Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Tôi

Chương 61

Nghe thấy âm thanh, Giang Nhan dừng bước.

Hàng Án biết cô muốn làm gì, nắm chặt tay cô: “Chị, đừng quay lại.”

Anh dùng tay trái nắm tay Giang Nhan, Giang Nhan ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, ngón tay dính nhớp, đó là máu rơi xuống từ trên cánh tay của Hàng Án.

Giang Nhan cúi đầu, cô không thích mùi máu, vừa nhìn thấy vết thương của anh cô liền nghĩ đến cảnh gϊếŧ người tàn bạo vừa rồi, cô cố nén cảm giác khó chịu trong người xuống, nói: “Đợi lát nữa tìm thứ gì đó để giải quyết vết thương của em.”

“Chị không giận ạ?” Trong mắt Hàng Án hiện lên một tia vui vẻ.

“Ra ngoài sẽ tính sổ với em.” Giang Nhan dội gáo nước lạnh lên người anh.

Hàng Án nhẹ nhàng trả lời một câu “vâng”, giọng điệu trở nên thoải mái hơn nhiều.

“Nếu chị thật sự muốn quay lại thì để em đi trước, nếu không có gì nguy hiểm thì chị hẵng đi qua được không?” Giọng nói của anh rất dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả lần đầu tiên Giang Nhan nhìn thấy anh.

Giang Nhan phớt lờ lời đề nghị của anh, buông tay ra, gật đầu.

Thể lực của Hàng Án tốt hơn cô, cơ thể tương đối nhanh nhẹn, gặp nguy hiểm thì có thể nhanh chóng chạy trốn.

Giang Nhan không biết đọc suy nghĩ nhưng cô có thể nhìn ra suy nghĩ từ ánh mắt của đối phương, tuy rằng người đàn ông kia hung dữ nhưng thật ra đều có nguyên nhân, không hề có ác ý với bọn họ.

Khi bệnh nhân tâm thần phát bệnh có khả năng làm người khác bị thương, nhưng ánh mắt của người đàn ông vừa rồi nói cho cô biết, anh ta bình thường, gϊếŧ người có tính toán trước.

Cách đây không lâu anh ta bị người ta đánh, hiện tại nhân vật bị đảo lộn, biến thành anh ta gϊếŧ chết người khác, Giang Nhan rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Hàng Án ngẩng đầu, thẳng lưng, bước nhanh về phía hành lang vừa rồi, nhìn qua, nghiêng đầu dùng mắt ra hiệu cho Giang Nhan, bảo cô có thể đi qua.

Giang Nhan bước nhanh đến bên cạnh anh, người đàn ông tên chú Lâm đang khom lưng, trên tay vẫn cầm con dao, cơ thể run rẩy dữ dội.

Không phải anh ta không muốn đuổi theo mà là mệt quá không đuổi theo được.

Máu chảy khắp mặt đất, Giang Nhan không đành lòng nhìn.

Người đàn ông nói: “Tôi sẽ không làm hai người bị thương, hai em học sinh kia bị nhốt trong cánh cửa màu đỏ ở hành lang bên trái, thời gian không còn nhiều, hai người mau cứu người ra ngoài, có một cánh cửa sắt đi xuống cầu thang, nối thẳng với hầm để xe, chỉ cần lấy được chìa khoá thì có thể chạy ra ngoài.”

“Đừng tin bất kỳ bệnh nhân nào ở đây.” Ánh mắt của người đàn ông dừng trên người Giang Nhan, nhắc nhở, “Nhất là cô. Tôi ở đây mấy năm, gặp được tổng cộng năm bác sĩ tâm lý, tất cả đều chết, cô cũng không ngoại lệ.”

Tim Giang Nhan đập loạn nhịp khi nghe thấy điều đó.

Năm người?

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, có lẽ mục tiêu ban đầu của những người đó không phải là Triệu Cần hay Lý Giai Giai mà là cô?

Người đàn ông không có nhiều thời gian để giải thích: “Mau đi tìm hai em nữ kia đi, còn Hàng Án ở lại đây.”

Giang Nhan đứng bất động.

Người đàn ông nóng nảy: “Đi mau, nếu không muốn chết thì tin tưởng tôi.”

Giang Nhan nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta, suy nghĩ một lúc, cô lựa chọn tin tưởng, nhìn về phía Hàng Án, thấy anh gật đầu thì cất bước rời đi.

Sau khi Giang Nhan rời đi, Hàng Án hoảng sợ nhìn người đàn ông, muốn tiến lên nhưng vì sợ hãi mà lùi lại: “Lâm…Chú Lâm?”

Cuối cùng người đàn ông cũng có thể hít sâu một hơi, ném con dao xuống,

xụi lơ trên mặt đất: “Đừng sợ, chú sẽ không làm cháu bị thương, những người này đáng chết, vì để ngăn bọn họ gϊếŧ người vô tội nên chú chỉ có thể gϊếŧ bọn họ trước.”

Rõ ràng Hàng Án không tin lời anh ta nói, run bần bật: “Chú Lâm, chú thật sự là bệnh nhân tâm thần sao?”

Nghe được lời này, sắc mặt anh ta thay đổi, phủ nhận: “Bệnh tâm thần gì? Chú không bị bệnh, người bị bệnh là bọn họ. Nếu không phải bọn họ đưa chú vào đây, chú sẽ không…”

Nói được một nửa, người đàn ông dừng lại, nói với Hàng Án những lời này cũng vô dụng, không ai có thể hiểu được.

Anh ta có ấn tượng tốt với cậu bé ngoan ngoan sống đối diện với nhà của mình, cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình không làm được chuyện gì, chỉ biết doạ người khác, việc quan trọng trước mắt vẫn là cứu người, anh ta vẫy tay: “Cháu lại đây…”

Hàng Án lắc đầu, lùi về sau vài bước.

Người đàn ông cũng không ép buộc anh, chỉ thở dài nói: “Cho dù hiện tại cháu sợ hãi như thế nào thì nên nhớ kỹ lời chú nói, các cháu chỉ có năm phút để chạy ra ngoài, chờ đến khi bị những người khác phát hiện thì không còn cơ hội nào nữa đâu, chú sẽ cố gắng kéo dài thời gian cho các cháu, cầm lấy chìa khoá, đưa hai cô bé học sinh kia ra ngoài.”

“Nhất định phải đưa hai cô bé đó đi ra ngoài.”

“Vì sao chú Lâm lại muốn cứu chúng cháu?” Hàng Án nhìn chú đầy nghi ngờ.

Hậu quả của việc tin người ở chỗ này chính là chết, người đàn ông hiểu tâm trạng hiện tại của anh, ngược lại còn cảm thấy cảnh giác là một chuyện tốt: “Loại trò chơi này cứ trung bình nửa năm sẽ diễn ra một lần, mục đích chính là để chúng ta gϊếŧ lẫn nhau. Bệnh viện tâm thần này từ viện trưởng đến y tá đều có vấn đề, sau khi thoát khỏi đây, cháu trực tiếp chạy đến đồn cảnh sát báo án, nếu gặp y tá đầu tiên, họ hỏi cháu ra khỏi đây bằng cách nào thì cứ nói cháu không biết, hiểu chưa?”

Hàng Án vẫn lắc đầu, không dám nhìn chú.

Người đàn ông không kiên nhẫn mà thúc giục anh: “Muốn sống sót thì phải tin lời chú nói, chú tìm được chìa khoá rồi, ở trong phòng, cháu vào lấy đi, sau khi cầm chìa khoá thì đi tìm bác sĩ kia và hai cô bé học sinh, chạy nhanh ra ngoài.”

Hàng Án đứng im, bị lời nói của anh ta doạ, giống như chim sợ cành cong, cơ thể không ngừng run rẩy.

Người đàn ông cố gắng đứng lên, lảo đảo bước vào phòng, sau khi lấy chìa khoá thì ném cho anh từ xa.

“Đây là chìa khoá mở cổng sắt, mau chạy đi.”

Hàng Án nhìn chằm chằm chiếc chìa khoá dính máu dưới chân, do dự không dám chạm vào.

“Đừng lề mề nữa, đi mau.” Người đàn ông có chút bực bội, “Chú chỉ có thể gϊếŧ được hai người thôi, không đối phó được nữa đâu.”

Hàng Án run rẩy ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa, khom người cúi xuống, dừng ở đó, bình tĩnh nói: “Cháu nghe mọi người nói chú Lâm mắc chứng hưng cảm, thường xuyên đánh dì Lâm, dì Lâm đã mất tích rất nhiều năm…”

“Những việc này không phải điều cháu quan tâm, mau đi đi.”

Hàng Án chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười với chú: “Vậy chuyện gì mới cần cháu quan tâm? Chú Lâm.”

Anh cười tươi như ánh mặt trời, nhưng trông rất kỳ lạ trong tình huống như vậy, người đàn ông sửng sốt một lúc, thế nhưng lại cảm thấy khϊếp sợ, nổi da gà.

Mi mắt của Hàng Án cong lên, độ cong của khoé miệng nhếch cao hơn: “Có thể gϊếŧ chết hai người, còn tìm được chìa khóa, chú Lâm vẫn còn lợi hại lắm. Nhưng chú ở trong này lâu như vậy rồi mà không hiểu rõ sao? Tùy tiện phá hỏng quy tắc trò chơi thì sẽ bị trừng phạt.”

Người đàn ông cảm thấy có gì đó không ổn, rồi lại không tin được: “Cháu…”

Hai phút sau, Hàng Án rời khỏi hành lang, bước đi không nhanh không chậm, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, mà chiếc chìa khoá lướt qua chân anh, rơi vào cống thoát nước phát ra một tiếng vang.