1001 Cách Tán Tỉnh Nam Nhân

Chương 2: Giám đốc nhớ thương bạn gái cũ (2)

Trong đại sảnh công ty, nữ tiếp tân mỉm cười ngọt ngào: "Chào phu nhân, chị đến đưa cơm cho giám đốc sao? Chị đợi em một chút, em sẽ gọi điện báo trước."

Không muốn mất nhiều thời gian, cô nói bừa: "Không cần, tôi đã báo trước rồi. Giám đốc chưa thông báo chuyện này à?"

Trong lúc nữ tiếp tân lúng túng không biết phải làm gì, An Nhiên vén tóc mai ra sau tai, bước vào thang máy.

Lúc mở cửa liền thấy thư ký Đông đi ra, anh ta kinh ngạc không thôi, khẽ gật đầu chào cô.

Phong ngẩng đầu nhìn qua cô một lượt, rồi tiếp tục lật tài liệu, hai chữ không vui đều viết rõ lên mặt.

"Sao cô lại đến đây? Tiếp tân không gọi điện thông báo?"

An Nhiên tiến lên mở lời trước: "Em đến mang cơm cho anh."

"Đặt ở bàn là được. Lần sau không cần."

An Nhiên ngoan ngoãn nghe lời hắn đặt cặp l*иg xuống. Im lặng lên chiếc ghế sô pha gần đó quan sát hắn ta làm việc.

Là nam phụ tất nhiên ngoại hình của Phong không thể bàn cãi. Mái tóc được chải chuốt chỉn chu, sống mũi cao, môi mỏng. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt màu hổ phách long lanh, hàng lông mi cong vυ't, cùng ánh nhìn sắc bén khiến người ta rùng mình.

An Nhiên cũng là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, muốn ngực có ngực muốn mông có mông. Đôi mắt sáng long lanh như làn nước mùa thu, đôi môi lo đủ căng mọng. Nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui khiến người ta say đắm nhưng Phong lại khó chịu: "Tại sao cô còn chưa đi?"

Cô không trả lời hắn, hơi cúi đầu thốt ra hai từ: "Xin lỗi."

Phong buông cây bút trong tay, ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

Năm Phong hai mươi tuổi, bố hắn ta đã qua đời. Chỉ bốn năm sau hắn tiếp nhận toàn bộ tập đoàn, ở độ tuổi trẻ như vậy đã giữ trong tay vô số quyền lực, tiền đồ rộng mở, là hình mẫu lý tưởng của vô số cô gái.

Ngay lần đầu gặp gỡ nguyên chủ đã nhắm vào hắn, cô ấy muốn trở thành con dâu hào môn.

Gia cảnh của An Nhiên chỉ ở tầm trung, căn bản không thể so sánh được với đám con nhà giàu.

Cô phải giả vờ mang thai mới thành công bước vào nhà họ Lê, sau khi kết hôn hoàn toàn không cùng Phong ngủ qua một lần, đành giả vờ động thai qua mắt người khác.

Chuyện này nếu bị Phong phát hiện, chỉ sợ hắn ta sẽ ngay lập tức bóp chết nguyên chủ.

Tuy nhiên, hiện tại An Nhiên đã có mặt ở đây, cô sao có thể để chuyện này xảy ra.

"Chuyện tối qua em xin lỗi, em nhất thời nổi nóng."

Cô ta lại có âm mưu gì?

Phong cầm ly cà phê lên, mở nắp, khói trắng nghi ngút bay lên, hắn chậm rãi nhấp một ngụm không nói gì.

An Nhiên nắm lấy tà váy, khẽ mấp máy môi: "Nhưng mà.." Cô hé miệng muốn nói lại như sợ hãi điều gì đó mà im lặng.

"Còn chuyện gì nữa sao?"

"Không có, tạm biệt." An Nhiên mím môi, khẽ lắc đầu, quay người rời đi.

Cạch, tiếng đóng cửa vang lên.

Phong đặt ly cà phê xuống bàn, quan sát bóng lưng An Nhiên qua cửa chớp.

Hắn híp mắt, hôm nay cô ta có gì đó rất khác so với mọi ngày.

An Nhiên sau khi rời công ty, cô để tài xế trở về trước, bắt một chiếc taxi. An Nhiên đưa tài xế một mẩu giấy: "Đến nơi này giúp tôi, cảm ơn!"

Cô vốn không định mang cơm đến công ty cho Phong, không ngờ lại chỗ này cùng đường với địa điểm cô muốn đến, nên tiện ghé vào một chút, đánh giá thử mục tiêu của mình.

Xe dừng lại trước một bệnh viện to lớn, An Nhiên bước xuống đi vào bên trong.

Mùi thuốc sát trùng bay l*иg lặc trong không khí, sảnh chờ bệnh viện đông kín người.

Cô đến nơi này có chủ đích của riêng mình, theo cốt truyện việc nguyên chủ hạ thuốc Phong sẽ bị bại lộ vào hôm nay, cô không thể chuyện này xảy ra. Nếu việc đó bị bại lộ, nhiệm vụ chưa kịp bắt đầu liền sẽ thất bại.

Hôm nay khi nữ chính đi thăm viện nam chính sẽ tình cờ gặp được một nữ phục vụ trong bữa tiệc 3 năm trước.

Linh giúp cô ta trả tiền viện phí khiến cô ta cảm động kể lại chuyện trước kia mình chứng kiến.

An Nhiên cần ngăn cản bọn họ gặp nhau, chuyện này nghe thì có vẻ đơn giản nhưng rất thực tế khó khăn.

An Nhiên đi xung quanh kiểm tra dãy phòng nam chính ở hoàn toàn không thấy nữ phục vụ kia.

Hỏi nhân viên bệnh viện cũng vô ích, trong cốt truyện không nói rõ họ tên người nhà của cô ta.

Thật phiền phức!

Đoạn này trong tác giả viết rất đơn giản, cô không biết rõ bọn họ gặp nhau ở nơi nào.

An Nhiên ngồi xuống hàng ghế chờ đưa mắt nhìn quan sát xung quanh.

1 tiếng..

2 tiếng..

Lại sau 15 phút, cô đã nhìn thấy Linh trong đám người, cô ta rất nổi bật dễ dàng thu hút sự chú ý cho dù ở nơi đông đúc. Trên tay cầm theo một giỏ hoa quả, đúng chuẩn dáng vẻ của người đến thăm bệnh.

An Nhiên đeo kính râm lên che đi nửa khuôn mặt, chậm rãi đi phía sau quan sát cô ta.

Nhìn Linh bước vào phòng bệnh của nam chính, cô dựa vào bức tường bên ngoài.

Cô không sợ bị người khác bị người chú ý đến, bởi đây là tầng vip, ngoài y tá cùng bác sĩ thi thoảng lướt qua, gần như không có bóng dáng người khác.

Một hồi sau, có tiếng bước chân càng lúc càng gần, cánh cửa được mở ra.

An Nhiên đảo bước đến bên hành lang giả vờ đang nghe điện thoại: "Hả, cậu ở phòng nào cơ?"

Quay người đi cùng hướng với nữ chính, tiếp tục áp sát điện thoại vào tai: "T

ôi đi một hồi cũng không tìm thấy số phòng cậu nói.."

"..."

"Đợi một chút, chắc là đi nhầm tầng."

"..."