Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Tôi

Chương 25

Bạo lực học đường ở cấp ba tương đối phổ biến, Giang Nhan không thể giả vờ nhắm mắt làm ngơ, nói cách khác, cô không thể bỏ đi khi nhìn thấy.

Vừa định mở miệng thì một cậu học sinh nhíu mày nói: “Cô Giang? Giáo viên mới tới sao, sao chưa từng gặp bao giờ?”

Lý Giai Giai nhìn Giang Nhan, không còn sợ hãi như vừa rồi nữa, cố ý đe doạ: “Cô Giang là giáo viên thực tập mới tới, quen biết hiệu trưởng Thiện.”

Mấy cậu học sinh nam kia bật cười thành tiếng.

“Giáo viên thực tập? Giáo viên thực tập thì sao? Cáo định giả hổ à? Nếu khiến bọn tớ điên lên, có khi bọn tớ còn luôn đánh cả cô ta.”

Giang Nhan bình tĩnh đi về phía bọn họ, cười khẽ: “Lá gan của các em rất lớn, các em tên là gì?”

Hàng Án ngẩng đầu nhìn Giang Nhan: “Cô Giang, cô mặc kệ mấy cậu ấy đi.”

“Làm giáo viên, sao có thể để mặc mâu thuẫn giữa các học sinh được?”

Mặc dù cô không biết chuyện này vô tình xảy ra hay vì lý do nào khác, nhưng bạo lực học đường là việc làm không đúng.

Mấy cậu học sinh kia nhìn nhau, người đứng gần Giang Nhan nhất bước tới, chặn lối đi.

Mấy giáo viên đi thực tập thường là sinh viên, tính tình mềm mỏng, không dám quan tâm đến mâu thuẫn giữa các học sinh, bọn họ không muốn Giang Nhan xen vào.

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là học sinh, đối mặt với người lớn tuổi hơn mình, chung quy vẫn không có tự tin.

Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, hai cậu con trai tới gần Hàng Án, không vui vẻ mà hét to: “Tránh ra, bọn tao muốn đi vệ sinh.”

Hai người phối hợp ăn ý với nhau, huých mạnh vào người Hàng Án.

Sáu chàng trai, có người cao hơn Hàng Án, cũng có người khoẻ hơn, đẩy mạnh như vậy khiến cơ thể Hàng Án lảo đảo ngã sang một bên.

Hai người thực hiện được mục đích, nghênh ngang rời đi.

“Cố ý?” Ánh mắt của Hàng Án tối sầm.

“Làm sao?” Một cậu con trai quay đầu, khinh thường liếc anh, “Mày có biết mày đang cản đường bọn tao không? Chó ngoan không nên cản đường.”

Những người khác cười đắc ý rời đi.

Lúc đi, mỗi người đều cố ý dùng khuỷu tay huých vào người Hàng Án.

Giang Nhan khẽ nhíu mày: “Dừng lại!”

“Shh…” Một cậu con trai khinh thường khẽ hừ một tiếng, nghĩ đến việc Giang Nhan vẫn ở đây, không định dây dưa quá lâu, mấy người đang định rời đi thì bị Hàng Án giữ chặt cổ tay, giọng nói lạnh lùng, “Xin lỗi!”

“Mẹ nó, mày có bệnh à?” Cậu học sinh kia hất tay anh ra, “Đừng kéo tao.”

“Người ta có giáo viên thực tập làm chỗ dựa mà.”

Mấy người cười ha ha, lại bắt đầu huých vào Hàng Án.

Trong lúc tranh cãi, Lý Giai Giai xen vào: “Mấy cậu định làm gì? Nếu tiếp tục làm vậy thì tớ sẽ báo cáo với hiệu trưởng Thiện.”

Nhắc tới hiệu trưởng Thiện, mấy cậu học sinh này giống như bị chọc giận, đâm vào mạnh hơn.

Cầu thang hơi hẹp, không biết ai đẩy Lý Giai Giai, người cô bé lao đảo trên cầu thang, hoảng sợ nắm lấy tay vịn nhưng đầu vẫn bị đập vào tay vịn, khiến cô bé hét to.

Giang Nhan quát lớn: “Mấy đứa đang làm gì?”

Những học sinh nam đó dừng lại.

Hàng Án quay đầu nhìn Lý Giai Giai, Giang Nhan đẩy cậu học sinh đang cản đường mình ra, chưa kịp chạy tới ngăn cản thì Hàng Án đã vung tay đấm vào mặt một cậu học sinh.

Cô nhảy dựng: “Hàng Án!”

***

Sự hỗn loạn kết thúc cho đến khi hiệu trưởng Thiện và một số thầy giáo khác đến, những em học sinh gây rối, Hàng Án, Lý Giai Giai đều bị gọi đến văn phòng.

Thể lực của Giang Nhan không tệ, nhưng chung quy lại vẫn không bằng học sinh cấp ba, bên kia có mấy người, lúc cô kéo người ra không cẩn thận bị trật cổ tay.

Lúc cô đứng ở văn phòng nghe hiệu trưởng Thiện dạy dỗ mấy em học sinh đó, sắc mặt nặng nề.

Học sinh ngày nay thật sự không sợ trời không sợ đất.

Lý Giai Giai đang khóc, một cô giáo khác đang an ủi cô bé.

Giang Nhan nhìn Hàng Án, mặt anh bê bết, nhưng một số em học sinh khác bị thương nghiêm trọng hơn, người bị đánh nặng nhất đã được đưa đến phòng y tế.

“Vì sao lại bắt nạt Hàng Án và Lý Giai Giai?” Hiệu trưởng Thiện nổi giận đến mức mặt đỏ tai hồng, đập mạnh lên bàn, “Cha mẹ cho các em đi học là để các em học hành chăm chỉ, trở nên ưu tú chứ không phải để các em đánh nhau, bắt bạt bạn học khác!”

“Là Hàng Án ra tay trước.” Một cậu học sinh không phục nói.

“Nếu không phải các em ra tay trước thì em ấy sẽ đánh các em à?” Hiệu trưởng Thiện nổi giận đến mức đầu bốc khói, quát to, “Hết bắt bạn con gái, lại đến đánh bạn học, các em giỏi lắm. Đứng ở đây ngẫm lại cho tôi, chờ cha mẹ các em tới thì mới có thể rời đi.”

Thường ngày, hiệu trưởng Thiện có khuôn mặt hiền lành, nhưng khi nổi giận thì trông hung hãn mười phần, mấy học sinh nam đó sợ sệt cúi đầu xuống, không dám phản bác.

Hàng Án cụp mắt, im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cô giáo an ủi Lý Giai Giai xong thì lại quan tâm cô: “Cô Giang, tay cô không sao chứ? Có muốn đến phòng y tế không?”

“Tôi không sao.” Giang Nhan lắc đầu.

Thiện Âu càng nổi giận hơn: “Các em còn dám đánh nhau trước mặt giáo viên, đúng là không coi ai ra gì.”

Hàng Án chậm rãi xoay đầu, tầm mắt dừng trên cổ tay của Giang Nhan: “Chị, em xin lỗi ạ.”