Bạch Sở Khiết cảm thấy thế giới của mình có thêm một màu sắc, đó là màu vàng tựa trưng cho ánh sáng. Mà người mang lại ánh sáng cho thế giới tăm tối của cậu chính là Trần Duật Đằng.
Con ếch xấu xí có thể làm bạn với một con thiên nga, chuyện tưởng chừng như mơ nhưng lại xảy ra trong hiện thực. Cậu nhìn đến những tin nhắn của Trần Duật Đằng đến vài lần, cảm giác có một người bạn thật sự rất trân quý. Bạch Sở Khiết mỉm cười nhắn tin đáp lại hắn.
- Thật ngại cho đàn anh quá, em đi cùng anh có tiện không?
Tin nhắn vừa đi cứ tưởng rất lâu mới có người trả lời, nhưng Bạch Sở Khiết vừa ngã lưng xuống giường đã thấy hai tin nhắn hiển thị.
- Nhóc con, chịu trả lời anh rồi à?
- Cái gì mà phiền chứ, em đừng ngại ngùng gì cả. Chỉ là ăn cơm trưa thôi mà!
Thẻ ăn cơm trưa của Bạch Sở Khiết có rất nhiều tiền, mặc dù hai ba ba thường xuyên nấu cơm cho cậu mang đi. Những tiền cơm mỗi lần đi học phụ huynh đều tranh thủ nạp thêm tiền vào cho cậu.
Bạch Sở Khiết lần đầu thấy thẻ ăn cơm của mình có thể dùng được liền nhắn.
- Vậy... em mời cơm có được không?
Trần Duật Đằng như thể chỉ trực chờ tin nhắn của cậu, rất nhanh đã đáp lại.
- Cái gì mà để nhóc mời? Anh mời em đi ăn cùng thì cứ để anh trả. Một bữa cơm không đáng nhiều tiền đâu đừng lo lắng. Chúng ta trước lạ sau quen, em cứ vui vẻ làm bạn với anh là được^^
Bạch Sở Khiết nhìn tin nhắn, càng lúc càng khẳng định được Trần Duật Đằng chính là người tốt. Cậu nhìn bản thân mình rồi nhìn đến những người vây xung quanh anh, ai cũng là nam sinh nữ tú anh còn không có ý xấu, vậy một người như cậu thì lấy cái gì có thể để anh lợi dụng kia chứ?
Cho nên Bạch Sở Khiết càng lúc càng tin rằng Trần Duật Đằng là người tốt được ông trời phái đến để xoá tan đi những mây mù trong lòng cậu.
- Đàn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm >