Tuyển Tập Nam Chính Hắc Hóa Bệnh Kiều

Chương 2.2: Vai ác hắc hóa cũng ôm chân nàng

‘Tiên nghịch mạnh nhất’ là một quyển tiểu thuyết sảng văn hậu cung bạt ngàn. Nam chính Thanh Mộc là một phàm nhân không hề có chút bồi cảnh nào, hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của bản thân (cùng với nhiều lần gian lận) đi lêи đỉиɦ Tiên giới, dọc đường còn thu hoạch được vô số mỹ nữ, tiểu đệ.

Và Nam Từ lại là vái ác lớn nhất quyển sách này. Thời gian đầu, hắn là thiên tài thiên tư tuyệt thế nhất trong Tiên Nghịch, nhưng lại bởi vì ghen ghét với nam chủ vừa bước vào sư môn đã được sư trường cùng với những người khác nên đã ra tay tàn ác. May mắn thay, Thanh Mộc thông minh hơn người nên mới tránh thaot1 một kiếp.

Nhưng người có phẩm hạnh ti tiện đến thế, tất nhiện không xứng ở lại Tiên giới nữa. Vì thế, các vị chính nhân quân tử ở Tiên giới hùa nhau, thề diệt trừ tận gốc thứ cặn bã này ra khỏi Tiên giới. Trong số đó, khí thế sư tôn của Thanh Mộc, cũng chính là sư trưởng trước đó của Nam Từ, người lãnh đạo Tu Nhã Phong, là mãnh liệt nhất. Cuối cùng, lấy danh nghĩa ân sư của Thanh Mộc đâm nhát kiếm cuối cùng, ép hắn rơi xuống vực Vô Gian, là cấm địa trong truyền thuyết của La Phù giới.

Nhưng không nghĩ tới, thân thể sắp chết của Nam Từ rơi xuống vực Vô Gian, mười năm sau lại mang một thân ma công vô thượng trở về. Trong khoảng thời gian ngắn, La Phù giới không ai địch lại nổi. Dựa vào tình cách có thù tất báo của hắn, miễn là người đã từng thốt ra những lời không lọt tai hắn thì lập tức chết không chỗ chôn.

Ngày Nam Từ cầm đao xông lên Tu Nhã Phong, máu tươi nhuỗm đỏ tất cả cây cỏ trên núi.

Sau này, nhờ có Thanh Mộc tiên quân quay trở lại mới có thể diệt trừ tên ma đầu tột nghiệt vô số này của Tiên giới.

Rõ… rõ ràng là như thế này, không hề sai tẹo nào mà. Tay của nàng run rẩy không ngừng lật đi lật lại bản ghi chép đã ố vàng từ khi nàng tới thế giới này đã ghi lại dựa trên ký ức của chính mình, giống như sợ bản thân đã sai ở chỗ nào đó.

Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào, vì sao, tại sao lạ thành ra như vậy?

Đã chết, nam chính vậy mà lại ngỏm củ tỏi. Rõ ràng, rõ ràng hắn ta là vai chính mà.

Bàn tay dần trở nên vô lực, bản ghi chép cũ nát đã hơi cong bìa kia yên lặng rơi xuống mặt đất, lăn lộn mấy vòng rời mới từ từ dừng lại.

Vai chính chết ngắt rồi, vậy thì người đang trông chờ vào sự phát triển tình tiết của tiểu thuyết để rời khỏi thế giới này là nàng đây, nên làm sao bây giờ?

Chạy ngay đi, nhất thiết phải chạy ngay đi. Nàng dụi nước mắt chảy ra trong lúc lơ đãng nơi hốc mắt, chống lên vách đá sau lưng, chầm chậm đứng thẳng thân thể. Nếu như không nhanh chóng rời đi thì vai ác trước mặt này cũng sẽ không tha cho nàng.

Dù sao, dù sao thì hắn vẫn là vai ác, ngay lúc đầu đã ác đến mức không thể ác hơn được nữa, hơn nữa vẫn luôn ác như thế đến tận đại kết cục.

Trong đầu của nàng nhanh chóng xuất hiện nhiều ký ức thoáng qua, nhưng trong số đó, không có cái nào nàng không thương tích đầy mình. Những thứ đó đều là vết thương gánh chịu thay hắn.

Hiện tại, lập tức, lập tức rời khỏi nơi này, một giây cũng không thể tiếp tục ở lại nữa. Nàng nhanh chóng sắp xếp một hai bộ quần áo, tùy tiện vo tròn chúng lại, sau đó bước nhanh về phía cửa hang đá.

Nhưng chân của nàng vẫn còn chưa chạm đất, bên tai đã vang lên âm thanh lẩm bẩm dịu dàng.

“Đi chỗ nào vậy?”

“Muốn rời khỏi sao?” Tiếng cười khẽ từ tốn vang lên.

“Nhưng ta lại không cho phép a.”



“Vì sao A Ngọc lại khóc?”

“… A Ngọc thật đúng là quá mềm yếu rồi.”

“Nhưng mà, chỉ cần là nàng thì liền không sao cả.”

Ai kêu ta nhường nhịn nàng cả đời chứ.

“Ha ha.” Tiếng cười trầm thấp vang lên trong bóng đêm. “Ta yêu nàng đến như thế này.”

Ngón tay thon dài hữu lực của nam nhân vuốt vê gương mặt say ngủ của nàng, nếu như đã đến bên cạnh ta rồi, thì làm sao có thể rời đi được chứ.

Nếu như dám can đảm rời đi thì, nghĩ gì đó? Làm sao ta có thể có phép nàng có cơ hội rời khỏi ta chứ.

——————————

Sắp chết rồi.

Ta thật sự sắp chết rồi.

Các ngươi tốt nhất cầu nguyện ta chết nhanh nhanh một chút, nếu không…

“Ngươi… Ngươi là ai? Muốn uống chút nước không?”

“Ngươi biết nơi đây là nơi nào không? Ta muốn về nhà.”

Người xuất hiện trong tầm mắt của hắn có một đôi mắt to tròn.

Hoảng sợ xen lẫn ngây thơ.

Là người qua đường vô tội sao?

Khóe miệng của ngươi cong lên, đánh giá nhìn bản ghi chép đã được mở ra.

Thì ra chỉ là một người tìm tới để lợi dụng chính mình.

Đã như vậy thì không nên trách bản thân không khách khí.

Nhưng mà.

Người này, làm sao lại có thể khiến bản thân không có cách nào tự kiềm chế được?

Một khi đã như vậy

Vậy thì dùng hết tất cả thủ đoạn.

Cướp người duy nhất khiến bản thân động tâm lại đây đi.