Đế Bản Bạc Hạnh

Chương 7-2: [ Hạ]

[..]

Đám quan đại thần đứng bên đã sớm ngơ ngác, há hốc miệng như nuốt phải quả trứng gà. Đối với công tích vĩ đại của hoàng hậu Tần Tố Quyết, bọn họ đều nghe qua, nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cách hành sự của nàng, hiện thời nàng ở ngay lúc mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, lột mặt nạ một phần tử nguy hiểm ấn mình trong cung, động tác cực nhanh, thân thủ linh hoạt, quả thực làm người xem cảm thấy quá xuất sắc.

Sắc mặt Đông Phương Diệu khó coi tới cực điểm, Bắc Nhạc đế vương như hắn liên tiếp gặp chuyện không hay, bây giờ kẻ xấu cư nhiên lại dám cả gan làm loạn, trà trộn vào hoàng cung, đây không phải rõ ràng là coi thường uy nghiêm hoàng thất Bắc Nhạc, không coi hắn ra gì hay sao.

Thống lĩnh Ngự Lâm quân thấy tình hình như vậy, nhắm mắt sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, quỳ rạp xuống dập đầu tạ lỗi trước mặt hắn,“Hoàng thượng, là thần hộ vệ tắc trách, để cho sát thủ trà trộn vào hoàng cung, thỉnh xin hoàng thượng trách phạt.”

Hắn khoát tay,“Ngươi lập tức phái người giám sát trong ngoài, tỉ mỉ đem từng thái giám cung nữ trong cung tất cả đều phải điều tra rõ rõ ràng, nhất là phải canh phòng cẩn mật Triều Minh cung, phải điều tra cẩn thận, loại chuyện này, trẫm không muốn lại phát sinh lần thứ hai.”

Thống lĩnh Ngự lâm quân vội vàng lên tiếng trả lời,“Thần tuân chỉ.”

“Mặt khác, đem nữ thích khách trói lại này, áp giải vào nhà lao, lát sau trẫm sẽ tự mình thẩm vấn.” Ngẫm lại rồi nói:“Đừng quên cẩn thận kiểm tra răng của nàng có giấu độc dược hay không.”

Nghe vậy, sắc mặt nữ thích khách không thể nhúc nhích kia trở nên trắng nhợt.

Đông Phương Diệu đứng khoanh tay, cười lạnh một tiếng,“Trẫm nghĩ trước khi chưa hỏi được manh mối gì, thì không thể để cho ả dễ dàng được chết.” Nói xong, sắc mặt hắn nghiêm lại, không nhìn Tần Tố Quyết, cũng khẳng quay đầu nhằm thẳng hướng tẩm cung đi đến.

Khi đến Triều Minh Cung, Lýthái y đã ở đó chờ.

Đông Phương Diệu miễn cho ông hành lễ, lệnh cho ông mau xem xét vết thương của Tần Tố Quyết, Lý thái y là lão thái y có y thuật cao nhất trong cung, đã phục vụ hoàng thất hơn ba mươi năm, đối các loại độc dược cũng đã nghiên cứu qua rất nhiều.

Ông nhìn xem cẩn thận thương thế của Tần Tố Quyết, phát hiện vết thương rõ ràng đã thu nhỏ miệng lại, sau đó cẩn thận chẩn mạch, cuối cùng mới đứng dậy nói:“Khởi bẩm hoàng thượng, phượng thể hoàng hậu đã không còn độc, mạch tượng ổn định, cũng không lo ngại. Bất quá độc này tuy rằng đã được giải, nhưng tốt nhất vẫn nên dùng thêm thuốc để tẩm bổ dưỡng thân, tin tưởng qua hai ngày, miệng vết thương có thể triệt để khép lại.”

Sau khi nghe Lý thái y cam đoan, trái tim Đông Phương Diệu cuối cùng đã trở trở về bình ổn.

Bởi vì lo lắng, hắn giao ngay việc này cho người khác làm,vội vã lệnh Tường Quý đi theo Lý thái y đi chuẩn bị thuốc sắc, sau một hồi căng thẳng, Triều Minh Cung rốt cục khôi phục sự an tĩnh nên có.

Cho cung nhân lui ra, Đông Phương Diệu mới chậm rãi dỡ xuống biểu cảm lãnh khốc trên khuôn mặt, an tọa bên người Tần Tố Quyết, vẻ mặt xin lỗi nói:“Tố Quyết, xem ra lúc trước ta ép nàng hồi cung chẳng phải một quyết định sáng suốt, nếu nàng trách ta, ta sẽ không có nửa câu oán thán.”

“Chàng nói gì vậy?” Nàng ảo não liếc hắn một cái,“Rất nhiều năm trước chúng ta từng thề trước mặt Phật tổ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, huống chi……” Nàng cắn cắn môi dưới, giữ chặt lấy bàn tay to của hắn.“Chúng ta là phu thê, nếu chàng gặp nguy hiểm, gặp lúc khó khăn, ta làm sao có thể không bồi ở bên cạnh chàng được?”

Đông Phương Diệu bị câu “Chúng ta là phu thê” kia của nàng nói ra khiến trong lòng hắn nóng lên.

“Nhưng là, ta chỉ muốn nàng chung phúc cùng ta, không muốn cho nàng i cùng ta gặp hoạn nạn, mưu đồ bí mật đoạt vị vài năm trước kia, nàng thủy chung đã cùng ta đồng cam cộng khổ, hiện thời tay ta cầm quyền khuynh đảo, có thể chỉ huy thiên hạ thì lại để cho nàng phỉa chịu cảnh khổ đau như trước hay sao? Tố Quyết, ta chỉ muốn nàng luôn đứng trước mặt ta, nàng hiểu không?”

“Diệu, ta chưa từng có nghĩ muốn sống dưới đôi cánh bảo vệ của chàng, ta khát vọng muốn cùng chàng sóng vai đối mặt với những cửa ải khó khăn, giả sử những người đó thực sự đã coi chúng ta là cái gai trong mắt, cho dù đi đến chân trời góc biển, cũng tránh không khỏi những tai kiếp này. Nếu phải trốn tránh, thì chúng ta vì sao không dũng cảm đối mặt, phải không?”

Vừa nghĩ đến những vụ ám sát liên tiếp lúc trước, Đông Phương Diệu liền khi nộ công tâm*( tức giận không để ý gì cả).

“Thích khách cải trang thành cung nữ, xét theo bề ngoài, tựa hồ là người Huyền Cương, xem ra lúc này Huyền Cương gây ra những vụ lớn như thế, quả nhiên là đang chuẩn bị gây chiến.” Nghĩ rồi lại nói:“Đúng rồi Tố Quyết,nàng làm sao phát hiện ra cung nữ kia có sự bất thường?”

“Kỳ thực lúc ấy ta cũng không dám khẳng định, chỉ cảm thấy ánh mắt cung nữ kia có chút quái dị, khi ả chạm đến ánh mắt của ta, lại mơ hồ lộ ra vài phần thần sắc khẩn trương. Nhất là lúc ta đẩy chàng ra một bên, ống tay áo giơ lên của ả có phần nặng nặng trùng xuống, cho nên ta mới hạ thủ.”

“A, nữ thích khách này lá gan cũng thật không nhỏ, dám vào cung ám sát, nói vậy hẳn là ả đã xác định cách chết của mình rồi. Bất quá ta thực sự rất hiếu kỳ, những kẻ Huyền Cương này rốt cuộc tự tin đến đâu mà dám tự mình thách thức đến chúng ta?” Hắn xoa cằm, nhướng đầu lông mày.“Mặc kệ là binh lực hay quốc lực, Huyền Cương cũng không thể địch nổi Bắc Nhạc, huống hồ Huyền Cương cùng Bắc Nhạc còn cách Bắc Hải, vốn có Hải Vương danh xưng Phong Dịch quanh năm canh giữ vùng đó, nếu đại quân Huyền Cương muốn đi đến Bắc Nhạc, nhất định phải trước đi qua Bắc Hải……”

Nói tới đây, hai người đồng thời ngẩn ra, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều có chút kỳ quái.

“Ta nghĩ đến!” Hai người trăm miệng một lời.

Tần Tố Quyết dẫn đầu nói:“Phong Dịch cùng đại sư huynh là huynh đệ cùng mẹ khác phụ, năm đó mẫu thân của đại sư huynh trước khi gả vào Sở phủ đã từng cùng người khác sinh một đứa con, nhưng do chồng trước mệnh đoản, nghe nói khi Hải Vương Phong Dịch mười hai tuổi lên ngôi, chính là do phụ hoàng hắn bị bệnh qua đời.”

Đông Phương Diệu tiếp lời nói:“Không sai, không nói đến Bắc Hải, ta cũng quên hẳn người nọ. Năm đó khi Sở Tử Nặc lựa chọn đứng trong trận doanh của lão già kia, ta từng phái người cẩn thận điều tra quá khứ chi tiết về hắn, tiện đà biết được quan hệ của hắn cùng với Phong Dịch, nói như thế thì……”

“Người thần bí kia, rất có khả năng chính là Phong Dịch.”

Sau khi Tần Tố Quyết mở miệng nói ra đáp án, mọi nghi vấn cũng đều được giải thích.

Khó trách người thần bí kia không ngừng nhắc đến đại sư huynh, hơn nữa hắn còn có trong tay Ngọc Tiêu do nàng tặng đại sư huynh năm đó.

Tuy rằng nàng không hiểu rốt cuộc người thần bí kia có mục đích gì, nhưng nếu hắn thật là Phong Dịch như suy đoán, phiền toái kia có thể to lắm.

Bởi vì Phong Dịch, người này cũng là một truyền kỳ thứ thiệt, khi hắn còn là thiếu niên đã trở thành một tiểu bá vương danh tiếng khắp chốn, cũng nuôi ý chí muốn bành trướng thế lực, mà thế lực ở Bắc Hải dần dần ngày càng được mở rộng.

Vài năm nay thanh danh của hắn vang xa, sáng ngời như mặt trời ban trưa,thậm chí dành được tiếng thơm Hải Vương.

Bởi vì, hắn nắm trong tay gần ba mươi vạn binh mã, là bá vương vùng Bắc Hải, phàm là thương nhân giao thương qua lại các nước hay quan lại đến đó, có ai dám không nể mặt mũi Phong Dịch, kết cục bình thường nhất là chết không có chỗ chôn.

Lúc trước, lập trường chính trị của Phong Dịch luôn luôn bảo trì trung lập, trong lúc Bắc Nhạc cùng Huyền Cương hằm hè, hắn không thiên vị mà giúp bên nào, cũng không cùng bên nào đối địch.

Chỉ cần người khác không đắc tội với hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không sinh sự.

Trừ phi hắn thực sự muốn vì đệ đệ khác cha báo thù, mở đường biển ra cho Huyền Cương tiến quân đến Bắc Nhạc, Bắc Nhạc sẽ gặp phải một kiếp nạn lớn nhất từ trước tới nay.

Nếu kiên trì kháng chiến, Bắc Nhạc chiến thắng Huyền Cương chẳng phải vấn đề khó.

Nhưng nhận liên lụy này chính là dân chúng vô tội.

Nghĩ đến đây, hai người sắc mặt đều có chút trầm trọng, ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới trong đó còn dây dưa đến một ác nhân vật như Phong Dịch.

Mắt thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng khó coi, Đông Phương Diệu không khỏi cảm thấy đau lòng, hắn nhẹ nhàng trút đi ngoại bào của nàng, ôn nhu nói:“Nàng đừng suy nghĩ miên man, tất cả đều là do chúng ta phỏng đoán, còn chưa thể kết luận được. Mấy ngày nay, chúng ta đã phải di chuyển liên tục hơn nữa trên cánh tay nàng còn có vết thương, nàng chắc đã mệt muốn chết rồi, trước hết nằm xuống ngủ một hồi đi, tối nay lại cùng nhau dùng bữa.”

Hắn cẩn trọng nhắc nhở, Tần Tố Quyết cũng quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi.

Hơn nữa Diệu nói rất đúng, không nên kết luận vội vàng, suy nghĩ miên man sẽ chỉ làm cho sự tình càng trở nên phức tạp.

Đỡ nàng nằm lên giường, Đông Phương Diệu nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng, vừa cẩn thận thay nàng chỉnh mép chăn, cho đến khi tận mắt thấy nàng chìm vào giấc ngủ, mới yên tâm rời Triều Minh Cung.

Rời Triều Minh Cung, Đông Phương Diệu cũng không có đi ngự thư phòng, mà là được thị vệ tùy thân hộ giá thẳng đến Thiên Lao.

Thiên Lao hoàng cung so với đại lao Hình bộ âm trầm đáng sợ hơn gấp nhiều lần, trên tường lộ ra năm cây đuốc cháy mãi không ngừng, trong không khí tản ra mùi mốc ẩm thấp, đi theo cầu thang không ngừng kéo dài, ánh sáng cũng càng ngày càng mỏng manh.

Lính cai ngục hai bên thấy hoàng thượng đại giá quang lâm, ào ào quỳ xuống đất, Đông Phương Diệu vẫy tay, lệnh mọi người bình thân, dưới sự dẫn dắt của cai ngục, đến thẳng giam nhà tù giam giữ nữ thích khách kia.

Mới không thấy chưa tới một canh giờ, nữ thích khách kia đã bị tra tấn đến không còn ra hình dáng bình thường ban đầu, miệng bị cậy răng, bị đánh rớt sạch sẽ, khóe miệng máu tươi đỏ sẫm không ngừng chảy xuống.

Hai tay ả bị treo cao, song cổ tay được tra vào một ổ khóa sắt lớn, tóc hỗn độn rối tung, khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt trắng bệch.

Cai ngục đem cửa lao mở ra, tiếp theo đó là những tiếng roi sắt rất lớn vang lên lạnh lẽo, nữ thích khách kia chậm rãi ngẩng đầu, ném cho Đông Phương Diệu một cái liếc mắt, lập tức lại cúi thấp đầu,tỏ vẻ quật cường, gan lì không chịu khuất phục.

Hắn lạnh lùng cười, chắp hai tay, bước vào nhà tù ẩm thấp.

“Đã tra hỏi được chút gì chưa?” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc.

Trưởng ngục cùng lính cai ngục vội vàng quỳ xuống,“Khởi bẩm hoàng thượng, miệng nữ thích khách này thực chặt, cái gì cũng không chịu khai.”

“Nha? Thật là một cô nương quật cường.” Đông Phương Diệu gợi lên khóe môi, giống như đang cười,nhưng ý cười lại không có trong ánh mắt.

Hắn đi đến trước mặt nữ thích khách, vươn tay, một phen bấu chặt cằm của ả, buộc ả phải nhìn hắn.

Bị bắt ngẩng đầu, ả ta phóng đôi mắt nham hiểm hung ác đáp trả hắn, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn chặn lại đến mức lạnh run người..

Đông Phương Diệu chậm rãi hiên lên một chút tươi cười,“Kỳ thực, trong lòng ngươi cũng đang thực sợ hãi?”

Nữ thích khách gắt gao ngậm miệng, ý nói rõ không chịu hợp tác.

“Nhìn tuổi ngươi tựa hồ cũng không lớn, mười tám hay mười chín tuổi? Khẳng định không vượt qua hai mươi.”

Nàng nín thở, muốn xoay mặt, lại bị đại lực của hắn gắt gao kiềm trụ.

“Ngươi tên là gì? Ai phái ngươi tới?”

Hắn thuận miệng hỏi hai câu, cũng không trông mong rằng ả ta sẽ đáp lại.

Thấy miệng vẫn gắt gao ngậm chặt, hắn chậm rãi buông tay khỏi cằm ả ta,“Không sao, cho dù ngươi hiện tại không chịu nói, sớm muộn gì có một ngày cũng sẽ nói.”

Thanh âm của hắn vô cùng mềm nhẹ, nhưng mọi người ở trong cung đều biết, đương kim thánh thượng đều không phải người nhân từ.

Đông Phương Diệu nghiêng đầu nhìn tên quan tra khảo liếc mắt một cái, cười nói:“Roi bản tử này là cái gì, về sau cũng đừng dùng. Trẫm nhìn ra được ả là một kẻ quật cường, cho dù các ngươi có đánh đến da tróc thịt bong, ả cũng sẽ liều mình chịu đựng, vạn nhất không cẩn thận đánh ả chết tươi thì đúng là thỏa mãn nguyện ý của ả.”

Thu hồi nét tươi cười, hắn lạnh nhạt nói:“Muốn một người cung khai, phương pháp có rất nhiều, các ngươi xem, cô nương này ngũ quan, bộ dạng cũng coi như khá tinh tế, nếu là dùng đao vẽ hoa trên mặt, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.”

Nữ thích khách kia nghe vậy, không tự chủ được run lên.

Đông Phương Diệu lại tiếp tục nói:“Mặt khác, trẫm nghe nói có một loại hình phạt đặc biệt thú vị, chính là dùng kẹp trúc tra vào bàn tay sau đó kẹp chặt, các khớp trong ngón tay sẽ từ từ mà gãy vụn ra. Không phải đều nói tay đứt ruột đau sao? Không chỉ thể ta còn bóc từng cái móng tay ra một, tư vị kia nghe nói là rất mỹ diệu.”

Nữ thích khách lại hung hăng run rẩy.

“Khổ hình bức cung trong đay có hơn trăm loại, nếu chiêu này không hữu hiệu, hãy cứ từ từ thay bằng một chiêu khác, chỉ cần đừng để cho thành người chết. Nha, đúng rồi, nếu các dụng cụ tra tấn không hữu hiệu, tìm đám thị vệ tinh lực tràn đầy, trẫm thưởng ả cho bọn họ, một đoàn người luân ngoạn,, chỉ cần lưu ý đừng đem nàng đùa chết là được.”

Nghe đến đó, lính canh ngục da đầu đều có chút run lên, bọn họ đều biết vạn tuế gia làm việc có tiếng là độc ác, bạc hạnh vô tình, lại không nghĩ rằng hắn có thể nghĩ ra những thứ ác như thế, đúng là quá đỗi đáng sợ.

Nữ thích khách kia khi nghe đến câu lạnh lùng vô tình cuối cùng, rốt cục lộ ra biểu cảm cực hốt hoảng.

Tuy rằng ả là một sát thủ, nhưng dù sao cũng là một cô nương, ả có thể không quan tâm đến thương tích trên thân thể, không cần để ý bọn họ tra tấn mình kiểu nào, nhưng không cách nào không để ý đến danh tiết của bản thân.

Đông Phương Diệu thấy nàng rốt cục cũng đã dao động, rèn sắt thì phải rèn ngay khi còn nóng, liền nói tiếp:“Trẫm nếu thật sự muốn điều tra chân tướng rõ ràng, thì bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian. Kiên trì của ngươi, một màn chịu đựng của ngươi thật sự cũng chẳng có ý nghĩa gì, bất quá ngươi vần còn đang là một tiểu cô nương trong tuổi xuân mà lại muốn nếm chút khổ sở. Nếu ngươi quyết định cùng trẫm đối kháng đến cùng, cái trẫm luôn có là thời gian, ngươi muốn biết trẫm dùng thủ đoạn gì khiến người sống không bằng chết thì cứ việc thử xem.”

Thủy chung không chịu mở miệng nói chuyện, rốt cục nữ thích khách tim đập mạnh,loạn nhịp ngẩng đầu nói,“Nếu ta nói, ngươi có thể cho ta một chút thống khoái?”

Hắn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu,“Chỉ cần lời ngươi nói là thật, trẫm tự nhiên sẽ để y theo mong muốn của ngươi.”

“Được rồi, ta khai.”

“Trẫm chăm chú lắng nghe!”

Nữ thích khách kia do dự một lát sau nói:“Ta là sát thủ do Thất vương tử Huyền Cương Tra Hằng bồi dưỡng, tên là Lăng Kim Anh, lúc này Huyền Cương có không ít người trà trộn vào Bắc Nhạc Quốc, ta nghĩ hoàng thượng đã đoán ra nguyên do trong đó.” Dừng một chút, ả lại nói:“ Huyền Cương đại vương chúng ta không lâu đã được thái y chẩn đoán có bệnh nan y trong người, Người dưới gối có mười bốn vương tử vì tranh vương vị đã đấu đá nhau đến ngươi chết ta sống, thất vương tử Tra Hằng thắng và muốn được đại vương khẳng định, quyết định tiến quân Bắc Nhạc, một bước đăng cơ.”

“Quân lực Huyền Cương hiện tại rất mạnh sao?”

“Những năm gần đây, Thất vương tử xác thực âm thầm bồi dưỡng không ít binh mã vì hắn mà cống hiến. Hơn nữa không lâu trước, Thất vương tử biết được việc hoàng thượng ngài đây bị chém trọng thương gây xôn xao khắp nơi, điều này nhất định sẽ khiến cho bên trong Bắc Nhạc bị náo động.

“Có được lòng dân, nhưng lại cho chém không ít quan viên có tội,nên chắc ngài sẽ nghĩ việc này chắc chắn do một bộ phận dư đảng bất mãn hoàng thượng gây nên, muốn nhân cơ hội tạo phản.”

Nghe vậy, Đông Phương Diệu đăm chiêu vuốt cằm phẳng,“Thật đúng là một cơ hội, bất quá đại quân Huyền Cương muốn tiến vào Bắc Nhạc ta, trung gian còn phải đi qua một nước Bắc Hải?”

Lăng Kim Anh trả lời,“Bắc Hải Hải vương Phong Dịch đã đáp ứng vì Thất vương tử mở ra đường biển, cho hắn mở đường thông suốt.”

Hai mắt Đông Phương Diệu nhíu lại, vẫn chưa có hành động phát tác.

Trầm ngâm sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng cười,“Quả thế!”

Được lắm, nội tình càng ngày càng phức tạp rồi đây.

Hắn xoay người, hướng cửa lao đi đến.

Lăng Kim Anh đối với bóng lưng của hắn hô to:“Hoàng thượng đã đáp ứng cho ta một thống khoái.”

Hắn xoay người, híp mắt nhìn ả một cái, trong lúc tay áo phất lên, chợt nghe ả phát ra một tiếng như là tiếng kêu đau thảm thiết.

Cai ngục vội vàng tiến lên xem hơi thở của ả, lập tức nhỏ giọng bẩm báo,“Hồi vạn tuế gia, cô nương này đã tắc thở.”

“Đem ả đi, tìm chỗ tốt an táng.” Nói xong, Đông Phương Diệu đi nhanh, rời khỏi Thiên Lao.