Có Nhìn Thấy Mèo Của Tôi Không?

Chương 42: Yểm trợ Lâm Hiệp 1

Nhan Ký Vân và con sen thường chơi đuổi bắt ở nhà, nhưng cậu hầu như không làm vỡ đồ, chơi với cậu ở nhà rất yên tâm.

Nhưng cậu vừa hoảng loạn nhảy lên một mặt bàn, từ trên bàn nhảy sang mép sô pha, khi nhảy không biết chạm phải thứ gì làm nó rơi xuống.

Sau khi đồ rơi vỡ, cậu hình như nghe thấy thông báo của hệ thống?

Lần này Nhan Ký Vân không giống như ở trong kho cố ý đẩy thùng giấy, cậu thực sự đã gây họa rồi.

Giang Diễn đứng im tại chỗ không nhúc nhíc, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, anh ta sững sờ một lát rồi rồi xổm xuống nhặt khung ảnh bị Nhan Ký Vân làm rơi xuống đất, cũng không truy cứu trách nhiệm của cậu.

Nhan Lý Vân đứng trên sô pha không biết nên xuống hay ngồi im.

Cậu thấy Giang Diễn có vẻ không định đến đánh mình, cuối cùng nhảy xuống đất, chui vào dưới đáy bàn trà gần đó để quan sát, như vậy có thể nhìn thấy vẻ mặt của Giang Diễn thay đổi như thế nào ở khoảng cách gần, nếu Giang Diễn muốn đánh cậu thì cậu còn có thể trốn một lát chờ Lâm Hiệp đến cứu mình.

Nhan Ký Vân đột nhiên có chút chột dạ, chẳng lẽ cậu thực sự làm vỡ cái gì à.

Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao hệ thống không thông báo chi tiết về bí mật của Giang Diễn, lúc trước khi cậu tìm thấy hai bí mật của Lâm Hiệp, mỗi lần đều có thông báo.

Có điều, Nhan Ký Vân đều tham gia vào hai bí mật của Lâm Hiệp, hơn nữa cậu dùng mắt thường cũng có thể thấy.

Giang Diễn ngồi xổm trên đất mãi không đứng dậy, anh ta nhặt tấm ảnh rơi trên đất, im lặng nhìn rất lâu.

Nếu Nhan Ký Vân hiện giờ là con người, khi làm vỡ đồ của người khác cậu sẽ qua xin lỗi, đúng là đúng, sai là sai, Nhan Ký Vân chưa từng mượn cớ cho sai lầm của mình.

Anh ta ngồi lâu đến mức Nhan Ký Vân sắp không chịu được, chuẩn bị tiến lên lấy lòng, cọ bụng chân gì đó chẳng hạn, dù sao con người cũng hiểu được những hành động khác, hành động như vậy chắc vẫn hiểu.

Nhan Ký Vân nhìn độ thiện cảm của Giang Diễn với mình là -40, giờ cậu đi sang đó sẽ không bị Giang Diễn tức giận ném xuống tầng chứ?

Cậu đang chuẩn bị thăm dò thò chân trước ra khỏi gầm bàn trà thì có ai gõ cửa phòng Giang Diễn.

Nhan Ký Vân thấy Giang Diễn ngẩng đầu, dùng mu bàn tay lau đuôi mắt, khi quay đầu cậu thất mắt anh ta hoe đỏ.

Nhan Ký Vân thấy mình thật quá đáng, sao lại làm đổ vỡ vật kỷ niệm quan trọng của người ta chứ.

Kẻ đầu têu Nhan Ký Vân nghiêng đầu nhìn thấy trong tay anh ta có một bức ảnh, trong ảnh có một người phụ nữa tươi cười sáng lạn, cô ấy có gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, bộ dạng có đôi nét giống Giang Diễn, có lẽ là mẹ anh ta, nhưng bức ảnh chỉ có một nửa, một nửa khác đã bị xé mất, bàn tay đặt trên vai người phụ nữa đeo một chuỗi hạt nhìn khá quen.

Giang Diễn để bức ảnh lên bàn, điều chỉnh cảm xúc một chút rồi đi mở cửa.

Nhan Ký Vân nhân lúc anh ta ra ngoài, nhảy lên bàn nhìn lại bức ảnh, chân cậu chạm vào bức ảnh, lúc này hệ thống mới có thông báo đầy đủ.

[Tìm thấy bí mật của Giang Diễn 1/2]

[Chi tiết bí mật: mẹ của Giang Diễn là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng đáng tiếc đã bạc mệnh chết sớm.]

[Chú ý: Giang Diễn luôn muốn biết bố mình là ai, bạn đã đoán ra chưa?]

Bố của Giang Diễn?

Trong những nhân vật đã xuất hiện đến giờ thì người có thể làm bố của Giang Diễn chỉ có Triệu Nhân Phú và chú Phòng, nhưng chú Phòng rõ ràng là cấp dưới của Triệu Nhân Phú, ánh mắt nhìn Giang Diễn không có chút cảm xúc dư thừa nào, chuyện gì cũng nghe theo sắp xếp của Triện Nhân Phú, vậy kết quả chỉ còn Triệu Nhân Phú, hơn nữa chuỗi hạt đó thì càng chỉ rõ đối tượng là Triệu Nhân Phú.

Như vậy có thể suy luận ra Giang Diễn chính là con ruột của Triệu Nhân Phú.

Không ngờ bí mật thứ nhất của Giang Diễn chính là chuyện này!

Nếu không phát hiện ra bức ảnh này, chắc có lẽ không ai biết được Triệu Nhân Phú chính là bố ruột của Giang Diễn.

Như vậy Triệu Nhân Phú làm ra nhiều chuyện như vậy để đối phó với Lâm Hiệp và Dương Khải Văn đều là vì lót đường cho Giang Diễn?

Ý định của Triệu Nhân Phú là giữ lại một người thay Giang Diễn bảo vệ sự nghiệp ông ta gây dựng được.

Nhan Ký Vân cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, bề ngoài Giang Diễn chỉ quản lý nhóm bảo vệ nhưng thực tế anh ta còn quản lý cả xưởng sản xuất, anh ta có thể đi khắp nơi trong cái ‘nhà hàng’ này, không ai hạn chế hành động của anh ta.

Triệu Nhân Phú cũng mất rất nhiều tâm sức khi sắp xếp công việc cho Giang Diễn, như vậy giờ còn một vấn đề là Lâm Hiệp và Dương Khải Văn có đoán ra không? Có ai biết anh ta là con trai ruột của Triệu Nhân Phú không?

Bộ dạng của Giang Diễn càng giống mẹ mà không hề giống Triệu Nhân Phú, nếu Lâm Hiệp và Dương Khải Văn không đoán ra được cũng không có gì làm lạ.

Sau khi Nhan Ký Văn nhận được thông báo bí mật cụ thể thì thấy được người gõ cửa phòng Giang Diễn.

Chẳng phải ai khác mà chính là Lâm Hiệp đến bắt Nhan Ký Vân về tắm rửa.

Lần này Nhan Ký Vân không chạy nữa, cậu ngồi xổm trên bàn của Giang Diễn tuyệt vọng nhìn Lâm Hiệp đang đến gần.

Giang Diễn đã điều chỉnh xong cảm xúc xúc động lúc nãy.

Nhan Ký Vân đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, cậu làm vỡ khung ảnh của đối phương nhưng không hề nhận được thông báo trừ độ thiện cảm của hệ thống, Giang Diễn đúng là một người kỳ lạ, khiến người ta khó đoán mà.

Lâm Hiệp rất ít khi đến phòng Giang Diễn, vốn dĩ bọn họ không ở gần như vậy. Đột nhiên có hôm Giang Diễn chuyển đến ở cách vách của anh ta, từ đó hai người sáng tối đều chạm mặt, nhưng hai người từ bé đến lớn đều nhìn đối phương không vừa mắt như vậy.

Lúc này Giang Diễn cũng không có tâm trạng cãi nhau với Lâm Hiệp, chỉ nói: “Nếu anh không làm gì được con mèo này thì tôi có thể giúp anh.”

Lâm Hiệp giơ tay về phía Nhan Ký Vân đang ngồi im như thóc trên bàn, chuẩn bị ôm lấy cậu: “Tự tôi có thể giải quyết.”

Nhan Ký Vân cảm thấy tay anh ta hơi dừng một chút, cậu nhìn theo ánh mắt đối phương.

Hóa ra, trên giá sách của Giang Diễn có cắm một bông hoa hướng dương bằng nhựa to bằng hai cái mặt của Nhan Ký Vân, nhìn y như thật vậy.

Lâm Hiệp nhấc Nhan Ký Vân lên: “Hoa hướng dương không hợp với cậu chút nào.”

Giang Diễn dùng lời của Lâm Hiệp lúc trước đáp trả anh ta: “Tôi thích đó.”

Nhan Ký Vân khinh bỉ trong lòng, hai người là đối tác hợp tác ông già Triệu đó giữ lại, không thể nói chuyện tử tế với nhau à?

Khi Lâm Hiệp đi đến cửa, đột nhiên quay đầu nhìn Giang Diễn: “Tôi chưa từng tắm cho mèo, tôi nghĩ cậu có thể giúp tôi một chút đấy.”

Nhan Ký Vân: “…” Lâm Hiệp, anh thay đổi nhanh quá đó?

Cơ mà, giờ cậu chạy còn kịp không?

Nếu lúc này cậu bám khung cửa thì có nghĩa cậu nghe hiểu lời của hai người họ, làm mèo thật là khó!

Giang Diễn do dự hai giây: “Cũng không phải không được, nhưng phải chờ tôi thu dọn xong kính nó làm vỡ đã.”

Lâm Hiệp thấy mèo đen lại làm chuyện xấu, kiên nhẫn với Giang Diễn hơn nhiều: “Được.”

Nhan Ký Vân tuyệt vọng bị Lâm Hiệp kẹp vào phòng tắm.

Một bồn tắm có thể bơi lội được xả đầy nước ấm, nếu là ngày thường thì cậu rất vui vẻ tắm rửa, nhưng đó là cùng với con sen quen thuộc của cậu.

Dù sao bọn họ cũng chưa quen thân lắm.

Chưa đến hai phút sau, Giang Diễn đã đổi chiếc áo phông đi sang.

Giang Diễn: “Tắm thế nào?”

Lâm Hiệp: “Tắm kỳ cho nó thôi nhỉ?”

Không cần hai người tắm, tôi tự nhảy!

Nhan Ký Vân đâm đầu nhảy vào bồn tắm, nước bắn đầy người Lâm Hiệp và Giang Diễn.

Lâm Hiệp lau nước trên mặt, cười khẽ: “Nó hình như không thích tôi tắm cho nó, tự nó có thể tắm rất vui vẻ.”

Hai tay Giang Diễn ôm ngực, chỉ đứng nhìn, anh ta có vẻ không hề tức giận chuyện khung ảnh bị vỡ.

Bốn chân Nhan Ký Vân đạp nước, chuẩn bị bơi ra xa, cách bọn họ xa một chút.

Tại sao người tắm rửa là cậu, người cười là Lâm Hiệp mà người tăng độ thiện cảm lại là Giang Diễn.

[Chúc mừng bạn đặt được độ thiện cảm của Giang Diễn +10]

[Chúc mừng bạn đặt được độ thiện cảm của Giang Diễn +10]

[Chúc mừng bạn đặt được độ thiện cảm của Giang Diễn +10]

Tăng liền một lúc ba mươi điểm.

Mặc dù không thể trừ hết điểm thiện cảm âm nhưng ba mươi điểm này cũng không dễ kiếm.

Hóa ra anh ta thích nhìn mèo bơi lội à? Biếи ŧɦái thế à?

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh chóng, sau khi Nhan Ký Vân tắm rửa thoải mái xong, Lâm Hiệp cọ sạch lông cho cậu, sau đó xả nước rồi sấy khô.

Con mèo đen Nhan Ký Vân dính bụi giờ lông tóc bồng bềnh sáng bóng, nằm trên ghế nằm ngoài ban công, còn được dược thưởng một gói cá khô xốp giòn.

Nhan Ký Vân ăn xong gói cá khô, vung đuôi với Lâm Hiệp bày tỏ cảm ơn.

Giang Diễn ở trong phòng Lâm Hiệp không chịu về, Nhan Ký Vân đoán anh ta có lời muốn nói với với Lâm Hiệp, cậu càng lại gần chỗ hai người bọn họ đứng, dự định nghênh ngang nghe lén.

Sau khi Lâm Hiệp dọn xong đống lông mèo bay đầy đất, cuối cùng Giang Diễn cũng tìm được cơ hội nói: “Tôi nói này Lâm Hiệp, anh có thể dừng một chút để nghe tôi nói không?”

Lâm Hiệp ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi nói: “Tôi bịt miệng cậu à?”

Giang Diễn sờ mũi: “Bảy giờ tối mai, bạn cũ của cha sẽ đến ăn cơm, ông ấy bảo anh cùng đi.”

Lâm Hiệp nhấc mí mắt: ”Được, tôi sẽ đi.”

Giang Diễn nhấn mạnh: “Nhất định phải đi đó.”

Sau khi Lâm Hiệp khẳng định lần nữa là sẽ đi Giang Diễn mới trở về.

Nhan Ký Vân không nhìn vẻ mặt của hai người mà nghe thấy tin tức quan trọng từ cuộc đối thoại của hai người.

Tối mai Triệu Nhân Phú sẽ ăn cơm với bạn quan trọng, vậy ‘người bạn cũ’ này có lai lịch gì?

Nhan Ký Vân nhớ đến chuyện hôm nay Giang Diễn giục quản lý nhỏ đòi sản xuất ra lô thành phẩm Ngu mỹ nhân đầu tiên, lẽ nào người gặp Triệu Nhân Phú là người mua Ngu mỹ nhân?

Lâm Hiệp chắc chắn sẽ đi, vậy cậu cũng phải đi.

Cậu nhớ mốc thời gian ‘bảy giờ tối mai’ rồi.

Lúc đó có lẽ cách thời điểm trò chơi kết thúc bốn tiếng đồng hồ, chắc là cửa cuối cùng của trò chơi rồi!

Nhan Ký Vân ngửi ngửi móng vuốt sạch sẽ vừa tắm của mình, nhìn hoa phong linh ngoài ban công, hôm nay không chơi hoa nữa.

Chiều nay phải dưỡng sức thật tốt để buổi tối tranh thủ đi xem đám người Chu Dĩnh làm nổ nơi sản xuất.

Khi Nhan Ký Vân ngủ dậy, Lâm Hiệp đã xong việc trở lại, còn làm cơm chiều cho cậu, bọn họ đi nhà ăn đi dạo một vòng, những vị khách trong nhà ăn đã đến giờ ăn cơm, bọn họ mỗi ngày đều sống trong lo âu, đau khổ, đến mười giờ tối lại bị ép phải tham gia trò chơi mà nhà ăn chuẩn bị.

Lâm Hiệp dường như không hề quan tâm chuyện trò chơi, muốn hưởng thụ bữa ăn trưa miễn phí thì bắt buộc phải trả cái giá nào đó.

Nhan Ký Vân vậy mà lại trải qua một buổi chiều dài vui vẻ, nếu không phải phó bản nhắc nhở cậu thời gian thì cậu chỉ như đổi một nơi sinh sống khác thôi.

Khi sắp đến mười giờ, Lâm Hiệp tắt ti vi, đi vào phòng thay đồ.

Nhan Ký Vân tưởng rằng anh ta đổi quần áo ngủ, đang nghĩ có nên nhảy ban công chuồn đi không thì thấy Lâm Hiệp đổi một quần áo đi đêm ra ngoài.

Nhan Ký Vân: “…”

Màu này con đen hơn cả bộ lông của cậu.

Trọng điểm không phải cái này mà là Lâm Hiệp đang muốn đi đâu vậy? Anh ta thực sự là nằm vùng sao?

Nhan Ký Vân nằm bò trên sô pha im lặng nhìn chằm chằm hành động của anh ta.

Lâm Hiệp tắt hết đèn trong phòng, ngụy trang như anh ta đã nghỉ ngơi, sau đó làm động tác giữ im lặng với Nhan Ký Vân: “Blake mày ở nhà đừng chạy lung tung, tao sẽ về ngay thôi.”

Nói xong, anh ta leo theo ống nước ở góc ban công xuống dưới, có vẻ như anh ta đi đến tầng mà Triệu Nhân Phú ở.

Nhan Ký Vân nhảy lên bệ trên ban công, nhìn rõ con đường mà anh ta leo, nếu ngã từ đây thì mèo sẽ chết đó, cậu không tin mèo có chín cái mạng đâu.