Sáng sớm hôm sau, đợi cho Đông Phương Diệu thượng triều sau, Tần Tố Quyết nằm một mình ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Không gọi Kiều Hỉ, nàng tự mình mặc xiêm y, sau đó liền đi tới trước bàn trang điểm, lấy Ngọc Tiêu mà mấy ngày trước Phong Dịch trả lại cho nàng ra, trầm ngâm suy nghĩ.
Đại sư huynh cả đời sống trên lưng ngựa, trừ bỏ hành quân bày trận ra, ham mê duy nhất chính là thổi tiêu.
Tuy rằng hai người đều là đệ tử của Thiên Cơ lão nhân, nhưng đại sư huynh là người có khát vọng rộng lớn, có mục tiêu rõ ràng, chính xác. Hắn muốn chinh phục thiên hạ, muốn có được thiên hạ, muốn đem thiên hạ thu hết vào trong lòng bàn tay của chính mình.
Mà nàng, Tần Tố Quyết lại cùng sư phụ giống nhau, không thích hỏi đến tục sự phàm trần, không muốn quan tâm tới thế sự, chỉ thầm muốn cả đời được sống những ngày bình yên, đơn giản, vui vẻ.
Cũng vì như thế mà năm đó sư phụ mới đem sở học suốt đời truyền thụ hết cho nàng. Có lẽ từ thật lâu trước kia, sư phụ đã sớm nhìn ra dã tâm của đại sư huynh, cũng nhìn ra vì dã tâm đó của hắn chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân.
Sư phụ từng lén khuyên đại sư huynh, muốn hắn thuận theo thiên mệnh, đừng quá cưỡng cầu, nếu năm đó đại sư huynh nghe theo lời dạy của sư phụ, cự tuyệt điều kiện của Vĩnh Viêm Đế, thì có lẽ hiện tại, hắn đã có thể hưởng thụ một kết cục, một cuộc sống khác.
Tuy kết cục đã định, nhưng bi thương, tiếc nuối không vì thời gian mà biến mất.
Nàng cũng không yêu đại sư huynh, nhưng cũng không quên được những việc đã cùng hắn trải qua, khi cả hai vẫn cùng học nghệ…
Ngón tay nhẹ vuốt ve Ngọc Tiêu, còn nhớ rõ năm đó, nàng vì cây Ngọc Tiêu này, từng hao hết tâm lực, nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, phần lễ vật này cuối cùng lại thành hung khí hại đại sư huynh mất mạng.
Đại khái nghe được trong phòng có động tĩnh, Kiều Hỉ cẩn thận đẩy cửa vào, nhẹ giọng nói:“Nương nương, người đã dậy, sao người không gọi nô tỳ?”
Nhìn nàng đã mặc xiêm y chỉnh tề, tiểu nha đầu tự trách tiến lên tạ lỗi,“Hoàng thượng phân phó cho nô tỳ, nhất định phải hầu hạ chu đáo nương nương, nếu bị hoàng thượng biết được nô tỳ chậm trễ hầu hạ nương nương, nô tỳ thể nào cũng sẽ bị hoàng thượng trách tội cho mà xem.”
Tần Tố Quyết thuận tay đem Ngọc Tiêu giấu ở trong tay áo, quay đầu cười nói: “Hoàng thượng là một vị quân vương thánh minh, sẽ không đơn giản vì ngươi không hầu hạ thay xiêm y,, rửa mặt, hay súc miệng mà liền trị tội ngươi đâu. Còn nữa, trước đây ta cũng đã nói rồi, quy củ trong cung không thích hợp với ta, cho nên ngươi không cần dè dặt cẩn trọng như thế đối với ta, ngươi như vậy, ta ngược lại không được thoải mái.”
Kiều Hỉ gật đầu,“Nương nương dạy bảo, nô tỳ xin nhớ kỹ.”
Kỳ thực ở trong lòng Kiều Hỉ luôn luôn cảm thấy thật may mắn có thể đi theo, hầu hạ một chủ tử thiện lương, hiểu lẽ phải như Tần Tố Quyết.
Tần Tố Quyết nói rõ với nàng,“Ngươi không cần thời thời khắc khắc hầu hạ ở bên người ta, có cái gì cần ta sẽ nói với ngươi, nếu hoàng thượng trách cứ, ta sẽ nói cho người biết đó là ý của ta.”
Kiều Hỉ gật gật đầu,“Tuân lệnh nương nương, vậy nô tì xin lui, nô tỳ luôn ở ngay ngoài cửa, người nếu có việc, xin hãy gọi nô tì một tiếng.” Nói xong, nàng ấy cẩn thận đem cửa khép lại.
Suy nghĩ thật lâu sau, Tần Tố Quyết vẫn cảm thấy thập phần bất an.
Triều đình gần đây gặp phải nhiều nan đề, nàng biết việc này là do trước đây triều đình luôn luôn nhân nhượng phương Bắc nên khiến cho bọn họ lộng hành, vì thế nhân cơ hội triều đình gặp khó khăn liền muốn xâm phạm Bắc Nhạc. Mà kẻ đầu têu, chính là Hải vương Phong Dịch kia.
Nghĩ đến đây, nàng nắm chặt Ngọc Tiêu trong tay, suy nghĩ một chút liền nhảy ra ngoài cửa sổ, lợi dụng võ nghệ cao cường của bản thân, thẳng hướng ngoài cung mà đi.
Còn nhớ lần trước, khi Phong Dịch xông vào Triều Minh Cung đem Ngọc Tiêu đưa cho nàng từng nói, chỉ cần nàng thổi thủ khúc hắn thường thổi kia, là hắn nhất định sẽ hiện thân. Nói như thế tức là nơi hắn ẩn nấp khẳng định cách hoàng cung không xa.
Tần Tố Quyết quanh co một hồi, tránh thoát khỏi ám vệ mà Đông Phương Diệu an bài bên người nàng, đi xa khỏi hoàng cung, tại một địa phương không thường có người lui tới sau,mới dừng lại xem xét.
Gặp bốn bề vắng lặng, nàng lấy Ngọc Tiêu ra, chậm rãi thổi.
Thủ khúc này nàng cũng không xa lạ, đây là thủ khúc mà sư phụ đã từng dạy cho nàng, chính là nàng không thích giai điệu của thủ khúc này, cảm thấy nó quá mức thê lương cùng ưu thương, cho nên sau khi học được xong, nàng thủy chung chưa từng thổi qua.
“Đã sớm nghe đệ đệ ta nói, đệ tử tối đắc ý của thiên cơ lão nhân chẳng những túc trí đa mưu, võ nghệ siêu quần,… nhưng không nghĩ tới, ngay cả âm luật cũng thông hiểu kỹ càng……” Cách đó không xa, truyền đến tiếng nói của Phong Dịch.
Tần Tố Quyết ngừng tiếng tiêu, theo hướng tiếng nói vọng lại đi tới, chỉ thấy hắn thần thái tự nhiên ngồi điềm tĩnh trên một gốc cây cổ mộc, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tươi rói, phảng phất mang theo chút hương vị bất cần đời.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, cười nói:“Thế nào lại ngừng, tiếp tục đi, ta rất thích thủ khúc này, chỉ tiếc trong những người mà ta nhận thức, hiếm có người có thể thổi hoàn chỉnh thủ khúc này.”
Nàng tao nhã thu hồi Ngọc Tiêu, ngửa đầu nhìn hắn,“ Thủ khúc này là ‘hồn khúc’, làn điệu thống khổ, ưu thương, nếu là nghe lâu, sẽ gợi lên chuyện đau lòng cũ, ngươi cần gì phải vì chính mình không vượt qua được, mà luôn tìm tới sự không thoải mái vậy?”
Phong Dịch nghe vậy, cười ha ha, từ trên cây thả người, nhảy xuống dưới.
“Nhân sinh trên đời này, khi gặp khổ sở, bi thương có nhạc làm bạn, có thể cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, nếu ngẫu nhiên nghĩ đến những đau khổ đã trải qua, mới càng có thể học được cách quý trọng những thứ ở trước mắt, đối xử tử tế với ngoại nhân.”
“Ngươi đã hiểu được đạo lý này, vì sao vẫn quyết định như vậy?”
“Quyết định như vậy?” Phong Dịch nhướn mày, lấy tốc độ của ‘sét đánh không kịp bưng tai’ tiến đến trước mặt nàng,“Chuyện nàng ám chỉ, sẽ không phải là có liên quan tới Huyền Cương đi?”
Tần Tố Quyết cũng không né tránh, ngạo nghễ đối mắt cùng hắn,“Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, ta tin tưởng ngươi biết rất rõ ràng chuyện ta ám chỉ rốt cuộc là chuyện gì. Ngươi muốn trợ giúp Huyền Cương, đến tấn công Bắc Nhạc sao?”
Hắn khoanh tay mà đứng, cười lạnh một tiếng,“Vấn đề này nàng là hỏi cho chính mình, hay vẫn là vì Đông Phương Diệu mà hỏi?”
“Có gì khác nhau không?”
“Khác nhau! Nếu nàng là vì chính mình mà hỏi, ta đây sẽ trả lời nàng, nhưng nếu nàng là vì Đông Phương Diệu mà hỏi, xin thứ lỗi, ta cự tuyệt.”
Nàng xem hắn liếc mắt một cái, không sợ không giận, lạnh nhạt nói:“Nếu ngươi thực không muốn trả lời, có thể vì chính mình tìm vô số lý do.”
“Nàng vì sao cảm thấy ta không muốn trả lời?”
“Được, vậy ngươi nói cho ta, vì sao phải giúp Huyền Cương? Là vì đại sư huynh sao?”
“Nàng sở dĩ chất vấn ta, là vì Đông Phương Diệu sao?”
Nàng dùng sức gật đầu, thẳng thắn thừa nhận,“Đúng!”
Ngữ khí nàng rõ ràng, thẳng thắn như thế, làm cho Phong Dịch ngẩn ra.
Một lát sau, hắn mới khinh thường cười lạnh, nói, “Nhớ năm đó Đông Phương Diệu vì để đạt được ngôi vị hoàng đế, vì quét dọn sạch chướng ngại vật đã không tiếc lợi dụng nàng, nam nhân như vậy rốt cuộc có chỗ nào tốt, để cho nàng đối với hắn toàn tâm toàn ý, hi sinh hết thảy như vậy?”
“Bởi vì hắn xứng đáng!”
“Hắn xứng đáng?” Phong Dịch hừ lạnh một tiếng,“Ta không tin nàng thực sự không để ý, nếu không để ý, năm đó lúc Đông Phương Diệu đăng cơ, vì sao nàng lại bỏ đi không một lời từ giã, làm cho hắn trở thành đế vương đầu tiên trên đời này bị nữ nhân vứt bỏ, cũng trở thành trò cười cho toàn thiên hạ?”
“Có lẽ ở trên phương diện tình cảm riêng tư, hắn thật sự đã lợi dụng ta, nhưng ở trong mắt của người trong thiên hạ, ngươi không thể phủ nhận hắn là một hoàng đế tốt.”
“Theo ý của nàng, đệ đệ của ta, Sở Tử Nặc không bằng Đông Phương Diệu sao? Hắn không phải là người thích hợp để làm bá chủ?”
“Phong Dịch, có một số việc đã xảy ra, ngươi cần gì phải cố tình theo đuổi một vấn đề không có đáp án như vậy? Có lẽ nếu đại sư huynh chấp chính, có thể làm cho Bắc Nhạc Quốc so với hôm nay càng thêm phồn vinh hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn phải sống sót ở trong trận quyết đấu năm đó.Ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy ta thân là đồng lõa làm gì có tư cách để nói như vậy đúng không? Trên thực tế ở hai năm trước, ta cũng thực rối rắm, hỗn loạn đối với việc đại sư huynh bị Diệu hại chết. Sư huynh đối ta là chân tình, cuối cùng lại chết bởi sự tín nhiệm đối với ta, ta một mình lưu lạc bên ngoài hai năm, chính là muốn chuộc tội……”
“Một câu chuộc tội, nàng đã muốn rửa sạch tội nghiệt sao?”
Nàng lắc đầu,“Ta cũng không hồn nhiên như vậy, nếu có thể làm đại sư huynh sống lại, ta nguyện ý nhận trách phạt từ trời cao, nhưng hết thảy đều không liên quan tới dân chúng thiên hạ, không liên quan tới giang sơn xã tắc. Nếu ngươi muốn vì đại sư huynh báo thù, có thể hướng về phía ta, không cần liên lụy tới dân chúng vô tội.”
“Hay! Nói hay lắm!” Phong Dịch đùa cợt vỗ vỗ tay tán thưởng,“Quả nhiên là đại nhân đại nghĩa, dám làm dám chịu, so với nữ tử tầm thường lòng dạ không biết rộng rãi hơn bao nhiêu a. Bất quá điều ta tò mò là, nếu năm đó người chết là Đông Phương Diệu, ngươi có thể thần sắc tự nhiên giống như hiện tại, nước miếng tung bay đứng giảng đạo lý cho hai đệ đệ của Đông Phương Diệu nghe hay không?”
Nghe vậy, Tần Tố Quyết hơi giật mình, trong đầu hiện lên hình ảnh Đông Phương Diệu chết vì kịch độc.
Đúng vậy, nếu năm đó người kia là Diệu, nàng còn có thể trấn định như thế hay không, nàng có thể vì đại nghĩa quốc gia mà không vì người yêu đi báo thù hay không?
Càng nghĩ, đáp án càng rõ ràng, là phủ định.
Nàng yêu Diệu, tựa như Diệu yêu nàng, rất sâu, rất sâu.
Cho nên, năm đó khi đại sư huynh chết, nàng tuy rằng đau lòng, nhưng vì nghiệp lớn của Diệu, nàng lại bảo trì trầm mặc.
Nói đến như thế, cuối cùng cũng là nàng đã quá ích kỷ, nàng cũng sẽ vì người mà mình để ý, sẽ bất chấp hậu quả, cho dù cùng người tất cả trong thiên hạ đối đầu nàng cũng sẽ liều mình trả thù cho hắn.
Thấy nàng trầm mặc, Phong Dịch bi thương nở nụ cười, “Đây chính là bản tính của con người, dù cho nàng có thông minh, sáng suốt như thế nào đi nữa, khi đối mặt với cảm tình cũng sẽ trở nên ích kỉ. Đông Phương Diệu là một nam nhân quá may mắn, chỉ đáng tiếc cho đệ đệ của ta……” Giọng nói nhỏ dần, tràn đầy hoài niệm như bị xen kẽ bởi chuyện gì đó.“Ngươi biết không, Tử Nặc và ta tuy rằng là huynh đệ đồng mẫu dị phụ, nhưng từ nhỏ đến lớn, người đối xử với ta tốt nhất chỉ có mình hắn.
“Còn nhớ rõ năm ấy khi ta mới hai tuổi, phụ thân bị bệnh mà qua đời, mẫu thân liền mang theo ta đi tái giá. Nữ tử đã từng gả giống mẫu thân ta như vậy, muốn tìm được một nhà chồng tốt là không có khả năng. Sở dĩ Sở lão tướng quân năm đó cưới nàng vào cửa, bất quá cũng chỉ là vì ngày sinh tháng đẻ của nàng vừa khéo giúp hắn hưng thịnh hơn.Đáng tiếc, Sở lão tướng quân tuy có thể nhận mẫu thân, nhưng lại không thể thu dưỡng được đứa con riêng của nàng, ở Sở phủ, địa vị của ta thậm chí còn không bằng một gã nô tài, mẫu thân ta là người nhát gan, không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt xem ta ở trong phủ sống cuộc sống của hạ nhân.Liền như vậy tỉnh tỉnh mê mê qua năm, sáu năm, đột nhiên, có một ngày, có một tiểu nam hài đi đến trước mặt ta, hướng nô tài trong phủ hỏi ta là ai? Nô tài kia không biết giới thiệu ta như thế nào, ấp úng một lúc, may mà có một nha đầu khá to gan, trực tiếp nói với hắn, rằng ta là huynh đệ đồng mẫu với hắn……”
Nói tới đây, Phong Dịch dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Tần Tố Quyết,“Bắt đầu từ ngày đó, sinh hoạt của ta, bởi vì tiểu nam hài kia, đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, bắt đầu được đối đãi như một con người. Khi Tử Nặc đến trường, hắn thậm chí đã chủ động hướng phụ thân hắn năn nỉ để cho ta cũng cùng tới đó học tập, Sở lão tướng quân đối với hắn cơ hồ là ‘hữu cầu tất ứng’, hoặc là nói đó là do hắn muốn bồi dưỡng cho con trai một thân tín trong tương lai đi, tóm lại, hắn đã đồng ý”.
“Tử Nặc là con trai độc nhất của Sở lão tướng quân, tương lai ắt phải trở thành một đại nhân vật. Khi còn nhỏ, hắn đã có chí hướng riêng của mình. Lúc Phu Tử hỏi ta, khi lớn lên có nguyện vọng gì? Thời điểm đó, ta nói ta không biết, nhưng Tử Nặc lại nói, hắn là nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên là muốn hành hiệp trượng nghĩa, là nam tử hán chí phải ở tứ phương”.
“Vì những lời này, mười hai tuổi ta đã rời khỏi phủ, chính là vì muốn đạt được một chút thành tựu, chỉ tiếc……” Hắn cười khổ một tiếng,“Ta có được hết thảy như ngày hôm nay, còn chưa kịp cùng đệ đệ chia sẻ, hắn đã bị người ta hại chết.”
Nghe đến đó, Tần Tố Quyết cảm khái vạn phần. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, đại sư huynh cùng Phong Dịch đã từng có một khoảng thời gian như vậy.
“Đệ đệ của ta đã chết oan khuất như vậy, làm ca ca của hắn, chẳng lẽ ta không nên vì hắn báo thù rửa hận, tự tay đâm kẻ thù hay sao?”
Phong Dịch đột ngột thét lên như vậy, dọa nàng nhảy dựng, Tần Tố Quyết theo bản năng giương mắt, bất chợt nhìn thấy hận ý lướt qua đáy mắt của hắn.
Đáy lòng nàng đau xót, chỉ có thể ôn nhu khuyên nhủ:“Đại sư huynh đã hy vọng ngươi hành hiệp trượng nghĩa, chí ở tứ phương, những việc ngươi làm hiện tại chẳng phải là cô phụ sự chờ mong của hắn hay sao? Phong Dịch, ta biết ngươi kỳ thực là người tốt, bằng không lúc trước ở trấn Vĩnh Ninh, ngươi cũng sẽ không ra tay cứu ta, còn có lần ở bãi săn bắn hoàng gia nữa, ngươi cũng sẽ không đưa giải dược cho ta.”
Hắn hừ lạnh một tiếng,“Người trên đời này, không thể chỉ dùng ‘tốt’ hay ‘xấu’ để đánh giá, đạo lý đơn giản như vậy, đừng nói với ta là ngươi không hiểu.”
“Được, cho dù trong lòng ngươi có hận, vậy ngươi trực tiếp tìm ta tính toán trả thù đi, việc gì phải đem dân chúng vô tội lôi kéo vào?”
“Chỉ có sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, bách tính mới có thể đối với triều đình tâm sinh bất mãn, đối với người thống trị sinh ra hận ý.” Phong Dịch cười quỷ dị, nói:“Nếu phát động chiến tranh, có thể làm cho Đông Phương Diệu trở thành tội nhân trong lòng thế nhân, trở thành tội nhân thiên cổ. Có cơ hội tốt như vậy, ta vì sao không lợi dụng đây?”
Tần Tố Quyết giận dữ,“Chỉ bởi vì sự tư oán của ngươi, ngươi liền không chú ý đến sự sống chết của người khác đúng không?”
“Có thù không báo thì không phải là quân tử, ta tin rằng Tử Nặc trên trời có linh thiêng cũng sẽ hi vọng như vậy.”
Giang sơn bị đoạt, nữ nhân bị cướp đoạt, Tử Nặc hắn nhất định là chết không nhắm mắt.
“Cho nên, cuộc chiến tranh này, ngươi là nhất định phải làm?”
Phong Dịch cười lạnh, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Nàng mềm giọng, vô cùng thẳng thắn nhìn hắn,“Nếu là ta cầu ngươi thì sao?”
Hắn hơi hơi động dung, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Không đợi hắn trả lời, hai người đồng thời nghe được ở cách đó không xa có tiếng xôn xao truyền đến.
Là Đông Phương Diệu.
Không thấy Tần Tố Quyết ở trong Triều Minh Cung, ám vệ cũng đã mất dấu của nàng, loại tình huống này chỉ có hai khả năng, một là nàng lại rời cung trốn đi, hai là đã có chuyện gì đó, làm cho nàng phải tự mình đi xử lý.
Lấy sự hiểu biết của Đông Phương Diệu đối với nàng, người có thể làm cho nàng tận lực tránh thoát khỏi ám vệ, hành động một mình, chỉ có thể là Hải vương Phong Dịch.
Không đợi hắn lại đây, Phong Dịch lược hạ nói:“Năm ngày sau, nàng một mình đến Bắc Hải thủy trại gặp ta. Có lẽ nếu nàng dùng tính mạng của chính mình đến cầu ta, ta sẽ thay đổi tâm ý, như ý nàng mong muốn thì sao.” Nói xong, hắn cấp tốc nhảy lên cành cây, dưới chân nhẹ nhấp nhô một chút, người đã đi xa.
Đợi tới khi Đông Phương Diệu đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Phong Dịch biến mất ở trước mắt. Hắn gọi ám vệ, ra lệnh cho bọn họ đuổi theo, nhưng lại bị Tần Tố Quyết ngăn cản.
“Vô dụng, Phong Dịch võ công thượng thừa, thậm chí còn ở phía trên chàng và ta, ám vệ căn bản không phải là đối thủ của hắn.”
Đông Phương Diệu nheo nheo mắt lại, nhìn theo phương hướng mà Phong Dịch biến mất, trầm tư thật lâu, sau đó mới quay đầu lại hỏi:“Hắn lại đột nhập vào cấm cung gây chuyện với nàng?”
“Không, lần này là ta chủ động tìm hắn.”
Tần Tố Quyết đem chuyện một năm một mười nói lại cho hắn biết, cho tới đoạn Phong Dịch muốn nàng năm ngày sau đi thủy trại dùng mệnh cầu hắn, Đông Phương Diệu cười lạnh một tiếng,“Hắn đang nằm mơ!”
Nói xong, chỉ thấy nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, dường như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì.
Đáy lòng hắn hoảng hốt, vội vàng bắt lấy bờ vai nàng,“Tố Quyết, ta không cho phép nàng đi, thậm chí ngay cả ý tưởng kia cũng không cho phép có, nàng là người quan trọng nhất của ta, cho dù có phải đối mặt với muôn ngàn khó khăn đi nữa, ta cũng sẽ không cho phép nàng đi mạo hiểm!”