Bất Diệt Chiến Thần

Chương 5: Thông thiên chi lộ

Lục Linh đứng ở ngoài cửa sổ, toàn thân bị bông tuyết bao trùm, chứng minh đã đứng ở chỗ này thật lâu. Nàng nhìn vào trong cửa sổ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chống quải trượng khập khiễng đi vào gian phòng của mình.

Lục Linh không biết là...

Sau một lát, vòng răng thú đeo trên cổ Lục Phi Dương phát sáng, tản mát ra bạch quang yếu ớt, lóe lên như con đom đóm trong bầu trời đêm.

Lục Phi Dương đã sớm ngủ say, căn bản không biết vòng răng thú hắn đeo mười mấy năm còn biết phát sáng.

...

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lục Phi Dương tỉnh lại, mỗi ngày hắn đều tỉnh lại vào lúc này, đã hình thành đồng hồ sinh học ổn định.

Vòng răng thú đã sớm khôi phục như trước, cổ phác ố vàng, giống như một cái răng nanh dã thú bình thường.

- Ui, thối quá!

Hắn ngửi được một mùi tanh hôi, vội vàng đứng lên, phát hiện toàn thân cáu bẩn, ngay cả chăn mền cũng vậy.

- Cái này...

Hắn mơ hồ đứng lên, nghĩ một lát đột nhiên vung quyền, tiếng rít gào vang lên, đôi mắt của hắn chớp mắt phát sáng.

- Lực lượng tăng lên một ít, Thối Thể Đan hữu dụng! Chẳng lẽ những cáu bẩn này là tạp chất trong thân thể ta? Đan dược rèn luyện huyết nhục của ta?

Lục Phi Dương nghĩ một lát, mặt mũi tràn đầy phấn chấn quơ quơ quả đấm nói:

- Lực lượng tăng lên bao nhiêu? Lên núi khảo nghiệm liền biết.

Không để ý tới giặt rửa giường chiếu, Lục Phi Dương vội vàng ra khỏi phòng, hắn từ hậu viện nhẹ nhàng nhảy lên, chạy tới hậu sơn.

Chạy hết tốc lực vài dặm, Lục Phi Dương tới phụ cận một cự thạch hình tròn. Hắn nhìn xung quanh vài lần, xác định không người, hai tay nắm cự thạch nâng lên, sau đó giơ cao cự thạch chạy như điên ở trong núi rừng.

Đường kính cự thạch dài hơn một mét, trọng lượng ít nhất hơn hai ngàn cân. Bất quá ở trong tay Lục Phi Dương lại cảm giác như giấy, hắn giơ cao cự thạch phi nước đại ở trong núi rừng, tốc độ như gió, giống như một cự thú hình người.

Chạy hơn mười dặm, Lục Phi Dương tới một sơn cốc, bên trong có một đầm nước, trên đầm nước là một thác nước như ngân hà đổ ngược, phong cảnh rất đẹp.

- Oanh!

Lục Phi Dương ném cự thạch ở bên đầm nước, mặt mũi tràn đầy hưng phấn rống lên:

- Năm trăm cân, lực lượng của ta tăng lên năm trăm cân, Thối Thể Đan thật có hiệu quả. Ha ha ha, vạn cân cự lực ở trong tầm tay!

Một viên đan dược gia tăng năm trăm cân khí lực, Thối Thể Đan đặc thù của Liễu gia quả nhiên thần kỳ.

Lục Phi Dương rất kinh hãi, hắn khổ luyện bảy năm mới có ba ngàn cân cự lực. Hiện tại qua một đêm, liền tăng lên năm trăm cân, này để trong lòng hắn khó mà bình phục.

Trên thực tế Lục Phi Dương cũng không biết, Thối Thể Đan chỉ là đan dược Nhân phẩm bình thường, nếu như dùng đan dược Thiên phẩm, đoán chừng một viên có thể tăng lên vạn cân cự lực.

Bất quá đối với võ giả chân chính mà nói, rèn luyện nhục thân là có cũng được mà không có cũng không sao. Mỗi tăng lên một cảnh giới, nhục thân đều sẽ tăng lên trên diện rộng. Tỉ như võ giả Huyền Vũ cảnh sơ kỳ chỉ có ba ngàn cân cự lực, đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong lại có thể nắm giữ vạn cân cự lực, đột phá Thần Hải cảnh càng khủng bố hơn!

Do đó, Liễu gia Di tiểu thư thấy Lục Phi Dương lựa chọn Thối Thể Đan mới nói hắn ngớ ngẩn. Đối với võ giả chân chính mà nói, chỉ có man lực là không có bất kỳ ý nghĩa gì, có thể nhẹ nhõm miểu sát.

Huyền lực mới là căn bản của võ đạo, nắm giữ huyền lực liền có thể thi triển thần kỳ huyền kỹ, có thể diễn hóa ra mọi loại thần thông, phá núi liệt địa, hủy diệt thành trì, diệt sát Huyền thú mạnh mẽ cũng không nói chơi.

- Tu luyện, lát nữa lại đi kéo quan tài!

Nghỉ ngơi một hồi, ánh mắt Lục Phi Dương nóng rực. Vốn hắn cũng có chút kháng cự việc kéo quan tài, nghe nói kéo quan tài sẽ hấp thụ khí vận và thọ nguyên, để cho người ta không may một đời. Giờ khắc này Lục Phi Dương lại rất khát vọng, hận không thể một ngày kéo mấy quan tài.

Kéo quan tài liền có Thối Thể Đan, có thể đột phá vạn cân cự lực, có thể thức tỉnh huyết mạch, có thể tu luyện ra huyền lực.

Có thể mở ra một cánh cửa hi vọng, một Thông Thiên Chi Lộ!

Lục Phi Dương nhanh chóng cởϊ áσ quần, chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ. Nghĩ nghĩ hắn lại lấy vòng cổ xuống, tỷ tỷ nói đây là vật kỷ niệm duy nhất phụ thân lưu cho hắn, hắn không muốn bị nước muốn đi.

Hắn xuống hồ nước, nhanh chóng bơi về phía thác nước. Nhiệt độ nước cũng không tính lạnh, hắn ở sơn cốc này đã tu luyện bảy năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa, hết thảy đều xe nhẹ đường quen.

Thác nước rất dài, tới mấy trăm mét, thủy thế cực kỳ mãnh liệt. Hai cánh tay hắn nhanh chóng vẩy nước, ở trong nước lăn lộn gào thét tiến lên.

Sau khi tới gần thác nước, hai cánh tay của hắn đột nhiên kích mặt nước, hai chân đạp mạnh, cả người như cá mập bay vụt lên, xông vào trong thác nước, đứng ở trên một tảng đá trong thác nước.

Thác nước cao vài trăm mét mưa như trút xuống, nước sông băng lãnh hóa thành thủy long gào thét đập tới, lực lượng này cực kỳ khủng bố, dù là cự thạch nặng mấy trăm cân, đoán chừng cũng sẽ bị nhẹ nhõm cuốn đi.

Lục Phi Dương tựa như Định Hải Thần Châm sừng sững ở trên cự thạch, mặc cho thủy long nện ở trên người hắn không nhúc nhích chút nào. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hô hấp kéo dài, hai chân có chút uốn lượn, thân thể vững như bàn thạch.

- Hát!

Sau một lát, Lục Phi Dương từ trong khe hở vách đá rút ra một thanh trường đao, mãnh liệt bổ chém thác nước.

Hắn bổ trường đao căn bản không có bất luận chương pháp gì đáng nói, càng không có chiêu thức huyền diệu, chỉ đơn giản bổ ra mà thôi.

Bất quá...

Đao pháp của hắn rất nhanh, nhanh như hồng quang, nhanh đến mức căn bản thấy không rõ. Chỉ nháy mắt hắn đã đánh ra ba đao, đây còn là dưới tình huống gánh vác áp lực thật lớn từ thác nước.

Mười đao, năm mươi đao, một trăm đao, một trăm ba mươi đao!

Nương theo tiếng nổ mạnh mẽ, thân thể Lục Phi Dương bị đập bay xuống, bị nước sông cuồn cuộn bao phủ.

- Hưu!

Thân thể của hắn từ trong nước bắn ra, xếp bằng ở bên đầm nước thở hổn hển. Bắp thịt toàn thân hắn rung động, l*иg ngực chập trùng kịch liệt, có thể tưởng tượng vừa rồi hắn nhận lấy lực lượng cường đại cỡ nào.