Cô Vợ Ngốc Của Ông Trùm Mafia

Chương 31. Thế giới của Ngạo Thần (3)

Ngạo Thần ở Ý đã được hơn 1 tháng…

Bạch Sơ Tranh thường đến thăm Tuyết Vi. Hôm nay, bà thấy Ngạo Thần vẫn chưa về thì có chút suy nghĩ.

- Vi Vi qua đây mẹ bảo cái này. - Bạch Sơ Tranh đang ngồi trên sofa màu hồng phấn trong phòng Tuyết Vi nói.

- Mami gọi gì Vi á? - Tuyết Vi đang chơi xếp gỗ thì vui vẻ chạy đến chỗ bà.

- Vi Vi có nhớ anh Ngạo Thần không? - Bạch Sơ Tranh cười xoa đầu Tuyết Vi.

Tuyết Vi nghe thấy nhắc đến Ngạo Thần thì không cười nữa, cô nghĩ một lúc rồi nói:

- Vi không nhớ anh Ngạo Thần a.

Bạch Sơ Tranh nghe vậy cũng không bất ngờ…

- Mẹ thì nhớ thằng bé lắm, hay Vi Vi gọi thằng bé về đây được không con. - Bạch Sơ Tranh đành phải nói lừa Tuyết Vi.

- Gọi cho anh ấy sao?.. Dạ Vi sẽ gọi. - Tuyết Vi hơi ngẩn ra nhưng vì Bạch Sơ Tranh nhờ nên cô vẫn đồng ý.

Vì Bạch Sơ Tranh biết nếu gọi bằng số của mình chắc chắn Ngạo Thần sẽ không nghe máy. Nên bà đã bấm số Ngạo Thần vào điện thoại của Tuyết Vi để cho cô nói.

Tuyết Vi áp sát điện thoại vào tai, chu môi đợi đầu dây bên kia bắt máy…

Ngạo Thần đang họp cuộc họp quan trọng nghe thấy điện thoại mình kêu, anh cầm máy lên nhìn, số lạ nhưng anh vẫn bắt máy.

- Alo. - Ngạo Thần lạnh nhạt nói.

- A anh ấy nghe rồi này mẹ. Anh Ngạo Thần là Vi nè. - Tuyết Vi nghe thấy tiếng Ngạo Thần thì quay sang nói với Bạch Sơ Tranh.

- Có chuyện gì. Cho cô 5 phút để nói. - Ngạo Thần nhíu mày khó chịu.

- 5 phút là sao? Vi không hiểu.v- Tuyết Vi nhìn ngó xung quanh chả hiểu ý câu nói của Ngạo Thần.

- Có chuyện gì? - Ngạo Thần đột nhiên nghĩ tại sao mình lại chịu nói chuyện với một cô ngốc như này.

- A, mami nói nhớ anh a. Anh về được không? - Tuyết Vi nhanh nhẹn trả lời.

- Chưa thích về.

Trong đầu Ngạo Thần lúc này lại nghĩ cô gọi nói Bạch Sơ Tranh nhớ anh, vậy cô có nhớ anh không?

Tuyết Vi thì thấy anh không có trả lời nên liền nói:

- Anh Ngạo Thần tắt rồi hả. Vậy Vi tắt nha, Vi còn phải chơi nữa a.

Ngạo Thần đang suy nghĩ nhiều thứ trong đầu thì nghe Tuyết Vi nói tắt máy, anh liền đứng ngay dậy. Tất cả mọi người trong phòng họp cũng bất ngờ.

- Ai cho cô tắt. Tôi chưa nói xong. Từ lần sau tôi chưa bảo tắt thì chưa được tắt biết chưa? - Ngạo Thần nói như sợ Tuyết Vi tắt máy.

- Dạ, Vi biết rồi. - Tuyết Vi thì tưởng Ngạo Thần tức giận thì sợ hãi nói.

- Cô vừa nói bà ấy nhớ tôi, ờ …vậy cô thì sao? - Ngạo Thần đút tay trái trong túi nhìn xa xăm.

- Vi sao, Vi… không có nhớ anh. - Tuyết Vi hơi bất ngờ vì câu hỏi của Ngạo Thần nhưng cô vẫn trả lời thành thật.

Ngạo Thần thì vậy thì chả hiểu sao anh tức giận. Tay cầm điện thoại chỉ muốn bóp nát nó. Mọi người trong phòng họp cũng cảm nhận được sự chết chóc. Không ai dám hé nửa lời, sợ anh giận cá chém thớt.

Tuyết Vi không nghe thấy Ngạo Thần nói gì thì rụt rè hỏi:

- Anh Ngạo Thần, vậy… Vi tắt được chưa?

- Tôi cấm cô tắt điện thoại. Để im đấy cho tôi. Không đúng bật video call lên ngay cho tôi. - Ngạo Thần tức giận nói lớn vào trong điện thoại.

Tuyết Vi sợ hãi nhìn Bạch Sơ Tranh như muốn khóc.

- Sao vậy, Ngạo Thần nói gì rồi. Đừng sợ nói mẹ nghe. - Bạch Sơ Tranh đến ôm lấy Tuyết Vi an ủi.

- Anh Ngạo Thần nói không được tắt á, còn bảo Vi phải bật lên để nhìn được mặt á. - Tuyết Vi mếu máo sắp khóc.

- À được rồi. Để mẹ bật giúp con. Đừng khóc.

Bạch Sơ Tranh cầm điện thoại lên chỉnh chế độ video call lên.

- Đưa cho cô ta. - Ngạo Thần nhìn thấy Bạch Sơ Tranh thì khó chịu nói.

Bạch Sơ Tranh còn đang định nói chuyện hỏi thăm anh một chút nhưng đành ngậm ngùi đưa cho Tuyết Vi.

Tuyết Vi cầm điền thoại lên còn chả dám nhìn vào màn hình, mắt cô hiện lên đầy sự lo sợ, cứ liếc mắt khắp căn phòng.

- Nhìn vào màn hình. - Ngạo Thần tức giận nói.

Tuyết Vi bĩu môi sắp rơi nước mắt đến nơi nhưng vẫn phải nhìn vào.

- Anh… anh Ngạo Thần muốn nói gì ạ? - Giọng nói của Tuyết Vi có phần nghẹn muốn khóc.

- Phạt cô để điện thoại như vậy đến tối. Cô mà dám làm gì khác ngoài nhìn vào màn hình thì đừng trách tôi.

Tuyết Vi rớt nước mắt nhìn Bạch Sơ Tranh muốn cầu cứu.

Bạch Sơ Tranh thì thấy cô khóc không kiềm được mình, đến lau nước mắt cho cô rồi nói với Ngạo Thần:

- Tiểu Thần à, có gì thì để về nhà rồi nói. Con bắt Vi Vi ngồi một chỗ mãi làm sao con bé chịu được.

- Không phải chuyện của bà. - Ngạo Thần lạnh nhạt không muốn để Bạch Sơ Tranh nói thêm lời nào.

- Anh ơi, hức… vậy Vi có được lấy đồ chơi đến đây chơi không? - Tuyết Vi rụt rè hỏi.

- Có thể. - Ngạo Thần nhìn Tuyết Vi một lúc thì gật đầu.

Tuyết Vi lại hớn hở cười đi lấy bộ xếp gỗ đến rồi đặt điện thoại gần đấy.

Ngạo Thần thấy cô chơi vui vẻ tâm tình lại cảm thấy tốt hơn. Anh lấy lọ hoa ở gần đấy kê điện thoại. Bắt đầu họp tiếp.

Mọi người trong cuộc họp ai cũng tò mò về cô gái mà khiến Lão đại của mình lúc vui lúc giận, không hề giống với tính cách của anh lúc nào.

Khi ra khỏi phòng họp, Hoàng Bách có hơi tò mò liền đến cạnh A Tứ hỏi chuyện vì A Tứ là người thân cận ở Trung Quốc với Ngạo Thần nhiều hơn.

- Này, cậu biết cô gái đó là ai không? Lần đầu tiên tôi thấy Lão đại như vậy, nghe giọng không phải cô họ Diệp kia.

- Đó là Âu Dương thiếu phu nhân đấy. Mặc dù bây giờ chưa chắc, nhưng đợi thời gian sẽ làm rõ mọi việc hơn. - A Tứ nhìn Ngạo Thần qua cửa kính phòng họp nói dửng dưng để Hoàng Bách hiểu được tới đâu thì hiểu.



Ngạo Thần vẫn ngồi trong phòng họp nhìn Tuyết Vi chơi.

Cô chơi chán lại lăn ra ngủ trên sofa. Hai má cô hơi ửng hồng, trông dễ thương vô cùng.

Ngạo Thần nhìn cô mà ngay cả Diệp Thanh Thanh gọi điện, nhắn tin tới anh đều không để ý.

Bạch Sơ Tranh thấy Tuyết Vi ngủ thì cầm điện thoại lên nói:

- Vi Vi nó ngủ rồi, hay là mẹ tắt nhé.

Ngạo Thần chả nói gì mà tắt luôn điện thoại.



- A Tứ chuẩn bị, mai sẽ về.- Ngạo Thần gọi điện thoại cho A Tứ.

- Dạ, tôi sẽ chuẩn bị ngay.



Buổi tối, Ngạo Thần ngồi trên máy bay, nhưng trong lòng anh lại đang nghĩ không biết Tuyết Vi thấy anh về khuôn mặt cô sẽ thế nào. Chỉ nghĩ thôi mà khóe môi anh nhếch lên tia cười dịu dàng thật hiếm có.