Từ khi còn nhỏ Giang Nhan đã biết mình khác biệt với những người khác, bởi vì cô có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, tất nhiên có lợi nhưng cũng mang lại khá nhiều phiền phức.
Dù ở một độ tuổi nào thì cũng sẽ có người xấu, ở trong thế giới của cô chỉ có hai loại người, thứ nhất là người xấu thuần túy, thứ hai là người tốt xấu lẫn lộn.
Ở một khía cạnh nào đó, loại người thứ hai không thể xếp vào người xấu bởi vì họ có nhiều điểm tốt nhưng cũng có những mặt âm u khác nhau.
Cho nên cô chưa từng gặp một người nào thực sự trong sáng, tỏa nắng như ánh mặt trời.
Chàng trai trước mặt này rất sạch sẽ, cho dù là khuôn mặt hay đôi mắt, không pha lẫn chút tạp chất nào.
Giang Nha biết trẻ em bây giờ giỏi trang điểm, nhưng vẻ ngoài của chúng có sạch sẽ đến đâu thì đôi mắt vẫn không thể trong sáng hoàn toàn.
Sự sạch sẽ này càng giống như trời sinh hơn.
Hiện tại trong vòng của cô chưa từng xuất hiện một người sạch sẽ như vậy.
Tuổi trẻ thật tốt.
Cô mím môi: “Cảm ơn.”
Chàng trai cũng hơi nhếch môi lên tạo một vòng cung xinh đẹp: “Không có gì đâu ạ.”
Anh chỉ về một phía sau đó rời đi với bạn cùng lớp.
Giang Nhan đi theo họ, sau khi hỏi xong thì nhận được điện thoại của chủ nhiệm Thiện, lúc cúp máy, hai học sinh kia đã đi vào khu dạy học.
Chủ nhiệm Thiện đứng ở dưới lầu đón cô, vừa nhìn thấy cô thì nhiệt tình bắt tay: “Viện trưởng Giang, cô đến rồi. Thật sự cảm ơn cô bớt chút thời gian đến đây hỗ trợ.”
Trước đó Giang Nhan chỉ liên lạc với ông qua điện thoại, hói đầu, bụng bia, khuôn mặt hiền lành.
“Chào hiệu trưởng Thiện.”
“Rất vui được gặp cô.” Vẻ mặt Thiện Âu nhẹ nhàng hơn không ít, “Chúng ta vào văn phòng nói chuyện cụ thể nhé.”
Giang Nhan đi lên tầng cùng ông, trong giờ học, phòng học truyền đến âm thanh đọc sách, đó là cuộc sống cấp ba xa lạ.
Văn phòng của Thiện Âu có hai chiếc bàn, một cô giáo khác cũng ở đây.
Thiện Âu giới thiệu với cô: “Viện trưởng Giang, đây là nhủ nhiệm giáo dục của chúng tôi, cô Lý.”
Giang Nhan bắt tay với đối phương, sau khi chào hỏi xong thì Thiện Âu lấy một cái ghế cho cô ngồi, chủ nhiệm Lý rót cho cô một chén trà.
So với một người hòa nhã và dễ gần như Thiện Âu thì cô Lý có khuôn mặt nghiêm nghi, mái tóc ngắn gọn gàng.
Đối mặt với Giang Nhan, hai người đều rất lịch sự, lấy những tài liệu liên quan ra, đi vào thẳng vấn đề: “Viện trưởng Giang, đây là thông tin của những đứa trẻ đó, cô đọc đi.”
Giang Nhan cầm lấy, bắt đầu lật xem.
Tài liệu này đã gửi cho Giang Nhan một tuần trước, Thiện Âu chỉ bổ sung thêm một số chỗ: “Trước khi viện trưởng Giang đến đây, tôi đã nói một số điều với cô qua email, thực tế, tác động của một vài điều này quan trọng hơn những gì đã nói qua email. Không chỉ đơn thuần là bạo lực học đường mà mấy em học sinh dường như còn tiến hành tẩy não tinh thần. Mười ngày trước, cũng chính là ngày 22 tháng 9, những em học sinh bị thương tụ tập ở sân thể dục tiến hành nghi thức, có mấy tên côn đồ ở bên ngoài trèo tường đi vào tham gia nghi thức. Chúng tôi đã kiểm tra tất cả, không bị đánh thuốc, cũng không chơi ma túy, bước đầu chúng tôi cho rằng bị người ta kiểm soát tinh thần.”
“Nếu chỉ là một số mâu thuẫn đơn giản thì rất dễ giải quyết, nhưng vấn đề tư tưởng là chuyện lớn, là căn bệnh ngoan cố không thể diệt trừ tận gốc. Cục Cảnh Sát đã thay nhau thẩm vấn nhưng không ai nói tình hình thực tế.”
“Những em học sinh đó bây giờ đang ở đâu?”
“Tình tiết tương đối nghiêm trọng nên mấy em đó đang ở nhà, hiện tại có hai em vẫn đang đi học.”
“Chúng tôi đã xem qua video, bọn họ bắt chước nghi lễ nào đó, tôi đã tra các cuốn sách, nguồn liên qua nhưng không thể tìm thấy ý nghĩa của những tư thế đó. Nếu thuận tiện, tôi muốn gặp hai em học sinh đó để nói chuyện.”
Hiệu trưởng Thiện tỏ ra lúng túng: “Viện trưởng Giang, chúng tôi đã nói chuyện với mấy em học sinh đó, bọn chúng rất bài xích, hỏi càng nhiều thì trạng thái tinh thần càng trở nên tồi tệ, nếu gặp mặt trực tiếp, chỉ sợ sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn chúng.”
Chủ nhiệm Lý cũng nói: “Ý của chúng tôi hiện tại là điều tra ra chân tướng mà không làm phiền những học sinh đó.”
Giang Nhan không trả lời, chỉ ra điểm chung trong tài liệu: “Những học sinh này đều có gia cảnh không tệ.”
“Đúng vậy.” Thiện Âu lo lắng, “Đây mới là điều khiến chúng ta gặp khó khăn, muốn nói chuyện với học sinh còn phải có sự đồng ý của phụ huynh.”
Cái khó là từng em tham gia đều xuất thân trong gia đình khá giả, cho dù là vì sĩ diện hay những lý do khác thì những phụ huynh đó sẽ không thừa nhận con mình có vấn đề thần kinh, tâm lý, mà sẽ đẩy hết trách nhiệm lên nhà trường, không ngừng tạo áp lực.
“Vậy cứ giữ nguyên kế hoạch đi.” Giang Nhan đóng tài liệu, “Có thể chỉ cho tôi nơi xảy ra chuyện không?”
Thiện Âu đứng dậy: “Đương nhiên rồi.”
Giang Nhan, Thiện Âu, chủ nhiệm Lý đi xuống lầu, lúc này đã đến giờ ra chơi, các học sinh liên tục chào hỏi, một đám mồ hôi đầm đìa, trông như vừa mới học thể dục xong.
Giang Nhan nhìn thoáng qua, tình cờ nhìn thấy hai cậu học sinh kia một lần nữa, cả hai không mặc đồng phục, chỉ mặc áo ngắn tay.
Khi chạm mặt nhau, chàng trai có vóc dáng cao lễ phép chào hỏi: “Em chào thầy, chào chị.”
Giang Nhan gật đầu.
Thiện Âu hỏi: “Mới học thể dục xong à?”
“Vâng ạ.”
Khi chàng trai đi ngang qua bên người cô, anh nghiêng người nhường đường cho cô.
“Chị gái…”
Giang Nhan ngẩng đầu.
“Đây có phải khuyên tai của chị không? Nó bị rơi.” Chàng trai vươn tay, đưa ra một chiếc khuyên tai.
Giang Nhan liếc nhìn cô, sau đó chạm vào tai.
“Là của tôi, cảm ơn.”
Chàng trai đi xuống, trả lại đồ cho cô.
Sau khi cầm khuyên tai, Giang Nhan liếc nhìn, ngón tay của anh rất dài, đầu ngón thay vô thức chạm vào lòng bàn tay của anh, rất lạnh.
Anh đang cầm một chai nước khoáng đông lạnh, chai nước bị hơi lạnh bao phủ.
Trả đồ xong, chàng trai đi lên lầu, cậu học sinh đi phía sau anh nhìn Giang Nhan thêm vài lần.
Ban đầu Giang Nhan không quan tâm, sau khi đi được mấy bước thì ngước mắt nhìn hành lang, thuận miệng hỏi: “Em học sinh vừa rồi tên là gì?”
“Hàng Án.” Mặt Thiện Âu hớn hở, không giấu được sự tự hào: “Người đứng nhất nhất khối khoa học tự nhiên của lớp 11, nhiều lần thi đạt điểm tuyệt đối.”
Cô Lý nói tiếp: “Không chỉ có thành tích học tập tốt mà còn thể hiện xuất sắc năng khiếu thể thao, vừa lễ phép vừa nghe lời.”
“Hai em đó học cùng lớp ạ? Lúc tôi đỗ xe có hỏi đường hai em này.”
“Học cùng lớp, chiều nay lớp em ý có tiết thể dục.”
Giang Nhan cau mày.
Hai người đều học thể dục, người thấp hơn thì mướt mồ hôi, mùi mồ hôi rất rõ, nhưng người cao hơn thì sạch sẽ, tinh thần thoải mái.
Nếu thể thao tốt, thời tiết nóng bức, sao cơ thể có thể sạch sẽ đến như vậy?