Bất Diệt Chiến Thần

Chương 29: Nam nhi phải Ꮆiết người

Lục Linh cực kỳ phối hợp quát, lão nhân cụt tay theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Linh, lại phát hiện mình bị lừa, Lục Linh căn bản không có tới gần.

Cũng bởi vì cái nhìn này, hắn đã mất đi cơ hội tránh né và phản kích, chiến đao của Lục Phi Dương tới trước mắt, hắn chỉ có nâng chiến đao lên đón đỡ.

- Không tốt...

Ba lão giả theo sát đến thầm hô không ổn, lão nhân cụt tay chỉ có một tay, làm sao có thể chống đỡ được Lục Phi Dương nắm giữ vạn cân cự lực?

Quả nhiên!

Lục Phi Dương chém bay lão nhân cụt tay, trường đao cũng bị đập bay, trước ngực xuất hiện một vết máu thật sâu, có thể thấy được xương trắng.

Lão nhân cụt tay có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng cảnh giới chỉ là Huyền Vũ cảnh, tăng thêm huyền lực nhiễu loạn, lại chỉ có một tay, làm sao có thể chống đỡ được một kích toàn lực của Lục Phi Dương?

- Tứ ca...

Ba lão giả khác kinh hô, lo lắng quay đầu nhìn, thân thể của Lục Phi Dương lại không ngừng, nhấc đao chém tới lão giả cách gần nhất.

- Ầm!

Lại một lão giả bị đánh bay, lão giả này thảm hại hơn, bả vai bị Lục Phi Dương bổ trúng, cánh tay xém chút rơi xuống.

Hai lão giả khác liếc nhau, chỉ có thể cắn răng liên thủ vọt tới. Hai người một trái một phải, trường đao giống như rắn độc, phân biệt khóa chặt tay trái tay phải của Lục Phi Dương, khiến cho Lục Phi Dương được cái này mất cái khác.

Lục Phi Dương vung đao đón đỡ, hai lão giả kia phối hợp ăn ý, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù huyền lực nhiễu loạn, nhưng công kích lại cực kỳ sắc bén. Mấy lần Lục Phi Dương xém chút bị đánh trúng, chỉ có thể vừa đón đỡ vừa lui lại.

- Lục Phi Dương, ta muốn gϊếŧ ngươi, báo thù cho Địch Thiên!

Địch Hỏa từ đằng xa vọt tới, mặc dù huyền lực của hắn nhiễu loạn, sức chiến đấu đại giảm, nhưng giờ phút này Lục Phi Dương bị hai lão giả tấn công liên tiếp, đã ngăn cản có chút gian nan, hắn lại gia nhập, ba người vây công sẽ rất dễ dàng đánh chết Lục Phi Dương.

Lục Linh hơi nhíu mày, chỉ là nàng không dám động. Bởi vì có ba thanh niên cầm tấm chắn ngăn ở trước mặt nàng, mặc dù tên nỏ của nàng lợi hại, lại không bắn thủng tấm chắn được.

Nàng không động, ba thanh niên kia cũng không dám động, nếu nàng cưỡng ép đi trợ giúp Lục Phi Dương, ba người chắc chắn sẽ không ngồi yên không lý đến.

- Báo thù cho Địch Thiên?

Lục Phi Dương nghe được câu này, nghĩ tới lúc thú triều hắn dùng cổ quan đập bay Hồng Lân Ưng, nội tâm bỗng nhiên khẽ động. Hắn công kích mấy đao, tạm thời bức lui hai lão giả, sau đó thân thể nhảy vào tường đất sụp đổ.

Tiếp sau đó...

Hắn ở trong vô số ánh mắt nổi giận, xách thi thể của Địch Thiên quay lại, một tay vung thi thể của Địch Thiên, tay còn lại thì vung chiến đao bổ tới.

Hai lão giả trợn tròn mắt, hai người đã qua tuổi lục tuần, kịch chiến vô số lần, nhưng còn là lần đầu tiên thấy đấu pháp như thế. Lục Phi Dương dùng thi thể cháu trai của bọn hắn làm tấm thuẫn, ngươi bảo bọn hắn làm sao công kích?

Khinh nhờn di thể, Lục Phi Dương không sợ lệ quỷ quấn thân sao?

Cái này Lục Phi Dương là thật không sợ, bằng không hắn cũng sẽ không đi kéo quan tài. Bị Lục Linh ảnh hưởng, hắn không sợ quỷ thần, giờ phút này chỉ muốn gϊếŧ người, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì?

- Ầm!

Địch Hỏa và hai lão giả không dám loạn công, Lục Phi Dương lại không hề cố kỵ, hắn đánh bay một lão giả, còn chém đứt tay đối phương. Máu tươi tung tóe, văng đầy mặt của Địch Hỏa.

Hắn thừa dịp Địch Hỏa chưa tỉnh hồn, trở tay chém lên đùi đối phương một đao. Địch Hỏa sợ đến lăn vòng né tránh, lão giả còn lại không dám công kích, nhanh chóng lùi về phía sau, hiện trường bị Lục Phi Dương khống chế.

- Trốn...

Nhìn thấy Lục Phi Dương đằng đằng sát khí vọt tới, Địch Hỏa sợ hãi. Hắn cũng không muốn giống như Địch Thiên, biến thành một thi thể không đầu, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Địch Lô, bắt Lục Linh, nếu không chúng ta đều sẽ xong đời!

Thừa dịp Lục Phi Dương bị phân tâm, Địch Hỏa không để ý bắp đùi chảy ra máu tươi, khập khễnh chạy như bay, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Lục Phi Dương giận dữ, nhưng không dám truy sát.

Xung quanh nhà cửa nhiều như vậy, muốn tìm được Địch Hỏa cần thời gian. Nhiều võ giả như vậy, vạn nhất Lục Linh bị thương hoặc bị gϊếŧ thì làm sao bây giờ?

Hắn nhìn thấy ba người Địch Lô ngăn ở trước mặt Lục Linh, dáng vẻ có chút rục rịch. Không để ý tới lão giả còn lại, hắn ném thi thể Địch Thiên lao đến, phẫn nộ quát:

- Cút ngay, nếu không… chết!

Bởi vì Lục Phi Dương vung vẩy thi thể Địch Thiên, nên toàn thân đẫm máu, tăng thêm ngay cả mấy tộc lão cũng bị thương, còn gϊếŧ Địch Thiên. Ở trong mắt đám người Địch Lô, giờ phút này hắn giống như ma vương gϊếŧ người, bị hắn rống to liền vội vàng thối lui.

Lục Phi Dương lao nhanh đến bên người Lục Linh, dùng tay đỡ lấy nàng, ánh mắt liếc nhìn tộc nhân ở phụ cận, lạnh lẽo nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta đi, ta xem ai còn dám cản chúng ta?

- Được, đi thôi!

Lục Linh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lục Phi Dương, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng. Khuôn mặt xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ, đẹp đến nổi làm người lóa mắt.

Địch Bá mang đi tất cả võ giả trưởng thành của bộ lạc, ngay cả võ giả hơn năm mươi tuổi cũng mang đi. Dù sao lần này đi càng nhiều người, đạt được tiền thưởng sẽ càng nhiều, Địch Bá cho rằng đi vòng ngoài Hàn Băng Thâm Uyên đóng giữ sẽ không có chút nguy hiểm.

Từ đó trong bộ lạc chỉ còn lại một ít người già yếu và phụ nữ tàn tật, chiến lực cường đại nhất chính là đám người lão nhân cụt tay, tăng thêm Địch Hỏa Địch Thiên Địch Hãn mang về một vài người trẻ tuổi.

Giờ phút này, Địch Hỏa mạnh nhất chạy trốn, Địch Hãn bị Lục Linh bắn gϊếŧ, Địch Thiên bị Lục Phi Dương chém đầu. Lão nhân cụt tay bị thương nặng, gần như hấp hối.

Còn có ba lão giả, một cái bị trọng thương, một cái bị chặt đứt tay, một cái khác bị dọa bể mật gần chết . Còn Địch Lô và mười mấy người trẻ tuổi thì không dám nhúc nhích, toàn bộ võ giả của bộ lạc đều bị tỷ đệ Lục Linh Lục Phi Dương dọa sợ.

Xa xa, rất nhiều lão bà tử, phụ nhân, phụ nữ trẻ tuổi càng sợ choáng váng. Đây đều là nữ tử bình thường, không có sức chiến đấu, lá gan cũng nhỏ, rất nhiều người không dám nhìn. Chỉ có mấy phụ nhân gào khóc, dọa đến đám hài tử sợ hãi chạy về nhà.