Xe cấp cứu tới rất nhanh. Tuy rằng nơi này là vùng ngoại ô nhưng có một bệnh viện công lập nổi tiếng đã được xây dựng ở đây để giảm bớt quá tải. Chỗ này cách nơi Nguyễn Khanh ở cũng không xa.
Nguyễn Khanh vừa gọi điện thoại vừa bật đèn xe để ra tín hiệu, tài xế nhìn thấy vị trí liền nhanh chóng cho xe chạy tới.
Các nhân viên y tế đều đã trải qua sóng to gió lớn, nhìn thấy đủ loại cảnh tượng thê thảm mà vẫn không khỏi biến sắc. Thấy người đàn ông mặc đồ cổ trang màu đen còn búi tóc thì không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nguyễn Khanh tự lái xe ô tô của mình đi theo xe cấp cứu tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra và đánh giá chỉ số sinh tồn của người đàn ông rồi hỏi cô về tình huống lúc đó.
Cô chần chờ một chút mới nói: “Anh ta…Ngã xuống từ một chỗ rất cao.”
Rớt xuống từ giữa không trung, còn làm móp cả mui xe của cô, nghĩ lại đã thấy đau rồi.
Người đàn ông bị đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó y tá đưa cho cô một mẫu đơn và yêu cầu cô trả tiền viện phí.
Nguyễn Khanh thanh toán hết tiền, lẳng lặng chờ ở ngoài hành lang, trong đầu lướt qua rất nhiều chuyện.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, cũng không biết qua bao lâu, mới có một y tá đi ra hô lớn: “Người nhà đâu? Người nhà của người mặc đồ cổ trang ấy.”
“...” Nguyễn Khanh chạy nhanh tới, “Tôi đây.”
Đi vào thì thấy người kia vẫn còn đang hôn mê.
Bác sĩ giải thích tình huống cho cô: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có một vết đυ.ng bị giập mô mềm và bị xung huyết dưới da, cần tiếp tục theo dõi xem có chấn động hay không?”
Bác sĩ lại hỏi tiếp: “Cô có phải là người nhà của anh ta không?”
“Không phải.” Nguyễn Khanh đáp: “Tôi là, à, tôi đi ngang qua, thấy anh ta hôn mê liền gọi xe cấp cứu.”
Bác sĩ nghe vậy liền đáp: “Vậy à…”
Nguyễn Khanh hỏi tiếp: “Có vấn đề gì không?”
“Trên người anh ta có một số vết thương, tôi chẩn đoán sơ bộ là do vết dao gây nên.” Bác sĩ nói.
Nguyễn Khanh sửng sốt, ban nãy cô không phát hiện ra điều này, bởi vì trời tối, đã vậy anh còn mặc đồ đen, cô ngửi thấy mùi máu là biết anh ta đang chảy máu nhưng lại không nhìn thấy rõ miệng vết thương.
Nguyễn Khanh lại nhớ đến thanh đao đang cất trong cốp xe kia, trong lòng căng thẳng: “Anh muốn gọi cảnh sát sao?”
Bác sĩ thoáng do dự.
Vết thương rất gọn, có thể phán đoán là một lưỡi dao sắc bén gây nên.
Nhưng không phải vết cắt hay vết đâm, nếu là hai vết thương này bác sĩ sẽ không chút do dự mà gọi cảnh sát ngay, bởi vì bệnh viện có quy định về việc này.
Nhưng vết thương trên người mặc đồ cổ trang này rất khó hiểu, đó là một vết xước. Hơn nữa còn là một vết xước rất nông, mặc dù chảy rất nhiều máu trông có chút đáng sợ, nhưng chỉ là trầy xước ngoài da, theo y học mà nói thì đây chỉ là một vết thương rất nhẹ.
Các vết cắt và vết đâm phải được trình báo lên cảnh sát vì chúng có thể liên quan đến việc đánh nhau hoặc cố ý gây thương tích, tuy nhiên vết xước này lại khiến bác sĩ bối rối trong việc xử lí vết thương.
Bác sĩ chưa bao giờ thấy cảnh một người bị cả đám bao vây trên vách núi, phải dựa vào sự nhanh nhẹn để tránh thoát nguy hiểm trong gang tấc, nếu không thay vì những vết xước nhẹ như này đã thành đứt ruột chết người từ lâu rồi.
“Anh ta rơi từ đâu xuống?” Bác sĩ hỏi.
Nguyễn Khanh mơ hồ nói: “Từ ven đường. Chỗ đó có bờ sông, thấp hơn nhiều so với nền đường.”
Bác sĩ nghi hoặc hỏi: “Vậy sao lại rơi xuống?”