Hai năm sau,
Huyện Hoài Châu ở phía Nam của Bắc Nhạc, một năm có bốn mùa, khí hậu mát mẻ, phong cảnh đẹp như tranh như họa, dân trong thị trấn nhỏ rất thuần phác.
Cách một khoảng thời gian không lâu trước đó là mùa lũ định kỳ đổ về, một trận nước lớn chẳng những cuốn trôi không ít nhà cửa, còn bao phủ cả những ruộng lúa đem lại cái ăn cho dân chúng. Gặp tai hoạ dân chúng khổ không sao nói hết, huyện thái gia chẳng những không phát chẩn ngân lượng, mở kho gạo, ngược lại còn nhân cơ hội nâng cao giá gạo khiến dân chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ngay lúc dân chúng kêu trời – trời không thấu, kêu đất – đất chẳng hay, thì vị huyện thái gia vô lương kia đột nhiên bị người treo ở cửa thành thị chúng, còn kho gạo vốn bị gác kín đột nhiên cũng được mở ra khiến cho dân chúng đói khát lâu ngày nhìn thấy những hạt gạo trắng bóc thì tựa như lũ sói đói thấy con mồi béo bở mà chen chúc tới.
Huyện thái gia nhiều năm qua cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng,nay đột nhiên có một người thần bí chuyển rương ngân lượng đến chẩn tai, từng rương,từng rương một đưa đến tận tay dân chúng gặp tai hoạ.
Có huyện dân trong lúc vô ý phát hiện ra người thần bí ấy hóa ra lại là một cô nương tuổi còn rất trẻ, nàng mặc một bộ sa y nguyệt sắc, khuôn mặt được che bằng một tấm mạng trắng như tuyết, dáng người cao cao, khuôn mặt xinh đẹp, võ nghệ lỗi lạc,nàng đã đem đám quan binh bảo vệ bên người huyện thái gia đánh cho hoa rơi nước chảy.
Hơn thế nữa, nàng kiêu ngạo đứng trước mặt đám quan binh bị đánh chật vật không chịu nổi, lãnh đạm nói:“Triều đình phát bổng lộc cho các ngươi mục đích là để chiếu cố và bảo hộ cho con dân Bắc Nhạc Quốc tay không tấc sắt. Nhưng trong lúc thiên tai lũ lụt,các ngươi lại không để ý đến tính mạng của người dân, trên lưng mang trách nhiệm với thiên hạ chúng sinh mà lại cướp đoạt tiền tài bất nghĩa, các ngươi không sợ sau khi xuống địa ngục sẽ phải chịu hình phạt của Diêm Vương sao?”
Một đám quan binh bị mắng không còn mặt mũi nào mà ngước mặt lên nhìn mọi người, hơn nữa bọn họ rõ ràng là một đám trai tráng mà lại bị một tiểu cô nương đả thương nên càng cảm thấy vạn phần nhục nhã.
“Muốn làm một người không phụ trời, không phụ đất, lại không thẹn với lòng thì từ nay về sau đừng tiếp tục trợ Trụ vi ngược, ức hϊếp dân chúng nữa. Từ xưa đã có câu ác giả ác báo, chưa gặp báo ứng chính là chưa tới lúc thôi, nên làm người tốt đi.”
Dứt lời cô nương nhún thân mình nhảy một cái, nhẹ nhàng bay lên nóc nhà.
Tận mắt thấy chuyện này huyện dân liền hướng lên nóc nhà hô to: “Nữ bồ tát xin lưu lại tôn tính đại danh, dân chúng Hoài Châu hôm nay nhờ có người tương trợ, ngày sau chắc chắn vì người lập bài vị, bẩm báo lên triều đình……”
Nghe vậy, nữ tử áo trắng quay đầu lại nhìn. Gió nhẹ khẽ đưa, thổi bay chiếc mạng che trên mặt nàng, váy dài nguyệt sắc bay theo gió, càng lộ ra vài phần phong thái của tiên nhân.
Nàng không chút để ý, nở một nụ cười yếu ớt, cất cao giọng nói:“ Ta không phải bồ tát gì cả, ta cũng không cần mọi người vì ta bẩm báo triều đình hay lập bài vị. Các người chỉ cần nhớ kỹ, dân chúng có được phúc trạch cùng ân đức hôm nay, đều là Đương kim Hoàng Thượng ban tặng, Đức Trinh đế là một minh quân, các người hãy luôn phò trợ hắn.”
Không chờ đám huyện dân đang ngẩn ngơ trả lời, nàng đã thả người nhảy lên không trung, biến mất vô tung.
Ba ngày sau, Tần Tố Quyết một thân áo trắng, cưỡi ái mã – Lăng Vân của nàng đi đến trấn Vĩnh Ninh cách Hoài Châu không xa.
Nàng xuống ngựa, nắm dây cương chậm rãi kéo Lăng Vân đi đến một khách điếm để nghỉ chân. Khách điếm này cũng không có nhiều khách nhân lắm, tốp năm tốp ba tụ lại một bàn, trong đại sảnh cũng chỉ có hai tên tiểu nhị.
Thấy nàng vào cửa, bọn hắn nhiệt tình ra đón vào:“Cô nương, là ở trọ hay dùng bữa?”
Thời điểm điếm tiểu nhị cùng nàng nói chuyện, người trong điếm không khỏi mở to hai mắt ngắm nhìn nàng. Cô nương trước mắt dáng người thon dài cao ráo, mặt mày đoan chính, mặc bộ sa y nguyệt sắc tạo nên cảm giác phiêu dật tú lệ nói không nên lời. Một đầu đơn giản quấn tóc lên, vẫn chưa cài châu sai, cũng không thi phấn điểm trang, rõ ràng chỉ là một thân tố trang nhưng lại làm cho người ta ngắm đến ngẩn người, không nhịn được chìm đắm trong cỗ khí chất thanh nhã cao quý của nàng.
Tần Tố Quyết nhìn quanh một vòng, lạnh nhạt hỏi:“Có mì nước không?”
Nghe vậy, tiểu nhị bận rộn thu hồi cảm xúc, mặt mày hớn hở trả lời:“Cô nương coi như đến đúng nơi rồi,quán chúng tôi tuy nhỏ, nhưng tay nghề là tuyệt nhất ở trấn Vĩnh Ninh.”
“Một bát mì nước, một đĩa dưa cải.”
Tên tiểu nhị đưa nàng đến ngồi tại một cái bàn trống: “Cô nương xin chờ một chút, lập tức sẽ có ngay.”
Tần Tố Quyết nhìn xung quanh rồi ngồi xuống, đem gói đồ trên người đặt xuống.
Cách đó không xa, có vài nam tử thân hình cao lớn ngồi cách nàng một bàn, vô số ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào xem xét nàng, những người ngồi ở chiếc bàn đó có vẻ là người không tầm thường.
Trong đó có một vị nghiêng đầu nhìn nàng một cái, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Nhận thấy ánh mắt kì lạ của người đó, Tần Tố Quyết chỉ khẽ cười một tiếng,cũng phóng tầm mắt lên, cùng vị nam tử kia liếc mắt một cái.
Không bao lâu sau, tiểu nhị liền đưa tới một bát mì nước nóng hầm hập cùng một đĩa dưa cải nhìn rất ngon miệng: “Cô nương,thỉnh.”
Tần Tố Quyết gật nhẹ đầu, cầm lấy chiếc đũa, gắp những sợi mì dài nhỏ khác nhau, chậm rãi thưởng thức mỹ thực.
Sau đó một vài vị khách quen cũng xuất hiện khiến không gian vốn đang yên tĩnh trở nên ồn ào hơn, trong đó một vị nam tử giọng đặc biệt lớn, vừa bước vào điếm, liền đối với điếm tiểu nhị đang bận rộn hô to :“Tiểu lục tử, cho ba bát mì Dương Xuân, một bình nữ nhi hồng ngon nhất cùng hai món ăn mặn, làm nhanh lên cho ta!”
Tiểu lục tử thấy mấy người này,lập tức tươi cười tiếp đón: “A, đây không phải là Ngũ gia sao! Mau, thỉnh vào bên trong ngồi, ta sẽ phân phó đầu bếp nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn rồi mang lên ngay.”
Tên tiểu nhị động tác nhanh nhẹn đi vào trong bếp, còn vị nam tử trung niên được gọi là Ngũ gia cùng với vài người khách khác đi cùng cũng lần lượt ngồi xuống.
“Ai, các ngươi có biết gì không? Trong Hoàng Cung gần đây xảy ra chuyện lớn.” Ngũ gia vừa mới ngồi xuống, giọng nói khàn khàn liền ầm ầm vang lên khắp điếm.
Tần Tố Quyết nghe được hai chữ “Hoàng Cung” không khỏi nâng mặt lên nhìn qua vị Ngũ gia kia.
Chỉ thấy đối phương khoảng bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, tiếng nói có chút hào sảng.
Hai người bên cạnh hơi trẻ, bộ dáng so với vị Ngũ gia thì nhã nhặn hơn rất nhiều, trong đó có một người chậm rãi gõ gõ chiếc quạt trong tay, cười cười, liếc nhìn vị Ngũ gia vài lần: “Trong Hoàng Cung hàng năm đều phải phát sinh vài đại sự, lão Ngũ, huynh đang muốn nói đến đại sự nào vậy? ”
“Đương nhiên là chuyện lớn oanh động mới xảy ra không lâu kia rồi. Còn nhớ rõ ba năm trước Hạ đại tướng quân – Hạ Tử Ngang phạm tội khi quân cửu tộc không? Nghe nói năm đó khi hắn phụ trách trông coi Thái miếu, đã làm mất bảo bối của Tiên Hoàng khiến cho Tiên Hoàng vô cùng giận dữ, người đã chém cửu mấy chục mạng người Hạ gia,sau khi dân chúng kinh thành biết được tin tức này, một đám gào khóc kêu trời, hô to trời cao không có mắt.”
“Án tử này vài năm trước ta cũng có nghe qua, tuy nhiên không lâu sau đó,vụ án của Hạ tướng quân không phải đã được sửa lại là án xử sai sao?”
“Ngươi biết cái rắm gì, án tử này đúng là đã được đem xét lại, nhưng không phải là sửa lại án tử sai, mà Hoàng Thượng lại hạ lệnh muốn tóm lấy huyết mạch cuối cùng của Hạ tướng quân, đề ra nghi vấn tại sao năm đó Thái Miếu làm mất bảo bối của Tiên Hoàng.”
“Thật khéo léo, huyết mạch cuối cùng của Hạ gia cự nhiên lại chính là người được An Lạc Vương chọn làm Vương phi. Nhưng quân vô hí ngôn, vì tu chỉnh quốc pháp, Hoàng Thượng liền sai người đem vị Vương phi chưa vào cửa của An Lạc Vương tống vào trong thiên lao, nghe nói vì việc này, mối giao tình của Hoàng Thượng cùng An Lạc Vương trở nên bất hòa.” Ngũ gia hưng trí bừng bừng nói tiếp,“Tuy rằng sau đó người đã được thả, nhưng vì việc đó mà Hoàng Thượng cùng An Lạc Vương đã kết phải mối thâm thù”
“Chuyện này ta cũng có nghe qua.” Một người khác xen miệng nói:“Hình như là ngày An Lạc Vương thành thân, Hoàng Thượng cùng bách quan đi đến phủ của An Lạc Vương chúc mừng.Không hiểu sao An Lạc Vương giận dữ, nên đã động thủ với Hoàng Thượng, kết quả của việc giơ tay chém xuống là thiếu chút lấy đi sinh mệnh của Hoàng Thượng.”