Bất Diệt Chiến Thần

Chương 27: Không chịu nổi một kích

- Địch Hỏa, Địch Thiên!

Con mắt của Lục Phi Dương đỏ như máu, Lục Linh chưa từng nói việc này cho hắn. Bộ lạc không người nào ưa hắn, càng không có khả năng nói chuyện này cho hắn, đoán chừng việc này người biết cũng không nhiều?

- Nhìn đám lão cẩu ra vẻ đạo mạo kia đi!

Lục Linh chỉ lão nhân cụt tay, nói tiếp:

- Ta trở về chữa thương, chân lại què. Ta tới tìm Địch Bá và đám người này đòi công đạo, đệ biết bọn hắn nói như thế nào không? Bọn hắn nói người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có thể tha thứ, cho ta mười chiếc vàng lá trở về dưỡng thương, ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói một câu...

Con mắt của Lục Phi Dương muốn phun ra ửa, xém chút bị cưỡиɠ ɠiαи, một thiếu nữ xinh đẹp biến thành người thọt, mười chiếc vàng lá là có thể đền bù sao?

Sắc mặt đám lão nhân kia lúng túng, nói ra việc này ở trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ cũng rất xấu hổ. Lão nhân cụt tay nghĩ nghĩ nói:

- Lục Linh, chuyện năm đó đích thật là Địch Hỏa và Địch Thiên không đúng, nhưng hôm nay ngươi không nên gϊếŧ người...

- Im miệng!

Lục Linh cắt đứt lời nói của lão giả, khẽ quát:

- Lão cẩu, vừa rồi thời điểm Địch Hãn muốn cắt đứt chân của đệ đệ ta, muốn gϊếŧ ta, ngươi ở chỗ nào? Nếu chúng ta không có chút thủ đoạn, giờ phút này nằm dưới đất chính là chúng ta. Nếu như chúng ta chết, có phải ngươi cũng sẽ nói bọn hắn trẻ tuổi không hiểu chuyện không?

Lão nhân cụt tay im lặng, Lục Linh tiếp tục nói:

- Lão cẩu, đừng giả mù sa mưa. Năm đó ông ngoại của ta chết, ngươi cũng có phần đi? Cái tay kia của ngươi là ông ngoại ta chém đứt đúng không? Mấy người các ngươi cũng đều có phần nha? Còn có Địch Bá, hắn chính là kẻ cầm đầu!

- Hoa...

Xung quanh xôn xao, không ít tộc nhân nghe được tin tức này đều biến sắc.

Ông ngoại của Lục Linh Lục Phi Dương là tù trưởng đời trước, mang theo một đám cường giả đi Hàn Băng Thâm Uyên làm việc, cuối cùng đều chết thảm, hiện tại Lục Linh nói là Địch Bá và đám người lão nhân cụt tay làm?

- Nói hươu nói vượn!

Lão nhân cụt tay nổi giận rống to, hắn quát:

- Không quan hệ tới lão phu, cũng không quan hệ tới chúng ta, ông ngoại ngươi chết đơn thuần là tự gây nghiệt.

- Ha ha!

Lục Linh cười ha hả, thân thể mềm mại rung động, nàng nhìn Lục Phi Dương nói:

- Thấy không, hắn có tật giật mình. Lục Phi Dương, về sau đệ có năng lực, nhất định phải tra rõ việc này, ai hại chết ông ngoại, một cái cũng không buông tha.

- Ừm!

Lục Phi Dương nặng nề gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Địch Hỏa và Địch Thiên, sát ý không ngừng ngưng tụ, khí thế dần dần kéo lên, tựa như một bảo đao sắp ra khỏi vỏ, muốn chém diệt hết thảy địch nhân.

Không sai, địch nhân!

Thời khắc này, Lục Phi Dương đã xem tất cả mọi người trước mắt như địch nhân, Địch Hỏa và Địch Thiên ở trong lòng hắn càng là người tất phải gϊếŧ.

- Một cái cũng không buông tha?

Lão nhân cụt tay hừ lạnh, ánh mắt nhìn về phía đám người Địch Hỏa, cười lạnh nói:

- Tỷ đệ các ngươi nghĩ rằng hôm nay còn có thể sống đi ra bộ lạc sao? Ban ngày ban mặt gϊếŧ chết Địch Hãn, còn phát rồ như thế. Nếu để tỷ đệ các ngươi đào tẩu, về sau Địch Long bộ lạc chúng ta sẽ không có ngày an bình. Địch Hỏa Địch Thiên, toàn bộ động thủ, chém gϊếŧ hai tỷ đệ này cho ta.

- Chỉ bằng các ngươi?

Lục Linh đùa cợt cười lạnh, nàng vác túi xách lên lưng, tay chống quải trượng nhìn Lục Phi Dương nói:

- Đệ đệ, cầm đao của đệ, mang theo tỷ tỷ gϊếŧ ra ngoài, ai dám cản chúng ta, gϊếŧ!

- Tốt, ai dám cản chúng ta, gϊếŧ!

Lục Phi Dương rống lên, thân thể ngăn ở trước người Lục Linh, từng bước một đi về phía trước. Địch Hỏa Địch Thiên cùng đám người lão nhân cụt tay chiến lực cường đại, nhưng giờ khắc này nội tâm của Lục Phi Dương lại không có chút e ngại.

Phía sau là tỷ tỷ thân nhất yêu nhất của hắn, hắn không có đường lui! Hắn chỉ có cầm đao của mình, gϊếŧ ra một con đường máu.

Lưỡi đao nhập xương không thể không chiến, gánh nước xưng hùng không bằng thì vong!

- Gϊếŧ...

Địch Hỏa và Địch Thiên liếc nhau, sau khi lão nhân cụt tay xuất hiện, lực lượng hai người tăng nhiều, có một đám trưởng giả quan chiến, hai người có gì e ngại? Không chém gϊếŧ Lục Linh, hai người sẽ còn bị ác mộng quấn thân, không chém gϊếŧ Lục Phi Dương, về sau tuyệt đối là một đại địch mạnh mẽ, hậu hoạn vô tận.

- Gϊếŧ!

Mấy thanh niên đều động, bất quá không dám áp sát quá gần. Lục Linh nói tầm bắn của Tác Mệnh Nỏ là hai mét, tốc độ tương đương một kích toàn lực của Thần Hải cảnh. Địch Hãn cũng trốn không thoát, bọn hắn thì càng không có khả năng.

- Địch Lô, lấy tấm chắn!

Địch Hỏa ra lệnh, nơi xa một thanh niên lập tức chạy đi, chỉ mấy giây đã vác năm tấm chắn bằng đồng về, phân biệt ném cho Địch Hỏa Địch Thiên và hai thanh niên Huyền Vũ cảnh trung kỳ khác.

Tay cầm tấm chắn, lòng tin của đám người Địch Hỏa tăng vọt, ngạo nghễ không sợ bao vậy Lục Phi Dương Lục Linh. Lục Phi Dương mặt không đổi sắc, từng bước một đi tới, hai tay nắm chiến đao, không nhìn người ngoài, chỉ nhìn chằm chằm Địch Hỏa.

- Lục Phi Dương, không cần phải để ý đến tỷ! Cứ việc động thủ, tỷ tỷ từng hứa dẫn ngươi san bằng Địch Long bộ lạc, ngay ở hôm nay!

Lục Linh yêu kiều nói, thân thể nàng đứng ở nơi xa, Lục Phi Dương quát khẽ, thân thể bắn tới. Hai chân hắn nặng nề đạp mặt đất, khiến nền đá dưới đất nứt ra, thân thể hắn nhảy lên cao hơn một mét, mang theo xung lực to lớn đánh xuống tấm chắn của Địch Hỏa.

- Chết!

Địch Thiên động, trường đao huyễn hóa ra đạo đạo đao ảnh, như Độc Long cuốn về phía Lục Phi Dương. Bất quá hắn vừa động, đột nhiên cảm thấy không đúng, tốc độ của hắn chậm đi mấy phần?

- Ầm!

Một đao mang theo vạn quân lực của Lục Phi Dương đập xuống tấm chắn, tiếng kim thiết va chạm điếc tai, tia lửa văng khắp nơi. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Địch Hỏa mang theo tấm chắn bay ra ngoài.

- Cái này...

Đám người lão nhân cụt tay chấn động kinh ngạc, Địch Hỏa là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, sắp đột phá Thần Hải cảnh, làm sao có thể bị Lục Phi Dương không có huyền lực đánh bay?

- Hưu!