Lâm Xuân Tư không rõ mọi chuyện bắt đầu từ khi nào...
Quây quần quanh những cốc trà sữa được trang trí đẹp mắt, một cậu bạn chỉ vào tờ báo trong tay vị khách gần đó, đọc to tiêu đề bằng vẻ nhả nhớt: "Chú ý: Ma túy loại mới đội lốt kẹo dẻo, được bày bán trước cổng trường học."
"Ồ, thứ ấy cũng có thể bọc thành kẹo á?" Cô bạn tóc ngang vai khoa trương lộ vẻ bất ngờ và hoài nghi: "Nếu thế nó cũng ngọt như kẹo sao?"
"Cậu tò mò về vị của ma túy đấy à?"
"Ai bảo không được tò mò đâu. Dù sao cũng đâu có ai trong chúng mình thử rồi."
Chợt cậu bạn ngồi bên đập vai Lâm Xuân Tư, cười đến là hồn nhiên: "Ai nói chẳng có. Cậu hỏi thử người từng trải này."
"Ý kiến hay!" Cô bạn cười khanh khách, dựng điện thoại quay clip, giọng ngọt dính, nũng nịu: "Xuân Xuân, cậu thử làm một phóng sự nhỏ về trải nghiệm tiếp xúc với ma túy nào."
"Hơ?" Lâm Xuân Tư sững sờ: "Tớ không..."
"Thôi nào." Cậu bạn khơi mào chủ đề hùa theo: "Chỉ chút xíu thôi. Bọn tớ thật sự rất muốn trau dồi kiến thức."
"Đừng ngại, cậu cứ nói những gì mình biết. Chúng tớ sẽ lắng nghe."
"Chúng mình là bạn bè mà. Cậu chia sẻ ít thứ đi."
"Vậy thưa cậu Xuân Xuân, trải nghiệm của cậu với ma túy như thế nào?" Giọng Ngọt ra vẻ trang trọng như phóng viên.
Giọng cô hơi lớn. Lâm Xuân Tư phát giác có vài vị khách ngồi gần len lén dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cậu. Gò má cậu nóng rực, vừa thẹn vừa giận, thành ra cũng to tiếng, "Tớ chưa từng tiếp xúc với thứ đó, làm sao biết được!"
Giọng Ngọt giật thót mình ôm ngực: "Tớ chỉ đùa thôi, sao cậu phải hung dữ thế chứ..."
"Xuân Tư, đừng chấp con gái. Cô ấy mới đùa tí thôi." Cậu bạn ngồi cạnh khoác vai Lâm Xuân Tư, cười xòa: "Nóng nảy chi?"
Lâm Xuân Tư gượng gạo nhếch khóe môi, cắn răng nghĩ: đùa không vui tí nào.
Cậu bạn 'khơi mào' bấm điện thoại, cợt nhả bảo: "Trên mạng ghi cáu giận, bồn chồn cũng là dấu hiệu thèm chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nè."
"Thôi nha! Chọc Xuân Xuân nữa thì tớ đánh cậu giờ." Bạn gái của cậu ta giơ tay đánh. Mọi người liền cười phá lên và quay qua trêu chọc cặp đôi.
Không ai nói xin lỗi vì 'trò đùa' vừa rồi.
Ngồi giữa tiếng cười hòa hợp mà Lâm Xuân Tư thấy mình bơ vơ, trà sữa trôi xuống bụng cũng cay đắng như độc.
Vốn chuyện sẽ không có gì nếu trên diễn đàn trường không xuất hiện đoạn clip của chiều hôm đó.
Cô bạn Giọng Ngọt chưa nói năng gì đã co rúm òa khóc trên hành lang: "Không phải tớ đăng clip lên mà. Tớ chỉ gửi cho mỗi bạn trai xem thôi. Cậu đừng hung dữ như thế."
"Tớ, tớ chỉ hỏi tại sao cậu không xóa clip từ hôm kia đi." Lâm Xuân Tư chưa kịp nói ra lời nào nặng nề: "Cậu đã tự tiện quay tớ mà không được phép. Đáng lẽ cậu đã phải lập tức xóa clip khi thấy tớ khó chịu, điều này được quy định trong luật..."
"Tớ xin lỗi..." Cô ấy rớm nước mắt, sụt sùi: "Tớ chỉ muốn cho bạn trai thấy thứ gì thú vị. Tớ không biết anh ấy sẽ post lên diễn đàn. Tớ thay anh ấy xin lỗi. Cậu đừng giận..."
Học sinh xung quanh đều nhìn về phía cả hai, nhỏ giọng xầm xì: Con trai đừng chấp con gái, Cô ấy xin lỗi rồi thì bỏ qua đi, Con gái người ta khóc tới mức đó còn muốn gì nữa, Làm đàn ông cứ nhìn con gái khóc như vậy mà được à...
Đến giáo viên giảng hòa còn nói: "Cô không rõ có vấn đề gì giữa hai em nhưng là con trai thì đừng lớn tiếng với bạn gái, nên dỗ bạn ấy nín khóc trước rồi từ từ nói chuyện."
Nắm tay siết chặt, Lâm Xuân Tư hít sâu một hơi, bèn phải nhẹ giọng nói: "Lỡ rồi thì thôi. Tớ muốn bạn trai cậu xóa bài đăng ngay trong tối nay được không?"
"Tớ hứa! Tớ sẽ bảo anh ấy làm!" Giọng Ngọt điềm đạm nói: "Cảm ơn cậu đã tha thứ cho chúng tớ."
Đến nước này thì Lâm Xuân Tư còn có thể làm gì ngoài tỏ ra rộng rãi? Cậu miễn cưỡng cười, bữa trưa cũng gượng ép vui vẻ ăn với nhóm bạn.
Bài đăng đúng hẹn được gỡ, Lâm Xuân Tư thở phào một hơi. Nhưng chưa kịp trấn an bản thân thì thực tế giáng nắm đấm điếng người vào mặt cậu, trên bảng tin trường có ai đó ghim một bài báo, Lâm Xuân Tư thấy mà như sét đánh ngang tai.
Cậu lao vào xé bài báo, tim buốt như băng.
Khi quay lại và thấy người khác đang bàn tán, cậu bỗng nghĩ: cuộc đời mình tàn rồi.
Bao lời đồn bắt đầu nổi lên tứ phía, ánh mắt mọi người nhìn cậu càng lúc càng kỳ lạ.
Có những bí mật một khi bị bóc ra, không ai cần biết nguồn cơn cớ sự, tập thể liền áp đặt thành kiến lên bạn. Ví dụ như: bạn là con của tội phạm, tôi không nên tiếp xúc với bạn.
Hành vi của mọi người không nhất thiết phải đi kèm với ác ý đối với người đó, nhiều khi họ chỉ đơn giản là thực hiện việc xa lánh để bày tỏ thái độ không ủng hộ bất cứ gì liên quan đến tội phạm. Nói một cách dễ hiểu: họ dùng thái độ đó với thân nhân của tội phạm như một cách thể hiện bất bình với các hành vi gây hại đến xã hội.
Vậy vấn đề ở đây là gì? Là - vì sao người ta lại thiếu sự thông cảm với những tổn thương của thân nhân tội phạm?
Bởi vì thân nhân tội phạm đã hưởng thụ từ hành vi bất chính của tội phạm sao? Nhưng nếu họ không biết đó là lợi nhuận phạm pháp thì đâu phải đồng lõa. Bởi vì thân nhân có thể là nguyên nhân sâu xa làm tội phạm phạm tội sao? Nhưng nếu họ vốn không hề mong muốn sự phi pháp thì có tội chi?
Con người có thể dễ dàng căn cứ vào các chuẩn mực xã hội cứng nhắc mà bỏ qua nền tảng căn bản của tính thiện - 'cảm thông'. Họ rất khó nghĩ đến một điều là: chính thân nhân tội phạm cũng bị người chung máu mủ phản bội niềm tin. Cuộc sống của những người ấy cũng bị xáo trộn nghiêng trời lệch đất bởi người phạm tội. Vậy thì: họ khác gì so với nạn nhân - một cách gián tiếp?
Lâm Xuân Tư không biết sự khác biệt đó là gì. Cậu chỉ biết rõ mình chưa từng làm gì để bị phân biệt đối xử.
Đoạn clip kia bị đào bới, được chia sẻ hàng loạt và những lời nói tung bay khắp nơi. Lâm Xuân Tư ném điện thoại của mình vào thùng rác.
Cô bạn Giọng Ngọt vắt khăn lau bàn cho cậu, ra vẻ bất bình: "Xuân Xuân, cậu đừng nghe họ nói. Còn bọn tớ đây bên phe cậu."
Lâm Xuân Tư bình tĩnh nhìn mực dầu dây bẩn trên bàn, siết chặt tay, không đáp lại.
Sau đó cậu nói riêng với cô ấy, lòng chỉ muốn giải quyết kín đáo và êm xuôi: "Tớ rất cảm ơn tấm lòng của cậu nhưng cậu không cần phải làm như thế nữa đâu. Tớ đã biết rồi."
Hôm sau Giọng Ngọt lại chạy xuống chỗ ngồi của cậu, chưa để cậu nói gì đã khóc lóc: "Tớ đã làm sai chuyện gì? Sao cậu lại không muốn gặp tớ nữa? Tớ chỉ muốn giúp cậu. Chúng ta là bạn mà. Cậu đừng trách tớ nhé?"
Lâm Xuân Tư giận sôi sục ruột gan nhưng vẫn còn lý trí, đập mạnh bàn một cái rồi bỏ đi, không muốn nghe cô ta nói nữa.
Tất cả mọi người đều tin Giọng Ngọt có hảo ý với cậu, thậm chí trưa nào cô ấy cũng giúp cậu mua bữa trưa. Ban đầu cậu cũng tưởng thế, còn vô cùng cảm kích cô ta cho đến khi nán lại trường muộn ở phòng âm nhạc để lau nhạc cụ. Lâm Xuân Tư vô tình nghe cô ấy nói chuyện với bạn trai.
"Hứ, em ghét nó lâu rồi - từ lúc nó mới chuyển trường cơ. Lúc đó có hội thi âm nhạc cấp thành phố anh nhớ không? Vốn dĩ em là người được phân ở vị trí dương cầm nhưng tự dưng nó vừa xuất hiện là giáo viên quyết định thay thế nó vào vị trí của em. Mẹ kiếp, nó có gì hơn em? Nó có quyền gì thay thế em? Tại nó mà em bị hạ xuống một bậc trong danh sách. Em đáng lẽ đã là người chơi chính. Nó cướp đoạt mọi công sức và sự nổi bật của em.
"Nhưng anh nói xem: Lâm Xuân Tư có tư cách gì để vào ngôi trường này? Em nghe kể là tại bố nó vào tù nên nó mới phải chuyển trường, là nhờ vào quan hệ của gia đình nó mới vào được ngôi trường này đấy. Vậy thì nó càng có tư cách gì mà cướp vị trí của em? Trong khi mọi người cắm đầu luyện thi thì nó đút tiền cho trường. Thế mà lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ, sạch sẽ lắm. Em ghê tởm gần chết."
Khuôn mặt cô ta xinh đẹp, giọng hát thì nổi tiếng ngọt ngào mà lời lẽ lúc này thì cay độc hơn bọ cạp: "Để em kể anh nghe: mỗi lần em đi mua bữa trưa, em đều '...' lén lút bỏ vào bát canh của nó. Vậy mà không lần nào nó nhận ra! Ha ha..."
Lâm Xuân Tư điếng người lảo đảo, một cơn ghê tởm trào lên cổ họng. Cậu bám vào bậu cửa, đầu gối va mạnh xuống đất, thò hai ngón tay điên cuồng móc họng, cúi đầu nôn khan ra cả mật xanh. Bụng cậu quặn thắt, đau đớn khủng khϊếp.
Hơi lạnh giữa tháng bảy xộc lên từ hư vô, xâm lấn từng tấc cơ thể Lâm Xuân Tư, như dao nhọn cắm vào xương cốt. Cậu nôn xong thì ôm bụng, co quắp trên sàn.
"Em ghét nó đến vậy mà vẫn làm bạn với nó được. Ngày nào cũng nhìn mặt đứa mình ghét mà em không khó chịu sao?"
"Thì lợi mà anh. Em muốn gì, cần gì Lâm Xuân Tư cũng giúp em hết. Nhìn cái đứa em ghét đần độn phục tùng em thì càng vui chứ anh. Với lại gần đây em thấy nó hơi thích em đấy, tan học thấy trời mưa còn cố tình mua ô cho em nữa. Nhìn ngu gần chết! Nè nè, anh đi mà cẩn thận, coi chừng bạn gái anh bị thằng con trai tội phạm cuỗm mất đấy!"
Cô ta và bạn trai cười lớn. Tiếng cười như vót thành mũi nhọn xé thinh không, đâm vào tâm trí Lâm Xuân Tư. Nhưng... phần đáng sợ còn ở phía sau.
Cái cô gái ở trước mặt cậu thì mềm mại, ngọt ngào gọi 'Xuân Xuân', ở sau lưng cậu thì như rắn độc vùi thân dưới cát chờ đợi con mồi xấu số sa chân, cười khúc khích: "Em đang muốn thí nghiệm với loại dao này. Anh xem chúng mỏng chưa nè, chưa đến 0.1 mm đâu. Mỏng như giấy ý."
"Em định làm gì với nó?"
"Em sẽ dán chúng lên phím dương cầm, Lâm Xuân Tư có thói quen kiểm tra đàn cho chúng em trước khi tập luyện. Nó lúc nào cũng vậy, luôn tỏ ra là nhà thông thái về dương cầm. Em tính trốn tiết để dán vào. Có gì anh canh chừng cho em. Chắc chắn là lúc nó nhấn phím thì sẽ 'vui' lắm..."
Những lời sau đó Lâm Xuân Tư không nghe rõ nữa. Cơn đau đớn từ tâm lý chuyển hóa thành thể lý và lan tỏa khắp cơ thể cậu. Cậu cảm thấy mình đã ngất xỉu trong vài phút, nằm bên cạnh bãi nôn, ánh tà dương loang máu đan xen với các vệt tối trên mặt sàn lạnh lẽo.
Thế giới hoàn toàn tĩnh lặng, cậu không biết bản thân về nhà thế nào. Đêm đó, cậu mất ngủ.
Cô ấy dùng nước mắt và dáng vẻ dễ thương để chi phối niềm tin của mọi người. Lâm Xuân Tư không có ý định vạch trần vì hiểu rõ sẽ không ai đứng về phía mình. Cậu tiếp tục mặt đối mặt cùng cô ấy diễn kịch vở kịch bạn bè, tựa như một thằng hèn níu váy cổ để có đường sống.
Cậu không để cho cô ấy đυ.ng vào mọi thức ăn của mình nữa nhưng vẫn thường xuyên bị buồn nôn khi ăn đồ trên trường.
Cả tinh thần lẫn thể xác đều bị vắt kiệt.
Lâm Xuân Tư nhớ bản thân bị sụt cân rất nhiều trong khoảng thời gian đó. Khí sắc tệ đến nỗi nhìn vào gương mà cậu cũng không nhận ra chính mình.
Vở kịch tình bạn chỉ chính thức kết thúc khi bạn trai cô ấy tìm đến gây gổ với cậu. Lâm Xuân Tư không rõ mình bị cái gì, chỉ biết cậu bỗng nhiên cực kì phẫn nộ, ngỡ như đã dùng hết sự giận dữ của cả cuộc đời.
Bác trai hỏi: "Cháu bị sao vậy? Qua loa bật lại để tự vệ là được rồi, sao lại đánh tàn nhẫn như vậy? May là tụi nó ra tay trước chứ không là hạnh kiểm của cháu gặp vấn đề rồi."
Lâm Xuân Tư không trả lời, vặn vẹo bàn tay tựa như vẫn cảm nhận được sự chấn động của bạo lực.
Tiếng càu nhàu của bác gái xuyên qua sàn nhà, "Phiền quá! Tiền viện phí đều đổ lên đầu nhà ta! Sao nó không biết kiềm chế một chút đi chứ. Bạn bè với nhau mà nó làm như kẻ thù. Quả là cá mè một lứa với bố nó! Chúng ta cứ chứa chấp nó thế này chưa biết chừng lại tiếp tay cho ác!"
"Bà bớt miệng đi! Ông chú đang làm giấy tờ. Nó có thế nào cũng phải chăm cho tốt, chớ để ra tòa mà nó nói lung tung."
"Nói gì? Cái nhà này cho nó ăn, cho nó mặc, nó còn dám nói gì? Cha mẹ nó làm được gì cho cái nhà này đâu. Chú Ba nhận nuôi cha nó chính là một sai lầm!"
Lâm Xuân Tư mở to mắt nhìn kim giây nhích từng nhịp. Nhiều đêm không ngủ cậu đều nằm đếm kim giây, có cảm giác sắp bị ép điên rồi.
"Là nó đấy. Nó đánh '...' bên lớp ba phải nhập viện. Nếu bảo vệ không tới kịp thì có thể có án mạng rồi."
"Cậu không biết đâu, cậu ta đánh '...' tới đầm đìa máu. Đáng sợ lắm."
"Nghe nói bố nó là tội phạm, có khi nào di truyền gen hung bạo không?"
"Bạn gái của '...' cũng bị cậu ta bắt nạt đó..."
Tháng ngày sau đó Lâm Xuân Tư tự che mắt bịt tai bản thân, chẳng màng mọi lời châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cô bạn kia cũng không giả dối với cậu nữa. Khi ngón tay đè lên phím, cậu lập tức cảm thấy đau nhói. Máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống phím đàn, trắng - đỏ giao hòa.
Sự đau đớn giống như chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thần kinh chợt tỉnh táo lạ thường. Lâm Xuân Tư say sưa tiếp tục chơi đàn, mảnh dao cắt vào ngón tay. Bản nhạc trầm buồn nhuốm hơi thở của cái chết.
Cô ta bước ra, trên tay còn cầm mảnh dao, hỏi: "Mày điên à?"
Lâm Xuân Tư cười: "Không, tôi rất tỉnh. Cậu luôn cho rằng tôi cướp đoạt vị trí của cậu, đã thế tôi sẽ cướp cơ hội cuối cùng của cậu. Tôi sẽ không để cậu xuất hiện trên sân khấu lễ hội, dù đó có thể là ngày cuối cùng mà tôi đến trường."
Bằng đôi tay đầy máu và nước mắt, cậu tuyên bố: "Tôi sẽ cho cậu thấy: một ngày tôi còn ở đây, cậu mãi mãi chỉ có thể ở sau lưng tôi."
"Đó là chiến thắng duy nhất của em..." Lâm Xuân Tư đan hai tay vào nhau, bâng khuâng ngước mắt lên trời, kể: "Cô ấy đã không hề cười. Lúc đó em nghĩ: à, thì ra cậu ấy vẫn còn chút lương tâm. Cô ấy vẫn còn có lương tâm... Thật nực cười khi người gây đau khổ cho em cũng chính là người truyền dũng khí em để thẳng lưng xuống sân khấu.
"Em là kiểu người một khi đã yêu ai đó thì sẽ không bao giờ để cho đối phương thấy cảnh mình gục ngã. Tự tôn của em rất cao.
"Em chỉ cần liếc mắt liền tìm thấy cô ấy ở giữa đám đông. Em từng thực sự rất thích cô ấy. Dù em biết cô ấy đã có bạn trai. Đôi lúc em nghĩ mình thật hèn mọn, dẫu khi cùng cô ấy diễn kịch, em vẫn không thể cầm lòng muốn hỏi cô ấy có thật sự nghĩ như vậy không? Em muốn biết nếu cô ấy đã có thể xếp hàng mua thức ăn cho em, nếu cô ấy đã có thể đợi em tan học, đã có thể đi học sớm để lau bàn cho em thì thực không có tình cảm chân thành gì cả ư? Hoặc là em quả thật là một thằng ngu, ngây thơ đến nỗi không thể hiểu một phần mười toan tính trong đó.
"Sau này, em va chạm với một số mối tình. Em bỗng hiểu ra: khi người ta vừa yêu vừa hận ai đó, họ sẽ muốn diễn kịch với đối phương. Em nghĩ cô ấy đã làm như vậy. Bởi vì chỉ có giả dối mới thỏa mãn được hận thù và đồng thời không phụ tình yêu..."
"Cậu... có hận cô ấy không?"
"Em nghĩ là không, vì em đã thắng. Em nghĩ mình có thể tàn nhẫn nếu cần thiết. Anh có thấy thật ích kỉ khi em tổn thương lòng tự trọng của người khác để giữ thể diện cho bản thân không?"
Phó Yến nâng cằm cậu ngắm nghía, đáp: "Hãy dành câu hỏi đó cho ai không thích khuôn mặt này."
Lâm Xuân Tư nắm lấy tay anh, quệt khóe mi ướt: "Em xin lỗi, bắt anh mất thời gian nghe em than thở về cuộc đời."
"Không sao. Tôi thích nghe cậu kể lể."
"Phó Yến." Cậu bỗng gọi, thiết tha nhìn anh: "Liệu em có thể chạm vào mặt anh không?"
Anh hơi bất ngờ rồi gật đầu: "Được."
Lâm Xuân Tư áp lòng bàn tay vào má anh. Có lẽ do cái nhìn của cậu quá chăm chú, Phó Yến hạ mắt, bờ mi quệt qua ngón tay cậu, nửa đùa nửa thật: "Với một chàng trai tốt thế này, nếu tôi là cô gái đó thì đã nắm tay cậu cùng nhau bỏ trốn rồi."
"Anh đã từng làm vậy sao?"
Phó Yến ngạc nhiên.
Đôi mắt Lâm Xuân Tư phẳng lặng không chút gợn sóng, làm trái tim anh thoáng run, cảm thấy như bị nhìn thấu. Ngón tay cậu cong lại, từ tốn lướt qua gò má anh như một vị lãnh chúa đi tuần.
Chỉ là sự ma sát tựa lông hồng mà Phó Yến thấy lông tơ cũng dần dựng lên, "Ý cậu là gì?"
"Ý em là: anh đã từng chạy trốn cùng ai đó ư?"
Lâm Xuân Tư thấy anh chợt thu mình nhỏ lại, đôi tay vắt chéo nhau, giọng mong manh, "Tôi đã không có được cái kết đẹp như Romeo và Juliet."
"Anh nghĩ rằng cái kết của vở bi kịch ấy có hậu?"
"Ít ra thì... Romeo và Juliet cũng đủ yêu để lựa chọn cái chết. Không giống như tôi đến tận lúc mọi thứ tan tành mới vỡ lẽ nhận ra đối phương không yêu tôi nhiều tới vậy, mà tôi cũng không yêu nhiều tới vậy... Nó làm tôi có ảo giác như mối tình trong suốt thời gian dài chỉ là tưởng tượng."
Lâm Xuân Tư bỗng hiểu ra tại sao anh không có niềm tin vào tình yêu.
"Tôi có một thói xấu, đó là không thích thay đổi. Khi mối quan hệ có dấu hiệu lạnh nhạt, tôi luôn lựa chọn thúc đẩy sự quan tâm, gần gũi hơn là tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong tình yêu. Tôi không ổn với những thay đổi đột ngột. Nó khiến tôi mất đi cảm giác an toàn. Tôi còn có phần cổ hủ. Đôi lúc đối phương nghĩ rằng tôi không muốn cho đi và giằng co lạnh với tôi. Nó rất mệt mỏi. Nó khiến cậu luống cuống tự hỏi mình: Tôi làm sai cái gì? Tôi đã làm nhiều như vậy mà vẫn chưa đủ quan tâm tới em ư? Lẽ nào đều là lỗi của tôi vì đã không 'cho đi' với em?"
Lâm Xuân Tư cảm nhận được cảm xúc đè nén trong ngữ điệu của anh. Phó Yến đan tay vào nhau, nhắm mắt: "Rốt cuộc tôi nhận ra: không phải là chưa đủ bận lòng mà là chưa đủ yêu."
Lông mi anh lại cọ qua ngón tay cậu, mềm như lông vũ. Cậu buột miệng: "Anh đã làm gì với bạn trai cũ?"
Phó Yến sửng sốt, rồi đỏ mặt quay đầu: "Sao - cậu có thể hỏi như vậy? Tôi biết trả lời thế nào."
"Anh không giận ư?" Cậu cũng mơ hồ, không rõ mình đang để ý về gì: "Em hỏi khiếm nhã vậy mà anh không giận ư?"
"Nói nữa thì tôi sẽ giận đấy." Anh lừ mắt.
"Em sai rồi." Lâm Xuân Tư nén cười tỏ ra hối lỗi, lại đưa tay sờ mặt anh: "Anh quay lại nhìn em đi."
Người bình thường bị hỏi vậy đa phần sẽ thẹn quá hóa giận. Tuy nhiên, cậu dám hỏi là bởi nhận thấy một sự dung túng lạ lùng anh dành cho mình.
Được một tấc thì muốn tiến một thước.
Lâm Xuân Tư nhìn sâu vào mắt anh: "Sao em có thể thoải mái giãi bày với anh thế này? Anh khiến em như đang nhìn vào một chiếc bình thủy tinh, các mảnh sáng phân tán rải rác làm em không thể mô tả lại hình dạng chân chính của anh."
"Em chỉ chắc chắn một điều." Cậu xoa ngón tay qua khóe mi dịu dàng: "Là em đã biết anh từ trước."
Lòng bàn tay cậu nóng quá, Phó Yến tránh né ánh mắt, nhìn xuống mũi giày thể thao. Cậu sắc bén hơn anh nghĩ. Thông suốt đến nỗi khi nói về những câu chuyện tình, anh cảm thấy cậu còn thấu hiểu hơn mình.
Cậu ấy sẵn lòng dịu dàng với thế giới, cũng sẵn lòng rời khỏi thế giới. Không phải vì yếu đuối mà vì cậu ấy quá mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến mức thế giới không xiềng xích nổi cậu ấy.