìn tỷ đệ chúng ta có sát khí, nếu không có Lục thúc công, chỉ sợ chúng ta đã bị trảm thảo trừ căn...

- Đệ suy nghĩ một chút, nếu như từ nhỏ đệ liền tu luyện ra huyền lực, thiên tư phi phàm, sau khi lớn lên nhất định có thể trở thành võ giả cường đại. Đến lúc đó tra ra nguyên nhân ông ngoại chết, có thể báo thù hay không? Địch Bá làm sao có thể nuôi hổ gây họa? Một khi đệ tu luyện ra huyền lực, tỷ đệ chúng ta chỉ có một con đường chết.

- Ta từ trong cổ tịch mà phụ thân lưu lại, phát hiện một loại dược thảo, đồng thời còn tìm được, dược thảo này vô hại với người, chỉ là để ngươi không cách nào tu luyện ra huyền lực. Hiện tại giải độc, đệ có thể tu luyện ra huyền lực rồi.

Lục Linh giải thích xong, Lục Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.

Trước kia Lục Linh nói sau khi hắn thức tỉnh huyết mạch, có thể lập tức tu luyện ra huyền lực, hắn còn tưởng huyền lực có quan hệ với thức tỉnh huyết mạch. Hiện tại mới hiểu mình không cách nào tu luyện ra huyền lực, là bị tỷ tỷ dùng độc dược hạn chế.

Hắn không chỉ không trách cứ Lục Linh, ngược lại đau lòng nhìn nàng, nức nở nói:

- Tỷ, những năm này khổ tỷ rồi.

Từ nhỏ đã không có cha mẹ, Lục Linh bốn tuổi ôm Lục Phi Dương trong tã lót, gian khổ sống sót. Bốn tuổi biết cái gì? Có thể làm cái gì? Lục Linh còn phải đề phòng tộc nhân trảm thảo trừ căn.

Mười bốn tuổi xém chút bị người cưỡиɠ ɠiαи, gãy chân, một người từ trong hoang sơn dã lĩnh bò về. Sau khi trở về còn không chỗ giải oan, tất cả đau khổ một người tiếp nhận, tất cả ủy khuất nuốt vào trong bụng, không nói với Lục Phi Dương nửa câu, một người yên lặng liếʍ láp vết thương...

- Không khổ!

Trên mặt Lục Linh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt của Lục Phi Dương, nhẹ nhàng nói:

- Lục Phi Dương, chúng ta là con cháu Lục gia, người Lục gia chảy mồ hôi chảy máu lại không thể rơi lệ. Chỉ có kẻ yếu mới sẽ rơi lệ, mới có thể phàn nàn ông trời bất công, cường giả sẽ yên lặng tiếp nhận tất cả, dựa vào hai tay của mình dẹp yên trắc trở, một người muốn cường đại, đầu tiên tâm của ngươi nhất định phải cường đại, hiểu không?

- Ừm!

Lục Phi Dương nặng nề gật đầu, hắn nắm tay Lục Linh, trịnh trọng nói:

- Tỷ tỷ, đệ nhất định sẽ cố gắng trở thành cường giả, sẽ không để tỷ bị chút thương tổn và ủy khuất. Đệ nhất định sẽ tìm tới linh dược tốt nhất chữa lành chân của tỷ, đệ sẽ để tỷ được sống cuộc sống tốt, tin tưởng ta.

- Tỷ tin tưởng đệ, đệ đệ của ta tương lai nhất định sẽ trở thành cường giả khinh thường bát phương.

Lục Linh gật đầu, sau đó đưa ly nước qua nói:

- Nếu muốn trở thành cường giả, đệ trước giải độc tu luyện ra huyền lực đi. Huyền lực là căn bản của võ giả, đệ tu luyện ra huyền lực, gia nhập Liễu gia sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

- Vâng!

Lục Phi Dương uống ly nước, Lục Linh chờ hắn uống xong mới nói:

- Ngồi xếp bằng, khu trừ tạp niệm, tĩnh tâm cảm ứng huyền khí trong thiên địa, hấp thu nhập thể, ngưng tụ huyền lực.

Lục Phi Dương ngồi xếp bằng, khu trừ tạp niệm tiến vào trạng thái không linh, toàn tâm đi cảm ứng huyền khí thiên địa trong thiên địa.

Biện pháp tu luyện huyền lực rất đơn giản, toàn bộ Bắc Mạc đều phổ cập, chỉ cần tư chất không tệ, đều có thể tu luyện ra huyền lực. Lục Phi Dương sớm đã biết phương pháp, những năm này cũng thử rất nhiều lần.