Dưới sự soi chiếu của ánh trăng lờ mờ, sợi tóc màu nâu nhạt lộ ra màu sắc vô cùng đẹp mắt, xúc cảm trên tay mềm mượt đến mức không thể tưởng tượng nổi, tâm tình của nàng càng thêm vui vẻ, sờ soạng nhiều hơn một chút, lặng lẽ cảm thấy may mắn trong lòng. May mắn rằng đứa oắt con loài người này có một đầu tóc màu nâu, vẫn không khiến nàng ta chán ghét, nếu như hắn có mái tóc màu vàng óng, hay thậm chí là mái tóc màu bạc khiến nàng ta chán ghét nhất kia. Như vậy thì dù có thích đi nữa, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng đau lòng mà vứt bỏ nó.
Suy cho cùng, sự chán ghét của ma tộc đối với những thứ mọc ra cánh màu trắng là phát ra từ tận xương tủy, mang theo sự đối chọi gay gắt với nhau trong huyết mạch của nhiều thế hệ.
Mà nàng đắm chìm trong nỗi vui sướиɠ khi có được một sủng vật nhỏ vừa lòng đẹp ý, nên vốn dĩ cũng không hề chú ý rằng, chỏm đầu mà nàng nghĩ rằng bởi vì e thẹn nên cúi thấp kia, đang gần như run rẩy vì cơn hưng phấn, mà vệt ửng hồng bị lầm tưởng do thẹn thùng trên khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi khó phân biệt nam nữ kia, là bởi vì nàng đυ.ng vào mà cảm thấy si mê một cách bệnh hoạn khi được thỏa mãn.
Tới gần nàng.....rồi
Ma nữ bệ hạ, của hắn.
Con mèo mà nàng nuôi không thấy đâu nữa.
Đó là một con mèo màu đen tuyền rất xinh đẹp với đôi mắt hai màu, là con mèo nàng yêu thích nhất từ
trước đến nay.
Ngay cả khi xem như thu dưỡng đứa bé loài người xinh đẹp hơn nó kia, thì cũng không có chút ảnh hưởng nào đến vị trí của nó ở trong lòng nàng. Dù sao thì so với màu nâu, nàng càng chung tình hơn với màu sắc thuộc về đêm tối giống với sợi tóc của chính mình, chớ nói chi là đôi mắt mang hai màu xanh vàng kia, thực sự làm cho nàng không thể nào dứt bỏ được.
Khắp các nơi trong cung điện, hay ban công mà chú mèo thích nhất, hay gác lửng mà thỉnh thoảng nó sẽ lén lút trốn đi, hay vườn hoa mà khi ngủ lâu nó sẽ đi dạo một vòng, thậm chí là nơi sâu thẳm trong khu rừng tối tăm ngay cả khi đèn đuốc sáng trưng kia...... nàng cũng đi đến để tìm.
Thế nhưng đều không tìm thấy.
“Tỷ tỷ, không cần tìm nữa đâu, nàng đã tìm một ngày trời rồi.” Chất giọng nho nhỏ của thiếu niên cực kỳ trong sáng, nếu từ trước đến nay vẫn sống ở thế giới loài người thì nhất định sẽ được rất nhiều tiểu cô nương thích. Khoan nhắc tới việc, hắn còn sở hữu một gương mặt xinh đẹp hơn nhiều so với tất cả những bông hoa quý báu trong vườn. Giờ phút này, hắn đang đứng phía sau lưng ma nữ mang một bộ lễ phục hoa lệ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nỗi cô đơn: “Tỷ tỷ cũng chưa từng để ý đến Cesar nhiều như vậy, tỷ tỷ, nhìn Cesar đi......”
“Gọi ta là chủ nhân.” Tất cả mọi thứ ở trong lòng nàng đều có giá trị rõ ràng, càng yêu thích thì càng đến gần trước. Rất hiển nhiên, địa vị của đứa bé loài người này ở trong lòng nàng kém con mèo đen tuyền có đôi mắt hai màu kia xa tít tắp, mặc dù con mèo kêu meo meo kia ở nơi này của nàng ngay cả tên gọi cũng không có.
Nỗ lực tìm kiếm trong thời gian dài nhưng không có bất kể thu hoạch và kết quả gì nàng muốn, điều này khiến tâm trạng của nàng vô cùng không vui. Nàng có hơi bực bội hất cái tay đang thận trọng nắm lấy dây lụa sau lưng nàng của đứa bé kia xuống, xoay qua chỗ khác với khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn: “Nếu không phải bởi vì nàng trông kém thì...... Thật xinh đẹp.”
Những lời trách cứ và trừng phạt dừng lại trong khoang miệng, vẻ mặt đang phiền chán của nàng khi nhìn thấy đôi mắt hai màu một xanh một vàng trên khuôn mặt tinh xảo kia thì lập tức thay đổi. Ma nữ ngạo mạn nhìn mà trợn tròn mắt, trong con mắt đen nhánh chỉ còn lại bóng hình của một người kia.
“Chỉ cần chủ nhân vui vẻ, tất cả những đau đớn mà Cesar phải chịu cũng sẽ không đáng để nhắc tới.” Sự hưng phấn trong l*иg ngực bởi vì bị kiềm chế nên phát ra âm thanh nặng nề, thiếu niên xinh đẹp nở nụ cười, đôi mày cong cong, lặng lẽ giấu một tay chưa kịp rửa sạch vết máu ra sau.
Ma nữ bệ hạ của hắn, chỉ cần nhìn một mình hắn là được.
Cũng chỉ có thể là của một mình hắn.
Những kẻ khác, cho dù là thần hay là ma, hay là cái con mèo đáng chết kia.
Đều thật sự là quá chướng mắt.
“Mẫu thân đại nhân, Cesar không đẹp sao?” Đứa bé tóc nâu vô cùng xinh đẹp đang ở giữa giai đoạn từ một thiếu niên sang một thanh niên khẽ khom lưng xuống, vén một lọn tóc đen lên và nhẹ nhàng ngửi.
“Sao lại hỏi như vậy?” Ma nữ điện hạ cao ngạo gần đây có hơi mệt mỏi quá sức, buổi tối dù nghỉ ngơi suốt đêm thì vẫn không thể làm mất đi sự ủ rũ trong ban ngày.
“Cesar thấy gần đây mẫu thân đại nhân dường như rất thích thằng bé ma tộc kia.” Thanh niên đã cao hơn nàng một nửa cái đầu cung kính quỳ gối, xoa huyệt Thái Dương giúp cho nàng đang nằm trên ghế salon mềm mại lộng lẫy là nàng, hắn dùng lực vừa phải càng khiến nàng buồn ngủ hơn, đầu óc vốn cũng không quá tỉnh táo lại càng trở nên mông lung.
“...... Thằng bé ma tộc nào?”
Thanh niên chăm chú nhìn đôi môi đỏ hơi mấp máy kia, con ngươi có màu sắc khác nhau khẽ đổi màu, ngay cả giọng điệu cũng trở nên trầm tĩnh hơn: “Mẫu thân đại nhân quên rồi à, trong bữa tiệc tối hôm qua, ngài còn khen dáng vẻ của hắn ưa nhìn đó thôi.”
“.... Là hắn à.” Trong tâm trí hỗn độn của nàng hiện lên một hình bóng mơ hồ, trong buổi lễ nhậm chức của ma vương đương nhiệm tối hôm qua, nàng trông thấy một Mị Ma xinh đẹp đến mức gần như mê hoặc lòng người, sau khi đứa bé kia phát hiện ánh mắt của nàng, hắn còn tương đối nhiệt tình mạnh dạn mà nháy mắt với nàng một cái, với ẩn ý mang đầy tính ám chỉ. nàng vốn dĩ không có chút sức chống cự nào đối với những thứ xinh đẹp, thế nhưng nàng lại thật sự không thể né tránh cơn uể oải nặng nề vào tối hôm qua.
“...... Đúng là rất xinh đẹp..”
Thanh niên nhìn ma nữ bệ hạ tôn quý từ từ nhắm mắt lại, ánh mắt kiềm chế dần dần trở nên không che giấu chút nào, đôi mắt hai màu gợn sóng dữ dội.
Xinh đẹp thì sao chứ, dù sao thì sau này, rốt cuộc ngài cũng sẽ không nhìn thấy hắn nữa, mẫu thân đại nhân của ta.
Thanh niên hôn lên vầng trán của ma nữ đang ngủ thϊếp đi, lọn tóc màu nâu hơi lộ ra chút ánh bạc, con ngươi được ngụy trang đã bắt đầu biểu hiện ra màu sắc vốn có.
“Aiya, thời gian không còn nhiều lắm, chẳng qua…”
“Ha ha”
“Không sao cả, bởi vì ta cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi.”
Thần linh, hoá ra lại là thần linh đáng chết.
Nàng chật vật che lấy đôi cánh màu đen bị ánh sáng thần linh đốt bị thương của mình, hốt hoảng trốn vào khu rừng tối tăm, nơi không thấy ánh mặt trời.
Vầng trăng tròn treo lơ lửng một nửa ở phía sau khu rừng rậm rạp, nàng dựa lưng vào cái cây to phía sau, cố gắng hết sức ổn định lại nhịp thở dồn dập của mình. Đợi đến cảm giác nóng rát kéo dài miên man trong l*иg ngực có hơi bớt đi một chút, nàng mới cẩn thận thò đầu ra ngoài nhìn về phía sau.
“Mẫu thân đại nhân, nghỉ ngơi đủ rồi sao?” Thần linh tóc bạc xoè ra mười hai chiếc cánh màu vàng, khuôn mặt tràn ngập vẻ dịu dàng, giống như đang nhìn chăm chú người tình không hiểu chuyện của mình: “Nếu nghỉ ngơi đủ rồi thì hãy cùng Cesar về nhà thôi nào.”
“Á…Cút đi, cái tên lừa gạt nhà ngươi.....”
Thần linh thiêng liêng không thể xâm phạm đang ngắm nhìn sinh linh bóng đêm đã sớm ngất đi trong l*иg ngực của mình, vẻ mặt vừa bất lực lại vừa cưng chiều.
“Được rồi, mẫu thân đại nhân.”
“Sắc trời đã tối, nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Thần linh thiêng liêng thèm muốn ma nữ tà ác.
Thế là hắn che giấu hơi thở của mình, đóng vai một đứa bé loài người yếu ớt.
Quả nhiên ma nữ của hắn đã mắc phải cái bẫy được đặc biệt tạo ra vì nàng.