Anh thi xong trở về, hai chúng tôi ở trên tầng thượng này tình cảm mãnh liệt ôm nhau, mười bảy mười tám tuổi, cũng chỉ đơn thuần ôm một cái trái tim đã như nai con đập loạn.
Tôi thừa nhận chuyện yêu sớm, đối với bài vở lúc ấy của tôi vẫn có một chút phân tâm, bị ảnh hưởng nhất định.
Kết quả của việc bị ảnh hưởng chính là tôi thi tốt nghiệp cao trung thất bại.
Không thể đi học trường ở Thượng Hải, nhưng may mắn với chính sách bảo vệ điểm, cũng không có rơi hồ sơ, mà là đến một khu nhà 211 pha chế thuốc ở Tây Nam.
Trong lúc nghỉ hè, tôi khóc đến rối tinh rối mù, Bạch Hiên ở bên cạnh ôm chặt lấy tôi: “Không việc gì Đồng Đồng, đến lúc đó anh sẽ đi thăm em.”
Khi đó xe vẫn không nhúc nhích, từ đại học trên thành phố của tôi đi xe lửa đến Thượng Hải chỉ có xe màu xanh lá, phải ngồi suốt hai mươi tám giờ.
Thế nhưng tôi vẫn đi thăm Bạch Hiên, vì tiết kiệm tiền, tôi từ dưới giường suy nghĩ đến trên giường, cuối cùng mua ghế ngồi cứng—cố gắng ngồi hai mươi tám tiếng.
Nhìn phong cảnh trên đường đều giống nhau, trong toa xe vừa bẩn vừa ầm ĩ, hai vai tê dại, tôi không biết mình đã chịu đựng như thế nào. Chỉ nhớ rõ, khi đến Thượng Hải ra kiểm phiếu, trông thấy Bạch Hiên đang giữ một cái xe đạp, không nói gì hướng tôi ngây ngô cười, không cần nói, bao nhiêu xúc động đều viết ở trên mặt.
Đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn nghĩ hôm đó là một ngày trời đẹp, cho dù anh đang mặc một chiếc áo khoác màu xám, nhưng khi ánh mặt trời sáng lạn chiếu xuống dưới, lại chói mắt sáng rỡ như vậy.
Nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim tôi.
Xe đạp kia là anh tìm đồng học mượn, qua một giao lộ gặp phải đèn đỏ, chúng tôi dừng lại đợi, anh đột nhiên quay thân lại hôn mạnh lên trán của tôi.
Bởi vì cao hứng, hai người chúng tôi một đường đều rất kích động.
Bạch Hiên tìm gian phòng tiện nghi nhất trong một khách sạn nhỏ bên cạnh trường học cho tôi, cùng ông chủ bàn giá cả rất tốt, ở năm ngày, mỗi ngày 30 đồng.
Vốn anh nói an bài cho tôi tốt rồi đi, thế nhưng ngày hôm đó Bạch Hiên ở lại không trở về phòng ngủ.
Anh là đàn ông, có kích động, trưng cầu ý kiến của tôi, tôi trầm mặc nửa ngày cũng đáp ứng—nhưng gần đến bước cuối cùng, tôi đột nhiên khóc, anh không đi vào trong.
Chính là ôm lấy tôi, vỗ về tôi, đè nén xuống dưới.
“Em muốn đem lần đầu tiên cho lão công sau này.”
“Anh chính là lão công sau này của em.” Anh dẩu dẩu môi, nhưng cuối cùng vẫn không cử động nữa.
Bất quá lần đầu tiên của tôi vẫn là cho anh. Đó là khi Bạch Hiên ngồi ghế cứng hai mươi tám tiếng đến thăm tôi.
Tôi tìm nhà trọ cho anh, đêm đó tôi không trở về trường.
Kỳ thật hai người chúng tôi đều không hiểu, tìm hơn nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn làm.
Sau đó tôi không nói gì, ngược lại Bạch Hiên kích động đến mức liên tục xoa lưng cho tôi. “Anh nhất định sẽ lấy em làm vợ, lão bà tốt…” Anh vòng cánh tay ôm chặt một chút, cho hai chúng tôi gần nhau hơn.
“Sáng mai muốn ăn cái gì?” Anh cười hỏi tôi, nhưng tôi biết anh cười không thoải mái.
Bởi vì trước giờ vẫn chưa cùng người trong nhà nói chuyện, để cho gia đình biết. Hai chúng tôi yêu xa, tiền xe, nghỉ trọ, các loại chi phí, đều là chúng tôi tiết kiệm từng chút từng chút trong tiền sinh hoạt—cuối cùng khoản chi rất lớn, chúng tôi tiêu rất nhiều, nhất là Bạch Hiên, đã thiếu nợ bọn đồng học một khoản.
Chúng tôi ở chung một chỗ tám năm, hai bên đều càng lẫn càng sai, ngây ngây ngô ngô. Về sau tôi xem vài bài phân tích khoa học, nói nam nữ hai bên không thích hợp, ở chung một chỗ chỉ liên lụy đến nhau, nâng cao năng lượng tiêu cực của cả hai.
“Đừng lo lắng, chờ anh lên năm hai là có thể đi nhận diễn, đến lúc đó thì tốt rồi.” Bạch Hiên nằm trên giường an ủi tôi—anh hiểu rõ tôi, cho nên chỉ cần quan sát thần sắc là có thể biết tôi đang nghĩ gì.
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt rạng rỡ tự tin của anh, chợt đắm chìm vào hố sâu thâm tình đó.
※※※
Anh thật sự từ học kỳ năm thứ hai đại học bắt đầu nhận diễn. Hơn nữa bởi vì người rất đẹp trai, khóa chuyên ngành từ đầu đến cuối năm nhất, Bạch Hiên nhận bộ phim truyền hình đầu tiên chính là vai nam chính.
Bộ phim truyền hình được công ty lớn đầu tư.
Anh đang ở trong studio nói chuyện điện thoại với tôi, hai chúng tôi bên hai đầu điện thoại rất kích động, rất chờ mong, chúng tôi còn bắt đầu ảo tưởng bộ phim truyền hình này phát ra Bạch Hiên sẽ thành công như thế nào.
Nhưng anh lại không thành công.
Bộ phim truyền hình rất thành công, nữ diễn viên chính cùng những người phối hợp diễn đều thành công, chính là Bạch Hiên không thành công.
Hơn nữa anh không chỉ không thành công, nhận bộ phim truyền hình thứ hai diễn nam xứng, nhưng lại bởi vì nam diễn viên chính nửa đường gặp chuyện, cả bộ phim đi tong.
Lại về sau, anh với thành tích tốt nghiệp xuất sắc, ký tên với công ty quản lý không lớn không nhỏ, nhưng suốt trong một năm đều không được diễn.
Khi đó tôi cũng vừa tốt nghiệp, không đi tìm việc, mà đi Thượng Hải cùng Bạch Hiên thuê một căn phòng, chuẩn bị thi nghiên cứu.
Trong căn phòng kiêm phòng ngủ, phòng khách, thư phòng cùng phòng tập diễn, tôi bày một cái lò vi sóng, thêm một cái nồi, lại thành căn phòng bếp không có máy hút khói.
Bạch Hiên mỗi ngày đi công ty, không có việc gì làm lại trở về, có đôi khi uống chút rượu, hai người chúng tôi cùng nhau dùng tiền anh tích cóp từng tý một khi diễn thời đại học, tâm tình càng ngày càng sa sút.
Có một ngày anh trở về trầm mặc đến đáng sợ, khuôn mặt cũng tối tăm u ám, ngồi vào ghế sô pha kiêm chiếc giường, cong lên khuỷu tay đem mặt vùi sâu vào đó.
Tôi đang làm đậu hũ tự chế, thêm nước đậy vung nồi, an vị đi tới.
“Làm sao vậy?” Tôi sờ sờ đầu của anh, thật ra cùng một người đàn ông ở chung một chỗ đã lâu, lại bắt đầu có một loại cảm giác: anh vẫn còn con nít.
Chính là khi đó tôi cũng vẫn là trẻ con.
Anh đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay của tôi, tay anh thật sự dùng sức bóp, trong nháy mắt trên tay tôi nổi lên hai dấu đỏ.
“Chúng ta ở chung đã bảy năm rồi.” Anh yếu ớt nói, ngữ khí rét lạnh làm cho người khác sợ hãi.
Bảy năm…
Đại não tôi không có nghĩ, không tự chủ hiện lên một câu: Bảy năm ngứa ngáy!(1)
Thân thể không khống chế run lên, cả người nổi lên da gà.
“Làm sao vậy…?” Tôi sợ hãi hỏi.
Bạch Hiên mạnh mẽ đứng dậy, lập tức cũng lôi tôi dậy, anh vẫn bóp chặt tay tôi không nới lỏng, tôi cảm giác càng thêm đau đớn.
“Đi, chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Anh cơ hồ ra lệnh cùng rít gào.
Tôi ngơ ngác một lúc, nháy mắt trong đầu óc một mảnh mờ mịt, có chút chần chờ, rồi lại không biết do dự cái gì. Tôi muốn từ chối anh, lại phát hiện đôi môi của mình không cách nào mở ra.
Tôi căn bản không thể từ chối anh.
Cho nên tôi đáp ứng, sau đó chúng tôi liền đi cục dân chính làm sổ đỏ, ngay cả kiểm tra sức khỏe cũng không làm.
Mọi chuyện nhanh chóng đến mức không giống một đôi đã ở chung cùng nhau bảy năm, mà giống như hai người mới quen, nhanh chóng rơi vào bể tình, sau đó nhất thời xúc động chạy đi đăng ký kết hôn.
Nửa năm sau đám cưới tôi mới biết được vì sao khi đó Bạch Hiên lại ủ dột như vậy, rồi lại tức giận đau đớn khổ sở như vậy, cơ hồ là không cho phép tôi cãi lại mà tự ý quyết định.
Có một nữ doanh nhân rất nổi tiếng, mỗi ngày đều thấy ở trên TV nói muốn bao, nuôi anh.
*************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Những hồi ức của quá khứ rất nhanh đã qua, chương kế tiếp nam chính sẽ lên biểu diễn a ~(≧▽≦)/~
______________________________
(1) The Seven Year Itch: một bộ phim tâm lý tình cảm, hài hước sản xuất năm 1995 do Billy Wilder đạo diễn (Sự ngứa ngáy sau một khoảng thời gian bảy năm, gọi tắt là Bảy Năm Ngứa Ngáy) là một thành ngữ Mỹ nói về tình trạng những ông chồng thường thì sau bảy năm lập gia đình bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy thèm đi… ăn phở. Trong cuốn phim này, không biết anh chàng Richard Sherman của chúng ta có chống lại được cơn ngứa ngáy đó không khi sa vào một tình cảnh vô cùng hiểm nghèo: vợ con đi nghỉ hè và có một cô nàng tóc vàng xinh đẹp tới chơi…