Âu Dương gia.
Choang!!!
Âu Dương Phong tức giận đập vỡ chán trà. Vợ ông đứng bên khuyên nhủ giúp ông bình tĩnh hơn. Đối diện ông là Âu Dương Ngạo Thần. Khuân mặt của anh bây giờ vẫn thờ ơ, bất cần. Ông thì tức sôi máu. Thằng con nghịch tử của ông không để cho ông có chút mặt mũi trước Đường gia. Ông lấy lại bình tĩnh rồi nói với anh:
- Còn 2 tháng nữa là sinh nhật Vi Vi tròn 18 tuổi cũng chính là ngày kết hôn của hai đứa. Lo mà thu xếp cho con bé.
Nghe xong mặt anh lạnh đi mấy phần rồi nói:
- Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ có một mình Diệp Thanh Thanh mới có tư cách làm vợ tôi.
Ngài Âu Dương nghe xong mặt không đổi sắc:
- Có hai lựa chọn một là cưới Vi Vi, hai là tính mạng của cô ta không dám chắc.
Nghe xong câu nói này của cha mình, anh tức giận đứng ngay dậy, giọng uy hϊếp nói:
- Ông dám?
Âu Dương Phong nhếch mép nói:
- Dù thế lực của thằng oát con nhà ngươi có thể mạnh hơn ta, nhưng thế thì đã sao? Mạng nhỏ nhoi như cô ta, dù ta bị bại liệt toàn thân cũng có thể khiến cô ta sống không bằng chết.
Anh tức giận, đạp vỡ bàn uống nước đắt tiền:
- Các người dám động đến Thanh Thanh, tôi liều mạng với các người.
Bấy giờ, Bạch Sơ Tranh mới lên tiếng:
- Tiểu Thần, con hồ đồ quá rồi. Mẹ biết vì chuyện đó mà khiến con có ác cảm như bây giờ. Nhưng chúng ta đã cố gắng để chuộc lỗi với con rồi. Con muốn chúng ta phải làm gì nữa chứ? Con đang ở trong bóng tối của mình quá lâu rồi. Chỉ có Vi Vi mới có thể đưa con ra ngoài nhìn bầu trời sáng được… Diệp Thanh Thanh cô ta hiểm ác ra sao, bản thân con biết rõ. Tại sao cứ cắm đầu ở bên cạnh nó chứ?
Âu Dương Ngạo Thần tức giận đến run người, người hầu kẻ hạ bây giờ không ai dám lên tiếng chỉ im lặng trong bếp. Anh cười, một nụ cười vô cùng ớn lạnh nói:
- Được thôi, các người muốn tôi cưới cô ta. Được. Tôi sẽ cưới cô ta. Nhưng tôi không dám chắc cô ta sẽ an toàn giữ gìn tính mạng khi ở bên tôi đâu.
Anh phẫn nộ, rời khỏi biệt thự.
Trong quán bar Angel Black…
Âu Dương Ngạo Thần cầm ly rượu Whisky màu nâu hổ phách đậm uống mà không cảm giác gì. Vì trong lòng anh bây giờ chỉ toàn là nỗi hận thù. Anh nhắm mắt kí ức xưa lại ùa về…
- Mẹ, mẹ đi đâu vậy?
Khi đó, Ngạo Thần mới chỉ có 12 tuổi. Anh thấy mẹ mình hớt hải, chứa rất nhiều quần áo vào vali. Nhưng đống quần quần áo đó là của anh. Lúc đó, anh cứ nghĩ mẹ mình đưa mình đi du lịch như bao nhiêu lần khác nhưng không đúng.
Bà thu dọn xong quay lại nhìn anh rồi nói:
- Ngạo Thần à, mẹ biết là sai nhưng vẫn phải làm thôi. Con mai sau sẽ phải lớn, mà cha mẹ thì không thể bảo vệ con suốt được… - Nước mắt bà lăn trên má - Con cần mạnh mẽ hơn, con như này mẹ không yên tâm. Kẻ thù của cha con nhiều vô kể, hận không thể gϊếŧ được gia đình ta. Con là tất cả của mẹ… Mẹ không thể để con như này. Con đi đến Afghanistan 39 một thời gian nhé, đợi con trưởng thành mẹ và cha sẽ đưa con về ngay. Đi thôi con.
Bà đứng dậy xách vali, cầm tay anh đi xuống. Anh thấy cha đã đứng đợi mình ở dưới sân. Cảm giác trong lòng anh vô cùng khó chịu. Lần đi này anh không muốn chút nào. Anh quay lại khóc nói với mẹ:
- Mẹ… con không muốn đi, con muốn cả nhà chúng ta ở cùng với nhau. Mẹ…
Bạch Sơ Tranh không nói gì, khóc nhiều hơn. Lúc này, Âu Dương Phong đến bên vỗ vai anh nói:
- Con đừng làm khó mẹ con. Nam nhi thì cần phải mạnh mẽ, máu có thể chảy nhưng nước mắt thì không.
Anh không thể làm gì, bị cha đưa vào xe đi đến sân bay rồi rời khỏi đất nước. Trong suốt 12 năm ở Afghanistan 39, anh phải chịu rất nhiều cực khổ. Rèn luyện về ý chí, tôi luyện cả con người anh. Nhưng trong lòng anh vô cùng hận. Hận chính gia đình mình. Bỏ anh một mình ở đây, cực nhọc, vất vả. Từ lâu dần, tình cảm trong anh cũng không còn nhiều. Anh không tin thứ gọi là tình yêu, gia đình. Tất cả những thứ đó đối với anh bây giờ vô nghĩa. Anh muốn thoát khỏi cái l*иg giam này. Cùng thời điểm đó, Diệp Thanh Thanh là con của một vị cai quản khu của anh. Cô gặp anh lần đầu tiên và đã yêu anh. Từ vẻ lạnh lùng, và gương mặt anh tú đẹp không tì vết của anh. Anh đã dựa vào cô để thoát khỏi cái l*иg giam này để trở về nước. Dần dần, anh thấy cô ta đối với anh là thật lòng, tuy không thích cô nhưng lâu dần anh đã quen với việc cô ở bên cạnh. Cũng vì thế mà anh mới quyết định cho cô danh phận làm vợ, thay cho sự trung thành của cô.
Nhưng anh đâu biết rằng cha mẹ anh chỉ muốn tốt cho anh. Ngày ấy, kẻ thù của Âu Dương gia nhiều vô kể. Chưa nói đến việc họ hàng bên đằng nội luôn nhằm vị trí của cha anh. Cha mẹ anh không thể để con mình nguy hiểm. Đưa anh đến nơi đó để rèn luyện. Dù họ có mất mạng thì ít nhất anh vẫn có thể một mình sống sót giữa xã hội tàn ác nàan