Bất Diệt Chiến Thần

Chương 17: Ta cũng sẽ không đi

Lục Phi Dương dừng chân, gần đây đan dược đều là lão giả bên người Di tiểu thư phát. Nếu như đi theo nhóm hộ vệ này tìm được Di tiểu thư, có thể nhận lấy Thối Thể Đan hay không?

Không có Thối Thể Đan, Lục Phi Dương rất khó đạt tới vạn cân cự lực, cũng không thể thức tỉnh huyết mạch. Mắt thấy sắp đạt tới vạn cân cự lực, để hắn rất không cam tâm.

- Đi!

Một lát sau, Lục Phi Dương hạ quyết tâm đi tìm Di tiểu thư.

Hắc Ưng Lĩnh cách Địch Long bộ lạc ba mươi dặm, ở giữa còn cách hai đại bộ lạc. Coi như thú triều muốn tai họa Địch Long bộ lạc cũng cần thời gian, đầy đủ hắn chạy trở về.

Lục Phi Dương quyết định chủ ý, xuôi theo sơn đạo lao theo hộ vệ Liễu gia. Chỉ là hộ vệ Liễu gia đều cưỡi Ngân Lang, tốc độ quá nhanh, rất nhanh Lục Phi Dương đã mất đi bóng dáng của bọn hắn.

- Đuổi theo!

Di tiểu thư là người Liễu gia phái tới giám thị sự tình kéo quan tài, nàng hẳn ở giữa Đoạn Nhận Lĩnh và Hắc Ưng Lĩnh, Lục Phi Dương xuôi theo sơn đạo kéo quan tài lao nhanh, đi tìm Di tiểu thư lấy Thối Thể Đan.

- Kíu kíu...

Chạy hơn mười dặm, bên Hắc Ưng Lĩnh truyền đến từng tiếng chim kêu. Lục Phi Dương quay đầu nhìn thoáng qua, mơ hồ nhìn thấy mấy trăm con hung cầm đang công kích vòng bảo hộ. Bất quá nhìn tình huống phẩm cấp của hung cầm không cao lắm, vòng bảo hộ màu lam còn không có phá vỡ.

Băng Táng Trận có hộ vệ của Liễu gia đi quan tâm, Lục Phi Dương không cần để ý, xuôi theo sơn đạo lao nhanh.

Trời triệt để tối, tối nay thời tiết cũng không tệ lắm, có ánh trăng mông lung. Sơn đạo mỗi ngày này Lục Phi Dương kéo quan tài đã sớm quen thuộc, hắn hết sức lao nhanh, thân hình không có dừng lại chút nào.

Chạy thêm bảy tám dặm, Lục Phi Dương dừng lại. Phía trước truyền đến tiếng chim kêu, ẩn ẩn còn có tiếng hét phẫn nộ của võ giả.

Trầm ngâm một lát, Lục Phi Dương bò lên trên một ngọn núi đá, trông về phía xa. Bên kia lại có ánh sáng nhàn nhạt, Lục Phi Dương nhìn mấy lần lập tức minh bạch, đó là một bộ tổ quan của Liễu gia phát ra u quang.

- Di tiểu thư ở đó!

Lục Phi Dương thấy được một bóng hình xinh đẹp màu tím, trong tay nàng cầm trường tiên, toàn thân có bạch quang lóng lánh, trường tiên ánh sáng rạng rỡ, rõ ràng là Huyền khí.

Bên người Di tiểu thư còn có bảy tám võ giả, ba hộ vệ vừa rồi cũng ở bên người Di tiểu thư. Bọn hắn bị một đám đại điểu màu đỏ bao vây, liếc nhìn lại, ít nhất cũng trên trăm con, tất cả mọi người tắm máu chiến đấu, có hai tên hộ vệ thụ thương, nửa người đều là máu.

Đại điểu kia rõ ràng là Huyền thú, lông vũ màu đỏ như lân phiến, phát ra hồng quang yếu ớt, đôi thiết trảo giống như bị lửa đốt đỏ lên.

- Huyền thú nhất phẩm, Hồng Lân Ưng!

Lục Phi Dương nhận biết loại Huyền thú này, hắn thở dài một hơi, trước kia hắn tao ngộ qua Huyền thú này. Lực công kích không tính quá mạnh, nhưng phòng ngự rất khủng bố. Hai năm trước hắn bị một con Hồng Lân Ưng truy sát hơn mười dặm, cuối cùng trốn vào một sơn động mới may mắn thoát khỏi.

Hồng Lân Ưng không tính mạnh, nhưng vấn đề là số lượng nhiều lắm, trên trăm con Hồng Lân Ưng công kích liên miên không dứt, bên người Di tiểu thư lại chỉ có bảy tám người, chống cự rất gian nan.

- Di tiểu thư kia rất mạnh, xem ra đã đạt đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong.

Lục Phi Dương âm thầm cảm khái, Di tiểu thư chỉ lớn hơn hắn tầm một hai tuổi, lại đạt đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, mặc dù sinh ra ở đại gia tộc, nhưng tư chất xem như rất tốt.

- Làm sao bây giờ?

Đám người Di tiểu thư bị Hồng Lân Ưng bao vây, nếu hắn đến gần, tuyệt đối sẽ bị Hồng Lân Ưng công kích, không cẩn thận mạng nhỏ sẽ mất.

- Sớm biết nên đoạt chiến đao của Địch Cổ theo.

Lục Phi Dương có chút hối hận, không có binh khí đối đầu với Hồng Lân Ưng là cực kỳ thiệt thòi. Công kích của Hồng Lân Ưng không tính mạnh, nhưng bị móng của nó bắt trúng, hoặc bị miệng ưng mổ trúng, thì hắn khẳng định sẽ bị trọng thương.

Lục Phi Dương cách chiến trường chừng một dặm, giờ phút này ẩn thân ở sau tảng đá, Hồng Lân Ưng không có chú ý tới hắn. Nếu cứ như vậy rút lui, là hoàn toàn không có vấn đề.

- Liều mạng!

Cuối cùng hắn cắn răng quát khẽ, đám người Di tiểu thư đối đầu gần trăm con Hồng Lân Ưng có chút miễn cưỡng, rất có thể toàn bộ chiến tử. Nếu các nàng đều chết, hắn đi nơi nào lấy Thối Thể Đan, Liễu gia cũng sẽ không chịu trả. Đã tới, cứ như vậy rút đi, hắn rất không cam tâm.

Nắm giữ hơn chín nghìn cân cự lực, lực lượng của Lục Phi Dương tăng nhiều. Hắn liếc nhìn vài lần, tìm được một cây gậy gỗ to bằng bắp đùi, vung gậy gỗ lặng yên tới gần chiến trường.

...

- A...

Tiếng gào rống vang lên, vai trái của một tên hộ vệ Liễu gia bị ưng trảo bắt trúng, bả vai xuất hiện mấy lỗ máu, máu me đầm đìa. Nếu không phải bên cạnh có người xuất thủ cứu giúp, đoán chừng đầu của hắn đã bị bẻ vụn.

- Chịu đựng!

Di tiểu thư đánh ra trường tiên, mang theo tiếng gió mạnh mẽ, đánh lui từng con Hồng Lân Ưng, nàng nghiêm nghị nói:

- Thú triều bạo động, gia tộc nhất định phát giác được, sẽ lập tức phái người đến cứu chúng ta, chịu đựng.

Mặc dù nói như vậy, nhưng nội tâm của Di tiểu thư lại trầm xuống, Vũ Lăng Thành cách bên này tám mươi dặm, coi như Thần Hải cảnh dùng tốc độ cao nhất chạy đều cũng cần hơn nửa canh giờ. Nhiều Hồng Lân Ưng như vậy, các nàng có thể kiên trì nửa canh giờ sao? Nơi này xung quanh trống trải, không có rừng cây sơn động trú ẩn, rất khó đào tẩu.

- Ta không nên phái Liễu Vũ rời đi.

Di tiểu thư âm thầm hối hận, lúc gia tộc điều Liễu Vũ đi có hỏi ý kiến của nàng. Nàng nghĩ chỉ là giám thị kéo quan tài mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Vòng ngoài Hàn Băng Thâm Uyên lại có nhiều võ giả trú đóng qân như vậy, xảy ra chuyện cũng sẽ không tai họa tới bên này.

Nào biết một Thú Vương cường đại trong Hàn Băng Thâm Uyên bạo rống, kinh động Huyền thú cấp thấp ở vòng ngoài. Hết lần này tới lần khác nơi này lại có một bộ cổ quan chưa kéo tới Hắc Ưng Lĩnh, vì bảo hộ cổ quan, đám người Di tiểu thư mới bị Hồng Lân Ưng vây đánh...