Bất Diệt Chiến Thần

Chương 31: Liễu gia

- Còn nữa... chúng ta sẽ đi điều tra sự tình của ông ngoại ta năm đó, nếu thật có quan hệ tới bộ lạc các ngươi, tất cả người tham dự vào, ta cam đoan một cái cũng sẽ không lưu lại. Mặt khác, đối đãi Lục thúc công thật tốt, nếu ai dám giận chó đánh mèo, chỉ cần tỷ đệ chúng ta không chết, ngày sau tất diệt toàn gia của hắn!

Sau khi Lục Linh nói xong, quay người chống quải trượng bước đi, Lục Phi Dương vội vàng đỡ lấy nàng rời đi, mọi người đều cảm giác toàn thân rét run.

Trước khi Lục Linh nói, bọn hắn có thể coi như trò đùa, nhưng hôm nay qua đi, không ai còn dám khinh thường nữ tử này nữa, còn có Lục Phi Dương không tu luyện ra huyền lực kia.

Nhìn hai tỷ đệ đi xa, một lão giả trong mắt chảy xuống lão lệ, mặt mũi tràn đầy hối hận thì thào:

- Họa hôm nay, chính là kiếp số. Chúng ta vốn không nên đối đãi tỷ đệ bọn hắn như thế, năm đó lại càng không nên làm ra chuyện tày đình kia. Con gái của Lục Nhân Hoàng, làm sao có thể là phế vật được?

- Lão thập nhất, ngươi nói bậy bạ gì đó?

Một lão giả khác khiển trách:

- Hai tiểu tạp chủng này là Bạch Nhãn Lang, năm đó chúng ta nên trảm thảo trừ căn, nếu không sẽ không có họa hôm nay. Việc này chỉ có thể mau chóng đi thông tri tộc trưởng, lập tức đuổi gϊếŧ tỷ đệ bọn hắn, trong Vũ Lăng Thành không thể động võ, tiến vào thành sẽ rất phiền toái.

- Sợ cái gì?

Một lão giả hừ lạnh:

- Vũ Lăng Thành đúng là không thể động võ, đây là quy củ Liễu gia lập xuống. Nhưng lúc này không thể so với ngày xưa, Liễu gia gặp phải tai kiếp, thực lực đại tổn, hiện tại Triệu gia đã có thể chống lại Liễu gia. Bá nhi là trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, muốn chém gϊếŧ tỷ đệ bọn hắn không phải dễ như trở bàn tay sao?

- Đúng đúng đúng!

Một lão giả gật đầu nói, sau đó nhìn đám người Địch Lô quát:

- Mấy người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Lập tức đi tìm tộc trưởng bẩm báo, bảo hắn phái người truy sát hai tạp chủng kia.

- Vâng!

Địch Lô mang theo hai người phóng đi, lấy tốc độ nhanh nhất tiến về Hàn Băng Thâm Uyên...

Trong hoang dã, Lục Phi Dương cõng Lục Linh lao nhanh, vừa rồi không có cảm thấy cái gì, hiện tại Lục Phi Dương lại cảm giác cả người rét run. Hắn gϊếŧ ba người, này là lần đầu tiên gϊếŧ người, hắn cảm giác đầu óc có chút quay cuồng.

Lục Linh cũng không có an ủi hắn, bất kỳ võ giả nào cũng cần trải qua cửa này, Lục Phi Dương cần tự mình hóa giải vấn đề trong lòng. Trên thực tế mặc dù Lục Linh một mực biểu hiện bình tĩnh, nhưng nói thế nào nàng cũng là một nữ tử yếu đuối, nội tâm cũng khó có thể bình phục.

Hai tỷ đệ trầm mặc lao nhanh ở trong sơn đạo, trên đường quả nhiên rất an toàn, hai người chạy hơn hai mươi dặm, cũng không có gặp bất kỳ một con Huyền thú hay dã thú nào.

- Nghỉ ngơi một lát đi, bên kia có con sông, đi tắm rửa thay quần áo, nếu không làm sao vào Vũ Lăng Thành?

Lục Linh mở miệng nói, Lục Phi Dương tỉnh ngộ lại, chạy về phía sông nhỏ, hắn để Lục Linh xuống bên bờ sông, vốc nước lạnh lên rửa mặt.

Lục Linh từ trong bao lấy ra một bộ áo bào sạch sẽ đưa qua, nhẹ nhàng nói:

- Có phải cảm thấy rất khó chịu không? Đây là quá trình nhất định phải trải qua, ở Bắc Mạc chính là tàn khốc như vậy. Một khi đệ bước vào cánh cửa võ đạo, thì không thể quay đầu. Hoặc thẳng tới mây xanh, hoặc chôn xương hoang dã, đệ không có con đường thứ ba. Hôm nay đệ không gϊếŧ bọn hắn, chết chính là chúng ta!

Lục Phi Dương thở ra một hơi dài, quay đầu miễn cưỡng cười một tiếng, gật đầu nói:

- Tỷ tỷ, đệ hiểu, tỷ không cần lo lắng.

Lục Phi Dương cởi trường bào, nhảy xuống sông rửa sạch người, sau đó lấy áo bào thay đổi. Lục Linh lau vết máu trên người, ánh mắt nàng nhìn về phía tây bắc nói:

- Đi thôi, mau chóng tới Vũ Lăng Thành, vào thành sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Đám người Địch Bá ở Hàn Băng Thâm Uyên, coi như nhận được tin tức lập tức truy sát, thời gian ngắn cũng đuổi không kịp. Đương nhiên vẫn phải cẩn thận một chút, hiện tại Địch Bá là trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, phải lập tức tới Vũ Lăng Thành gia nhập Liễu gia.

Liễu gia là bá chủ của Vũ Lăng Thành, nếu Lục Phi Dương gia nhập Liễu gia, Địch Bá muốn động hắn cũng phải suy nghĩ một phen. Lại nói Lục Phi Dương sắp thức tỉnh huyết mạch, tu luyện huyền lực, đến lúc đó nhất định sẽ được Liễu gia coi trọng, trừ khi Địch Bá muốn bị Liễu gia truy sát, bằng không sẽ không dám tìm hắn gây sự.

Nghĩ tới đây, Lục Phi Dương hơi buông lỏng, cõng tỷ tỷ nhanh chân chạy đi. Trên đường rất an toàn, cũng không có Huyền thú gì, xem ra thú triều đã bị trấn áp rồi.

...

Vũ Lăng Thành cách Địch Long bộ lạc hơn trăm dặm, đường núi khó đi, cũng may tốc độ của Lục Phi Dương rất nhanh, cõng Lục Linh chạy đến lúc xế chiều thì tới ngoại thành.

Lục Phi Dương tới Vũ Lăng Thành rất nhiều lần, trước kia hắn săn gϊếŧ dã thú, đạt được linh tài đều sẽ đến Vũ Lăng Thành bán, coi như quen thuộc nơi này.

Vũ Lăng Thành là quận thành, quản lý mười tiểu trấn và gần trăm bộ lạc phạm vi ngàn dặm, trăm vạn nhân khẩu. Thành trì rất lớn, chiếm diện tích mười dặm. Bên ngoài có tường thành nguy nga cao ngất, giờ phút này trên tường thành còn có thành vệ quân, người mặc chiến giáp màu đen của Liễu gia, uy phong lẫm liệt.

Ngoài cửa thành có mấy thành vệ quân, kiểm tra người đi đường ra vào, Lục Phi Dương để tỷ tỷ xuống, dắt tay Lục Linh đi vào nội thành.

- Chờ một chút!

Lục Linh từ trong bao lấy ra lụa trắng che mặt, khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng từng đưa tới rất nhiều tai họa, chân cũng vì vậy mà què, tới Vũ Lăng Thành, nàng càng không muốn gây chuyện.

- Dừng lại!

Hai quân sĩ đi tới, có chút đề phòng nhìn Lục Phi Dương nói:

- Vì sao trên người ngươi có mùi máu tươi nồng đậm như vậy?

Mặc dù rửa sạch, nhưng mùi máu tươi trên người Lục Phi Dương vẫn rất nồng nặc, những hộ vệ này thường ở trên vết đao liếʍ máu, vừa ngửi liền cảm giác được.

Lục Phi Dương chắp tay nói:

- Bẩm đại nhân, ở nửa đường ta đánh chết mấy con dã thú, nhiễm chút máu tươi. Ta gọi Lục Phi Dương, Liễu Vũ đại nhân và Di tiểu thư đều biết ta, cây đao này là Di tiểu thư đưa cho ta.