Hàng Án vừa dứt lời, trong phòng học tràn ngập tiếng thở dài.
Triệu Cần ngạc nhiên liếc nhìn Hàng Án, cười nhạo: “Cô Giang, trách nhiệm của giáo viên tâm lý hẳn là giúp học sinh hiểu bản thân, giảm bớt áp lực tâm lý chứ không phải lên đây thuyết trình.”
Nói xong, cô bé này ngồi xuống.
Hàng Án không hề bị Triệu Cần ảnh hưởng: “Người làm chuyện xấu nên bị trừng phạt, đây là chân lý luôn đúng. Nếu phương pháp bình thường không hiệu quả, thì dùng phương pháp khác cũng không sai.”
“Nếu hung thủ trong video vô cớ làm tổn thương người khác, như vậy thì bọn họ sẽ phải chịu hình phạt nghiêm trọng hơn.”
Dừng một lúc, anh nói tiếp, “Nhưng người xấu chỉ là thiểu số, chúng ta phải tin rằng thế giới này vẫn rất tươi đẹp, còn nhiều người tốt. Bởi vì người xấu là ngoại lệ cho nên nhận được sự chú ý của xã hội. Giống như những người học giỏi, luôn có một số người nhận được sự chú ý nhiều hơn người bình thường.”
Tiếng ồn ào trong phòng học hết đợt này đến đợt khác, rõ ràng ai cũng cảm thấy câu cuối cùng của Hàng Án đang tự biên tự diễn.
Sắc mặt của Hàng Án không thay đổi: “Em cảm thấy không cần thiết phải phân tích động cơ của hung thủ, bởi vì vụ việc đã xảy ra, điều khó thay đổi nhất chính là tư tưởng. Muốn giảm bớt việc bạo lực thì chủ yếu tư tưởng của mọi người phải lương thiện, kẻ yếu đứng lên phản kháng bất công, chỉ khi đứng ở cùng một độ cao, những người khác mới không dám bắt bạt bạn.”
Nói xong, Linh Dũng vỗ tay: “Không hổ là học sinh giỏi, nói rất đúng.”
Giang Nhan bảo anh ngồi xuống.
Linh Dũng giơ tay lên: “Cô Giang, em cũng có lời muốn nói.”
Giang Nhan mỉm cười, ra hiệu cho cậu nói.
“Thật ra em không đồng tình lắm với ý kiến của Hàng Án. Đã làm người tốt thì không được làm chuyện xấu. Cho dù là đã thành niên hay chưa thành niên, ngay từ khi có ý thức, chúng ta nên biết phân biệt giữa thiện và ác, đúng và sai. Nếu cảm thấy người ta không tốt lập tức đánh người ta, không phải xã hội sẽ rất hỗn loạn sao? Làm người thì nên tuân thủ quy tắc trật tự của xã hội.”
Lý Giai Giai chậm rãi giơ lên tay, giơ được một nửa lại buông xuống, nói rất nhỏ: “Em đồng ý với cách nói của Linh Dũng, bởi vì em từng nhìn thấy người không tốt cho nên càng không thể trở thành một người như vậy.”
“Cô Giang, em cũng muốn phát biểu.”
Có lẽ do bầu không khí trong lớp lúc này tốt hơn, càng ngày càng có nhiều người phát biểu hơn, Giang Nhan im lặng lắng nghe các em học sinh bày tỏ quan điểm, cô phát hiện lũ trẻ này rất biết cách suy nghĩ.
Tuy nhiên có hai người mà cô chú ý hơn cả là Triệu Cần và Hàng Án, bọn họ đều khẳng định lấy bạo lực khống chế bạo lực, quan niệm khác hoàn toàn so với những em học sinh khác. Sau khi cả hai phát biểu ý kiến xong thì lập tức cúi đầu nhìn tờ đề, không tham gia cuộc thảo luận nữa.
Chờ tất cả học sinh nói xong, Giang Nhan nhìn thấy hiệu trưởng Thiện qua ô cửa sổ, hiệu trưởng gật đầu, mỉm cười với cô, đứng vài phút thì rời đi.
Giang Nhan không đánh giá quan điểm nào đúng, quan điểm nào sai, cô chỉ nói ngắn gọn suy nghĩ của mình, chiếu một vài bức ảnh rồi chuyển từ chủ đề bạo lực sang vấn đề sinh lý của nam nữ.
Hình ảnh vừa được chiếu lên, phòng học lập tức ồn ào giống như một cái chợ.
Tìиɧ ɖu͙© không còn là chủ đề mà mọi người kiêng dè nữa, nhưng năm cấp ba vẫn là thời kỳ mà tình yêu bị cấm đoán, mọi người thường lén lút thảo luận vấn đề này, thấy Giang Nhan chiếu chủ đề này trên màn hình thì có hơi ồn ào.
Giang Nhan đã thảo luận với nhà trường rằng việc tấn công tìиɧ ɖu͙© cũng liên quan đến việc bạo lực học đường của trường cấp ba Minh Đỉnh, cô sẽ chia sẻ với học sinh lớp 11A5 về tìиɧ ɖu͙© lành mạnh, nêu ra một số trường hợp điển hình.
Ví dụ cuối cùng, cô nói những điều mình đã trải qua, và sử dụng bút danh của mình để kể.
So với sự náo nhiệt của chủ đề bạo lực kia thì chủ đề này lại im lặng.
Giang Nhan quan sát phản ứng của bọn họ, cuối cùng dừng mắt trên người Hàng Án, ánh mắt của hai người đối diện với nhau.
Hàng Án do dự vài giây, chậm rãi đứng lên: “Những cô gái bị cưỡиɠ ɧϊếp có sợ không ạ?”
“Người bị xâm hại bất kể là nam hay nữ thì đều sợ hãi, để lại bóng ma tâm lý. Tìиɧ ɖu͙© vốn nên là những điều đẹp đẽ, có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© là chuyện bình thường, nên giải toả thông qua con đường phù hợp, hoặc chuyển sự chú ý, còn việc xâm hại tìиɧ ɖu͙© luôn luôn là hành vi sai trái.”
Giang Nhan nhìn từng đôi mắt hồn nhiên, dịu giọng xuống, “Cho nên con trai không được động tay động chân với con gái. Con gái cũng phải biết cách giữ mình, khi gặp phải chuyện này thì phải nói ngay cho cha mẹ, thầy cô, không thể bởi vì cảm thấy xấu hổ, sợ hãi mà giấu giếm được, tránh bị tổn thương lần thứ hai.”
Tiết học tâm lý đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ, lúc tan học, Giang Nhan tắt toàn bộ thiết bị điện tử, chuẩn bị đi xuống lầu, Lý Giai Giai đi đến trước bục giảng, nhỏ giọng hỏi: “Cô Giang, em đi bộ đến cổng trường với cô được không ạ?”
Giang Nhan cúi đầu nhìn cô bé, nhận ra đôi mắt né tránh của cô bé, giống như có tâm sự, cho nên mỉm cười gật đầu: “Được chứ, nhớ dọn dẹp sách vở nhé.”
Lúc đi xuống cầu thang, Lý Giai Giai không nói một câu nào, Giang Nhan biết cô bé có chuyện muốn nói, khi đi đến chỗ ít người, cô tự giác đi chậm lại.
Lý Giai Giai bối rối nửa ngày, ngập ngừng nói: “Cô Giang, cô có thể giúp em giữ bí mật được không ạ?”
“Đương nhiên rồi, em có thể nói với cô bất cứ điều gì, để cô xem cô có giúp gì được em hay không.”
“Hình như em bị người ta theo dõi.” Lý Giai Giai căng thẳng nói, “Buổi tối hôm qua, lúc đi về nhà, em cứ có cảm giác sau lưng em có người. Sau đó em nhận được hai tin nhắn rất kỳ lạ, lúc ăn cơm tối, em đi ngang qua chỗ để xe, em phát hiện lốp xe bị người ta chọc thủng.”
“Em không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không, em không dám nói với cha mẹ và chủ nhiệm lớp. Cô Giang, cô là giáo viên tâm lý nên em muốn tâm sự với cô.”
Giang Nhan cau mày, cô nhìn xung quanh, sau đó đưa Lý Giai Giai đến dưới một cái cây.
“Đừng sợ, em cứ nói từ từ.”
Bữa cơm ngày hôm qua khiến Lý Giai Giai không tự chủ được mà tin tưởng Giang Nhan, cô đem tất cả lo lắng và phát hiện của mình nói cho Giang Nhan biết.
“Thật ra một tháng trước, chuyện này đã xảy ra hai lần, khi đó em chỉ nghĩ là tình cờ, không để trong lòng, hiện tại nghĩ lại thì cảm thấy không đúng một chút nào. Em không dám nói với những người khác, nhưng em rất sợ.”
“Một tháng trước em có nhận được tin nhắn kỳ lạ nào không?”
Lý Giai Giai gật đầu, nói nội dung tin nhắn cho cô.
Giang Nhan nhíu mày.
Đúng lúc này, bảo vệ gọi điện thoại tới, Giang Nhan bảo Lý Giai Giai chờ mình một lúc, nghe điện thoại.
“Bác sĩ Giang, xảy ra chuyện rồi, kính chắn gió xe của cô vỡ hết rồi.”