Bất Diệt Chiến Thần

Chương 19: Vực ngoại cuồng ma

Bên kia Hồng lão học theo cách của Lục Phi Dương, không sử dụng huyền kỹ hoa mỹ, lựa chọn phương pháp chém đơn giản nhất, một hơi liên tục bổ ra vài đao. Hắn quả nhiên nhẹ nhõm chặt đứt ưng trảo, dọa chạy một con Hồng Lân Ưng.

- Tiểu thư, ngươi đổi vũ khí!

Mặt Hồng lão đỏ lên, nhìn Liễu Di hét lớn, sau đó tiếp tục tìm Hồng Lân Ưng khai chiến. Di tiểu thư tỉnh ngộ, đổi vũ khí với một người khác, trường tiên của nàng là Huyền khí Nhân giai thất phẩm, nhưng đối phó Hồng Lân Ưng căn bản không có tác dụng quá lớn.

Sau khi Di tiểu thư đổi vũ khí, học theo Lục Phi Dương, nàng là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, lực lượng không kém Lục Phi Dương chút nào. Bất quá nàng không am hiểu đao pháp, không cách nào chém đứt ưng trảo, chỉ có thể kích thương Hồng Lân Ưng, cũng xem như không tệ.

- Tiểu tử. tăng thêm tốc độ, nếu không sẽ hấp dẫn càng nhiều Hồng Lân Ưng.

Hồng lão càng đánh càng hăng, hắn nhìn Lục Phi Dương rống to. Đoán chừng phương bắc đang phát sinh thú triều quy mô lớn, bên này chiến đấu càng lâu, càng dễ dàng hấp dẫn Huyền thú, một khi bị nhóm lớn Huyền thú vây quanh, tất cả mọi người đều sẽ chết.

- Tốt!

Lục Phi Dương minh bạch điểm này, hắn vugn vẩy trường đao, mỗi lần bổ ra tất có một con Hồng Lân Ưng bị chặt thương.

- Keng...

Sau khi chặt mười mấy con Hồng Lân Ưng, chiến đao trong tay Lục Phi Dương đứt gãy. Phòng ngự của Hồng Lân Ưng quá mạnh, chiến đao này chỉ là Huyền khí Nhân giai nhất phẩm, Lục Phi Dương liên tục chém ở một vị trí, tự nhiên gánh không được...

Mất đi chiến đao, Lục Phi Dương tựa như lão hổ không răng, chật vật tránh né Hồng Lân Ưng công kích, Hồng lão vội vàng hét lớn:

- Cho hắn đao khác!

- Không cần.

Lục Phi Dương hét lớn, hắn lăn khỏi vị trí, thân thể như Phi Dương Miêu vọt tới phụ cận mọi người. Sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hai tay nắm lên xích sắt, vung mạnh cổ quan.

Cổ quan nặng ba ngàn cân, lại bị Lục Phi Dương vung mạnh bay lên, tựa như một cái liên chùy xoay tròn...

- Oanh!

Cổ quan hoàng kim hung hăng nện lên người một con Hồng Lân Ưng, trọng lượng ba ngàn cân cũng không phải chơi. Con Hồng Lân Ưng kia bị đập bay, máu tươi tung tóe, vùng vẫy một hồi cũng không bay lên được.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lục Phi Dương hóa thân thành vực ngoại cuồng ma, tay nắm xích sắt, vung lấy cổ quan hoàng kim, hung hăng đập bay từng con Hồng Lân Ưng.

Chỉ vừa đối mặt, đã đập bay bốn năm con Hồng Lân Ưng, hơn nữa Hồng Lân Ưng bị đập bay đều bị thương nặng.

- Tiểu tử, ngươi lớn mật!

Di tiểu thư giận tím mặt, liên tục phẫn nộ quát:

- Mau thả xuống, bên trong là tổ gia gia của ta!

Hồng lão và một đám hộ vệ hai mặt nhìn nhau, Lục Phi Dương này quá lớn mật, trong cổ quan an táng di thể của liệt tổ liệt tông Liễu gia. Hắn vung cổ quan như vậy, hài cốt bên trong đoán chừng đã vỡ nát, đây chính là khinh nhờn tổ tiên, kinh động vong hồn, Di tiểu thư không nổi giận mới lạ.

Lục Phi Dương không có để xuống, hắn vừa vung cổ quan công kích Hồng Lân Ưng, vừa quay đầu nói:

- Là mệnh quan trọng, hay tổ quan quan trọng? Không đánh lui Hồng Lân Ưng, chúng ta đều phải chết. Tổ quan này cũng sẽ không đập hư, nếu tổ tông ngươi có linh, khẳng định sẽ tha thứ chúng ta vô lễ.

Dùng chiến đao công kích Hồng Lân Ưng tốc độ quá chậm, không đánh lui đám Hồng Lân Ưng này, Di tiểu thư làm sao có thời gian cho hắn Thối Thể Đan? Lục Phi Dương chỉ muốn Thối Thể Đan, hắn không muốn chết, vạn nhất hấp dẫn số lớn Huyền thú tới, hắn sẽ chết ở nơi này.

- Ngươi...

Di tiểu thư vừa tức vừa giận, nhưng không có ngăn cản hành vi vô lễ của Lục Phi Dương. Tổ quan có cấm chế bảo hộ, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hồng lão trấn an nói:

- Tiểu thư, tình thế nguy cấp, ngộ biến tòng quyền, tổ tiên sẽ không trách tội ngươi. Bảo mệnh quan trọng, chúng ta mau chóng đánh lui Hồng Lân Ưng, sau đó rút lui.

Di tiểu thư chỉ có thể phát tiết lửa giận lên người Hồng Lân Ưng, thỉnh thoảng nhìn qua Lục Phi Dương, sợ cấm chế bị hủy, hài cốt bên trong bay ra...

- Hát!

Lục Phi Dương rống to, nắm lấy xích sắt, vung lấy cổ quan hoàng kim, mỗi lần hắn công kích đều có một hai con Hồng Lân Ưng bị đập bay, dữ dội đến không tưởng nổi.

- Biếи ŧɦái...

Hai hộ vệ thụ thương trốn ở dưới tảng đá, hai người nhìn Lục Phi Dương mà âm thầm líu lưỡi. Nửa tháng trước bọn hắn còn xem thường Lục Phi Dương, hiện tại mới phát hiện nếu như khai chiến với tiểu tử này, sợ là hai người sẽ bị đập chết.

Đêm tối đìu hiu, gió lạnh sưu sưu.

Trên cổ đạo, một đám hồng ưng không ngừng lao xuống, một thiếu niên vung vẩy cổ quan, hình ảnh kia cực kỳ doạ người.

Có cổ quan làm vũ khí, tốc độ kích thương Hồng Lân Ưng tăng nhiều, mỗi lần Lục Phi Dương đều có thể nhẹ nhõm đập bay một hai con Hồng Lân Ưng. Chỉ qua một nén hương, bốn phía đều là Hồng Lân Ưng bị nện thương.

Rất nhiều hung cầm bị đập gãy cánh không bay lên được, chỉ có thể nằm ở trên mặt đất vỗ cánh, lật mình huýt dài, bốn phía rất nhiều cây cối bị đυ.ng ngã, vết trảo vết cắt khắp nơi, một mảnh hỗn độn.

Ba nén hương sau, Hồng Lân Ưng chỉ còn lại không tới mười con, nguy hiểm đã được giải trừ. Lục Phi Dương mệt mỏi thở dốc, hắn để cổ quan xuống không công kích nữa, những Hồng Lân Ưng kia đều sợ vỡ mật, không dám tới gần hắn.

Cổ quan nặng nề giáng xuống, dẫn tới mặt đất chấn động, khóe miệng của Di tiểu thư co rút. Hài cốt bên trong sợ là bị chấn bể rồi? Đây chính là tổ tông của nàng...

- Hát!

Hồng lão đánh bay một con Hồng Lân Ưng, hắn liếc nhìn xung quanh, quả quyết hạ lệnh:

- Chuẩn bị rút lui, không thể ở nơi này, nhiều Hồng Lân Ưng như vậy, sẽ hấp dẫn càng nhiều Huyền thú.

- Tổ quan tại sao?

Di tiểu thư lo lắng, lui đi sẽ không có người thủ hộ tổ quan nha.

- Chớ để ý, tổ quan có cấm chế bảo hộ, Huyền thú không hủy được.

Hồng lão nghĩ nghĩ, phất tay nói.

Trong lòng Lục Phi Dương hơi động, nhanh chóng kéo tổ quan đến bên một ngọn núi nhỏ, sau đó thân thể nhảy lên, nhấc chân đạp xuống mấy cước.

Núi nhỏ sụp đổ, bùn đất trượt xuống vùi lấp cổ quan, Lục Phi Dương nói:

- Như vậy sẽ không có Huyền thú chú ý tổ quan nhà ngươi.