BÙM!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Khách sạn lại rung chuyển thêm một lần nữa nhưng rung mạnh hơn.
- Phòng trừ việc chúng mày dám manh động. Tao đã gắn nhiều quả bom ở tất cả ngóc ngách trong khách sạn này rồi. Chỉ cần chúng mày dám làm trái ý tao sẽ cho cả chỗ này banh xác.
Ai nấy nghe xong câm nín, ngay cả khóc cũng không dám để lộ tiếng ra.
- Oa… Điếc tai quá… Vi muốn về nhà. Ở đây hết vui rồi… huhu.
Tuyết Vi nghe thấy tiếng nổ lớn khiến cô ôm lấy tai mình thật lâu.
Cô khóc lớn khiến mọi người chú ý. Bà Đường cùng chồng mình đang ở cạnh An Bạch Thiên thấy con gái mình khóc liền muốn chạy đến. Nhưng chưa đi được thì đã bị hai tên che mặt cầm súng đe dọa.
- Mình à làm sao bây giờ? Con gái em. - Bà Đường lo sợ rớt nước mắt.
Ông Đường đứng cạnh ôm bà xoa lưng cho bà:
- Em bình tĩnh lại một chút. Anh thấy Chấn Huy đang đứng cạnh Vi Vi. Chắc chắn cậu ấy sẽ bảo vệ con bé.
…
Tên cầm đầu nghe thấy tiếng Tuyết Vi khóc lớn thì đi đến gần cô.
Chấn Huy đứng gần thấy vậy liền đứng chắn cho Tuyết Vi.
Tên cầm đầu nhìn thấy Tuyết Vi khóc thôi cũng xinh đẹp như vậy, hắn liền dở tính biếи ŧɦái…
- Em gái này cũng được thật đấy. Em yên tâm, đợi anh đấy lấy được thứ mình muốn sẽ đưa em “lêи đỉиɦ”.
Ánh mắt hắn ta hiện ra những thứ đồϊ ҍạϊ .
Chấn Huy tức giận cho hắn một cú đấm chính diện vào mũi.
Hắn ta bị bất ngờ bị ngã trên sàn. Hắn tháo khăn che mặt, máu mũi chảy ra. Cả thêm vết sẹo lớn trên mặt hắn ta càng làm cho người ta thấy ghê tởm.
Thấy đại ca của mình bị đánh bất ngờ như vậy, bọn đàn em chạy đến dìu hắn.
- Shit! Mẹ kiếp. Thằng khốn này dám đánh ông mày. Hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là sống không bằng chết.
Hắn ta cầm khẩu súng trường lên muốn định rút cò để bắn Chấn Huy.
Lúc này, nhìn mặt Chấn Huy cũng lạnh đi. Anh nhếch nhẹ môi, nhanh chân đá văng khẩu súng lên cao rồi bắt gọn lấy khẩu súng. Kéo chốt an toàn.
Tên cầm đầu còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Chấn Huy lên tiếng:
- Khẩu súng bọn mày dùng là loại FN SCAR- L. Có đựng 30 viên. Tốc độ bắn trung bình 870m/s. Dùng súng này đi đe dọa, cướp giật như vậy cũng được đấy. Nhưng mà nên dùng loại M4A1 sẽ hay hơn. Có vẻ dễ chết hơn nhiều đấy.
Nhìn Chấn Huy ngày thường với Chấn Huy bây giờ thật sự hoàn toàn khác. Anh lạnh lẽo, tuy không thể so sánh với Ngạo Thần những cũng phải khiến người ta run sợ.
- Chúng mày nhìn nó làm gì. Bắn chết nó cho tao. - Tên cầm đầu vừa giận vừa thẹn quát lên.
Tên đồng bọn còn đang giơ tay lên định rút cờ thì…
ĐOÀNG!!!
Không giống tiếng súng của bọn họ. Vì súng của chúng có giảm thanh.
Là tiếng súng lục…
Tên định giơ súng bị bắn ngay đằng sau gáy, chúng điểm nhạy cảm nhất. Máu của hắn bắn cả lên hai tên đồng bọn đứng gần đấy.
Ai cũng sợ run cầm cập.
Tất cả lại dồn mắt về phía tiếng súng phát ra…
Ngạo Thần vừa giơ tay cầm súng hạ xuống, tay kia vẫn thoải mái đút túi như chưa hề làm gì.
Ngạo Thần tuy không nói gì nhưng mặt anh thì khiến người ta run sợ. Ánh mắt của anh hiện lên tia chết chóc…
- Thằng khốn, mày chán sống rồi đúng không? - Tên cầm đầu tức giận.
Ngạo Thần không nhanh không chậm đi đến chỗ Chấn Huy. Đi sau là Diệp Thanh Thanh.
- Bắn chuẩn đấy. Lần sau tôi cũng sẽ thử đứng như cậu bắn xem sao. Cũng ngầu phết. - Chấn Huy cười vỗ vai Ngạo Thần.
- Không cần cậu khen.
…
Không khí bây giờ mới thần sự quỷ dị.
Chỉ có Chấn Huy với Ngạo Thần liệu có đấu lại được với gần 30 tên.
Ngạo Thần nhàn nhã đứng đút tay trong túi.
Chấn Huy thì nở nụ cười thoạt nhìn thì rất đẹp nhưng mang đến một sự chết chóc không hề nhẹ…
- Vi Vi em đứng đằng sau anh, không được nhúc nhích nếu anh không cho phép nghe chưa? - Chấn Huy quay đầu nói với Tuyết Vi. Cô vẫn còn đỏ mắt vì mới khóc xong.
- Vi biết rồi.
- Chúng mày diễn phim tình cảm cho ai xem. Bây giờ đi trầu Diêm Vương đi là vừa. - Tên cầm đầu tức giận giơ khẩu súng hướng về phía Ngạo Thần.
Choang!!!
Kính cửa vỡ tung tóe.
Một đám người mặc đồ đen khác đi vào.
Nhưng họ lại chĩa súng về mấy tên che mặt.
Một tên kính cẩn đến chỗ Ngạo Thần cuối đầu vuông góc thành 90°…
- Lão đại, thứ lỗi. Chúng em đến trễ.
Ngạo Thần liếc nhìn hắn ta tồi nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình…
- Các cậu chậm 5 phút. Tự biết hình phạt của mình rồi chứ?
- Đã rõ!
Tên thuộc hạ của Ngạo Thần rõng rạc nói.
- A Tứ đến rồi sao?! - Chấn Huy cười với tên thuộc hạ của Ngạo Thần.
- Chúng tôi đến muộn. Mong cậu Mạc bỏ qua.
- Không có gì, chuyện ngoài ý muốn thôi mà.
- Xử lí. - Ngạo Thần lạnh lùng nói vỏn vẹn 2 từ. Nhưng đầy uy nghiêm.
- Rõ.
Bỗng khách sạn bây giờ ồn ào muốn điếc tai.
Một tràng tiếng súng nổ ra giữa hai bên.
Chấn Huy quay lại muốn ôm lấy Tuyết Vi để tránh cô sợ thì không thấy cô đâu.
- Chúng mày dừng lại. Nếu không tao gϊếŧ chết con bé này. - Tên cầm đầu một tay cầm dao kề vào cổ Tuyết Vi, tay còn lại giữ chặt người cô.
…