Bất Diệt Chiến Thần

Chương 14: Cường giả chi tâm

- Keng keng...

Thanh âm va chạm vang lên, lực lượng mạnh mẽ truyền đến, chấn đến tay phải của Địch Hổ phát run, hổ khẩu rạn nứt. Một khắc này hắn kém chút cầm không được trường đao trong tay, lực lượng cường đại để toàn bộ cánh tay phải của hắn tê rần.

- Keng keng keng...

Mấy tiếng xé gió vang lên, ánh đao lấp lóe, chỉ một giây đồng hồ, Lục Phi Dương liên tục đánh ra ba bốn đao, một đao mạnh hơn một đao.

Địch Hổ rốt cuộc không cầm được trường đao trong tay, bị đánh bay, hắn thì liên tiếp lui về phía sau, bị chấn đến khí huyết toàn thân quay cuồng, không áp chế nổi tụ huyết trong cổ họng, phun ra một ngụm máu.

- Không...

Giờ khắc này Địch Hổ lại hoàn toàn không có để ý phun ra máu tươi, hắn hoảng sợ nhìn ánh đao đang nhanh chóng phóng đại, hoảng sợ rống to. Nếu như một đao kia của Lục Phi Dương không dừng lại, đầu hắn tuyệt đối sẽ bị đánh nát.

- Hừ!

Lục Phi Dương không có dừng lại, chỉ là ở thời khắc cuối cùng, thân đao lật lại, dùng sống đao nện xuống bả vai của Địch Hổ.

- Răng rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, Địch Hổ giống như Địch Cổ, bị nện ngã xuống đất, xương quai xanh đứt gãy, đau đến lăn lộn ở dưới đất.

- Ầm!

Một cái chân hung hăng dẫm lên ngực Địch Hổ, trường đao trượt đến cổ, khiến thân thể Địch Hổ không dám động đậy nữa.

Ánh mắt Lục Phi Dương băng lãnh, ở trên cao nhìn xuống Địch Hổ nói:

- Địch Hổ, ngươi nghe cho ta, lần sau còn dám tìm chúng ta phiền phức, trong lời nói khinh nhờn tỷ tỷ ta, ta sẽ thiến ngươi.

- Hưu...

Trường đao Lục Phi Dương xoay chuyển, vạch lên quần Địch Hổ một cái, cực kỳ chính xác làm thứ kia lộ ra.

Cảm giác hạ bộ lạnh lẽo, cả người Địch Hổ run lên, giờ khắc này hắn đã quên trên bờ vai đau nhức kịch liệt.

Gương mặt hắn hoảng sợ, nội tâm thầm mắng không thôi, Lục Linh là nữ nhân điên, Lục Phi Dương này càng là thằng điên, vừa rồi nếu trường đao lại sâu một chút, mệnh căn của hắn sẽ phế đi...

Nhìn ba người trọng thương, Lục Phi Dương quay người rời đi, ngay cả chiến đao cũng không lấy ném cho Địch Cổ.

Mặc dù Địch Bá và người trưởng thành trong bộ lạc đều đi xa, sau ba ngày hắn cũng có thể thức tỉnh huyết mạch. Nhưng hắn tạm thời không muốn náo ra đại sự, nếu như cắt đứt tay chân của ba người Địch Hổ, khẳng định sẽ làm bộ lạc oanh động, trừ khi hắn muốn lập tức dẫn Lục Linh rời khỏi bộ lạc.

Sau khi rời đi, hắn không có lập tức tới Đoạn Nhận Lĩnh, mà trốn ở phụ cận, theo đuôi ba người Địch Hổ trở về bộ lạc. Hắn sợ ba người Địch Hổ trả thù, phái người tìm Lục Linh phiền phức.

Ba người Địch Hổ dắt dìu nhau trở lại bộ lạc, tiến vào nhà mình, rất nhanh trong bộ lạc truyền đến từng tiếng khóc mắng của phụ nữ. Lục Phi Dương ở hậu sơn quan sát một hồi, xác định không người đi gây sự với Lục Linh, thì hơi buông lỏng xuống.

Hắn vẫn chưa yên tâm, từ sau núi quay người tới gần nhà mình. Lục Linh đang ở trong nhà yên tĩnh đọc sách, nhìn thấy trên bụng Lục Phi Dương có vết máu, nhíu mày hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lục Phi Dương từ trong bao bố lấy ra một ít thuốc bột đắp lên cầm máu, hắn mười tuổi liền lên núi săn gϊếŧ dã thú, bị thương là chuyện rất bình thường, nên thuốc bột một mực ở bên người.

Hắn giải thích sự tình một lần, sau đó nhìn Lục Linh nói:

- Tỷ tỷ, xin lỗi, lần này đệ nhịn không được.

- Không sao, bị thương thì bị thương!

Lục Linh cũng không có bối rối, ngược lại gương mặt bình tĩnh nói:

- Địch Bá không ở bộ lạc, bằng đám người Địch Hổ lật không nổi bọt nước. Đệ yên tâm đi kéo quan tài đi, đừng lo lắng cho ta. Mặc dù tỷ tỷ không thể tu luyện huyền lực, nhưng năng lực tự vệ vẫn phải có, ai dám tìm ta phiền phức, ta để bọn hắn hối hận.

- Ách?

Nhìn thần sắc Lục Linh bình tĩnh như vậy, Lục Phi Dương cảm giác tựa hồ nàng ẩn giấu rất nhiều bí mật. Hắn rất tin tưởng Lục Linh, nhẹ gật đầu không nói gì nữa, từ hậu viện nhảy ra ngoài, chạy về phía Đoạn Nhận Lĩnh.

Mặc dù bụng dưới bị thương nhẹ, chạy đi có chút đau đớn, nhưng tâm tình của Lục Phi Dương lại rất vui vẻ. Trọng thương ba người Địch Hổ, để hắn từ nhỏ đến lớn bị khi dễ vô số lần, lệ khí bị đè nén nhiều năm rốt cục phóng thích ra.

Sau ba ngày hắn có thể thức tỉnh huyết mạch, còn có thể tu luyện huyền lực, hắn cũng không lo lắng Địch Bá trở về tìm phiền toái, cả người cực kỳ phấn khởi.

- Thức tỉnh huyết mạch, huyền lực, ta nhất định có thể trở thành cường giả!

Giờ khắc này, tâm trở thành cường giả của Lục Phi Dương càng mãnh liệt, chỉ có nắm giữ chiến lực mạnh mẽ, mới có thể không bị người khi dễ, mới có thể thủ hộ tỷ tỷ, mới có thể thống khoái như vừa rồi.

Hiệu quả của thuốc bột không tệ, chờ đến Đoạn Nhận Lĩnh, vết thương của Lục Phi Dương đã khép lại, ẩn ẩn có dấu hiệu kết vảy.

- Sao hôm nay tới trễ như vậy?

Di tiểu thư vừa vặn ở Đoạn Nhận Lĩnh, Lục Phi Dương vừa đi vừa về giày vò mấy bận, chờ đến Đoạn Nhận Lĩnh thì mặt trời đã lên cao. Hiện tại Lục Phi Dương là chủ lực kéo quan tài, nàng tự nhiên có chút bất mãn.

Lục Phi Dương gượng cười hai tiếng, thuận miệng giải thích:

- Trong nhà có một số việc, cho nên tới trể.

Di tiểu thư thản nhiên nhìn lướt qua vết máu trên bụng Lục Phi Dương, cũng không có hỏi, mà dặn dò:

- Bên Hàn Băng Thâm Uyên kia có thể sắp xảy ra chuyện, tăng thêm tốc độ, tranh thủ mấy ngày nay di chuyển toàn bộ tổ quan.

- Vâng!

Lục Phi Dương nhìn phương bắc, nội tâm cũng có chút nặng nề. Vũ Lăng Quận ở phía nam Hàn Băng Thâm Uyên, một khi bên kia xảy ra chuyện, Địch Long bộ lạc rất có thể sẽ gánh tai ương, phải mau chóng kéo quan tài đạt được đầy đủ Thối Thể Đan.

Nắm giữ 8500 cân cự lực, mặc dù bị chút thương tích, hôm nay còn đến chậm. Nhưng Lục Phi Dương liều mạng, vẫn có thể kéo được ba quan tài, lấy được ba viên Thối Thể Đan.

- Cho hắn năm viên Thối Thể Đan!

Thời điểm lĩnh thù lao, đột nhiên Di tiểu thư mở miệng, sau đó nàng bổ sung thêm:

- Thêm hai viên là chi trước cho ngươi, sau khi kéo quan tài xong, sẽ khấu trừ ở trong ban thưởng.