Đôi khi mọi thứ luôn rất kỳ lạ, Giang Diễn thường hy vọng Lâm Hiệp sẽ chủ động đến tìm anh ta, nhưng bây giờ anh ta không hề muốn Lâm Hiệp đến tìm mình.
Lúc này điện thoại của Giang Diễn lại vừa hay xuất hiện cuộc gọi của Lâm Hiệp.
Giang Diễn lần đầu tiên không muốn nghe điện thoại của anh ta nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
Lâm Hiệp hỏi: “Cậu dẫn Blake đi à? Nó đâu?”
Giang Diễn nhìn chiếc l*иg trống rỗng, anh ta không muốn nói dối: “Mất rồi.”
Lâm Hiệp: “Ở đâu?”
Giang Diễn: “Xưởng sản xuất.” Anh ta nói bổ sung, “Mèo con chạy không xa đâu, xung quanh đều có camera.”
Đúng lúc này, quản lý chạy đến nói với Giang Diễn: “Cậu ba, camera hôm qua vẫn bình thường, hôm nay không biết tại sao đã bị hỏng.”
Lâm Hiệp nghe lời báo cáo của quản lý không sót một chữ nào.
Giang Diễn đá quản lí một cái, không nhìn thấy anh ta đang gọi điện thoại à? Anh ta trừng mắt nhìn tên ngốc đó: “Vậy bảo thêm vài người tìm trong xưởng đi!”
Lâm Hiệp: “Tôi qua đó xem.”
Giang Diễn: “Ồ.” Anh ta định nói gì , cuối cùng im lặng.
Lâm Hiệp tắt máy, Giang Diễn tặc lưỡi.
Quả nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, con mèo xấu xí này thật sự có thể thu hút sự chú ý của Lâm Hiệp.
Con mèo xấu xí Nhan Ký Vân lúc này vẫn đang đi lòng vòng trong kho lạnh khoảng mười lăm độ, nếu tạm thời không ra được thì cậu cũng chỉ có thể chờ lần sau có người đến để ra ngoài.
Cậu đã nhìn cửa sổ trong nhà kho, trong ngoài đều đóng đinh rất chắc chắn, chẳng có khe hở nào có thể co người chui ra cả, thậm chí ánh sáng bên ngoài cũng không lọt vào trong được.
Nếu Lâm Hiệp biết bản thân đi lạc không biết có đến tìm cậu không, chỉ mong ba người Chu Dĩnh có thể âm thầm truyền lời cho Lâm Hiệp là bản thân cậu đã bị Giang Diễn bắt đi.
Mặc dù đặt hy vọng vào người khác là chuyện không đáng tin nhất, nhưng lúc này chỉ có thể cầu nguyện như vậy, nếu cậu làm mèo không quá thất bại thì có lẽ sẽ có người đến cứu cậu.
Hiện giờ việc quan trọng nhất là giữ gìn thể lực, cậu không biết lúc nào mới ra được, đương nhiên cậu không phải con người nên trước mắt vẫn hoạt động được.
Trong môi trường nhiệt độ thấp, cơ thể con người cũng phải giữ ấm, mà cậu có một bộ lông, trong kho có rất nhiều thùng carton, chỉ cần dùng móng vuốt xé băng dính là cậu có thể chui vào trong ngủ, giữ gìn thể lực.
Tạm thời cũng không vội, nhỡ đâu lát nữa có người vào mở cửa thì sao?
Hiện giờ cậu có thể ở trong kho tìm xem công thức quan trọng dùng để bào chế của ‘Ngu mỹ nhân’.
Tối hôm qua trong thư phòng của Triệu Nhân Phú nhìn thấy hai công thức có tỷ lệ không giống nhau, cụ thể cái nào là thật cậu cũng không rõ, nhưng theo cuộc đối thoại giữa quản lý và Giang Diễn lúc nãy thì trong đó có một nguyên liệu cậu biết, có vẻ như ở hàng thứ ba tầng thứ năm trên kệ hàng.
Giá đỡ trong kho rộng rãi hơn giá đỡ trong phòng làm việc, Nhan Ký Vân chỉ cần cúi thấp một chút là có thể đi lại tự nhiên, không có chút khó khăn nào.
Đa số thuốc hóa học đều được đóng kín trong thùng giấy hoặc lọ tối màu, quản lý có nhắc đến công thức bào chế của ‘Ngu mỹ nhân 001’ cũng để trong lọ tối màu đóng trong thùng giấy, bọn họ quản lý thực ra cũng có sơ hở, nếu kỹ hơn một tý sẽ không đặt tại chỗ cao, ai có thể ngờ đến sẽ có con mèo leo trèo lên kệ hàng chứ.
Trên hộp đựng công thức bào chế của Ngu mỹ nhân 001 viết: Vật liệu dạng bột đang bốc dở, khi mở gói cần nhẹ tay, cố gắng thao tác ở không gian thấp tránh làm bột bay tứ tung.
Nhan Ký Vân sẽ không nện nó xuống đất vào lúc này, bột bay tứ tung không tốt cho mũi của cậu, nếu cậu hít phải bị tắc đường hô hấp thì đúng là được một mất mười, hơn nữa cậu cũng không biết thứ này là vật phẩm hóa học gì, bên trên vì để tránh tiết lộ công thức bào chế, không để lộ tên cụ thể cho nhân viên biết, cùng để phòng ngừa những kẻ nằm vùng điều tra.
Triệu Nhân Phú đúng là gian xảo, ông ta dự đoán chính xác được sự xuất hiện của kẻ nằm vùng.
Nhan Ký Vân không chỉ tìm được công thức bào chế của 001 trên kệ hàng, mà còn tìm được trên kệ khác công thức bào chế từ 0-20, mặc dù cậu đã xem bảng công thức bào chế nhưng cũng không nhớ được tên tất cả các công thức bào chế, cũng không thể tìm được công thức tương ứng, cũng không biết mã số là thật hay giả.
Lúc này cậu ngồi trên tầng cao nhất rộng rãi nhất của kệ hàng để suy nghĩ.
Ban nãy trong phòng thí nghiệm của Dư Thương cậu nhìn thấy bọn họ tiêm chất lỏng bào chế từ thứ này cho vật thí nghiệm, một lượng nhất định sẽ không chết người, chỉ khiến bọn họ xuất hiện ảo giác thôi.
Nếu cậu để tất cả những vật liệu này đều lộ ra trong không khí thì có ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu không, dù sao liều lượng ở đây không hề ít.
Cậu nghĩ một lát, vẫn không nên thử việc như vậy, phó bản cũng cày được 60% rồi, không thể để bản thân gãy gánh ở đây được.
Đầu tiên phải nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ bốn mới được, phá hủy nơi sản xuất ‘Ngu mỹ nhân’, phá hủy nơi sản xuất?
Ơ?
Cậu hoàn toàn không cần giải quyết riêng nơi sản xuất Ngu mỹ nhân, chỉ cần trực tiếp phá hủy toàn bộ nơi sản xuất là được rồi!
Chỉ cần thao tác thích hợp, bản thân cậu cũng có thể sống sót.
Phải lên kế hoạch cẩn thận mới được, hiện giờ vẫn còn thời gian, hy vọng ba người Chu Dĩnh có thể nhanh chóng mò đến đây.
Nếu Chu Dĩnh đủ thông minh, cô ấy nên gửi tin cho Lâm Hiệp lúc cậu bị Giang Diễn đưa đi.
Nhan Ký Văn nằm bò trên một thùng giấy trên đỉnh kệ hàng, dù sao trong kho không có ai, cậu chuyển từ nằm bò sang nằm ngửa.
Trước mắt thì tất cả tính toán của cậu đều không làm được, chi bằng nghỉ ngơi một lát đã.
Cậu mở giao diện hệ thống ra, nhìn thấy khu bình luận bị cậu ném tít trong góc.
“Mèo con, tư thế này của mày nhàn nhã quá đấy! Đồng bọn của mày ở bên ngoài suýt nữa bị Lâm Hiệp nhận ra thân phận.” [Bình luận này tiết lộ thông tin của streamer khác, đã ẩn với người chơi, cấm bình luận một phút]
“Cục cưng, con nằm giống như người vậy, dì có thể sờ bụng của con không?”
“Muốn vùi đầu vào bụng nhỏ của cục cưng!”
Má ơi, phòng livestream này quay chi tiết đến thế à? Khu bình luận nghe thật là thô tục!
Cậu tắt khu bình luận đi, hừ, khu bình luận gì đó, mau chui vào góc hít bụi đi!
Nhan Ký Văn lập tức xoay người nằm úp sấp, cố gắng bảo vệ riêng tư của bản thân, dù cậu giờ chỉ là một con mèo nhưng cũng biết xấu hổ đó!
Cậu giả vờ không nhìn thấy những bình luận đó, vẫn nên cách mấy dì hâm mộ kỳ lạ xa một chút thôi.
Nhiệt độ trong kho thực ra rất thích hợp để nghỉ ngơi, cậu không hề thấy lạnh, ngược lại cảm thấy rất thoải mái, lông của cậu vào mùa đông còn có thể dày hơn một chút, khi đổi mùa thì bắt đầu rụng như mưa, lông bay khắp phòng, liếʍ cũng liếʍ không xong, máy hút bụi cũng hút không kịp.
Nhan Ký Văn nằm trong nhà kho rộng rãi, chỉ có tiếng điều hòa thổi vù vù, bên ngoài không có âm thanh gì, ngay cả người qua đường cũng không có, có lẽ đang thời gian nghỉ trưa, NPC đều đi ăn cơm hoặc là tiếp tục ở vị trí làm việc.
Nhan Ký Văn không suy nghĩ nội dung của phó bản nữa, rồi không khỏi nhớ đến con sen ở nhà, không biết anh ta không thấy mèo nhà mình thì có đi tìm không.
Cậu nhớ con sen mỗi khi rời khỏi phó bản sẽ nghĩ ngơi hơn một tuần, nếu tuần này anh ta không vào phó bản thì chẳng phải vẫn luôn không tìm thấy cậu à?
Nếu anh ta vào trò chơi, liệu có biết tài khoản chính của mình tách ra một tài khoản con không?
Cũng không biết liệu hệ thống có nhắc nhở con sen, tài khoản người chơi của anh ta có thêm một tài khoản con, còn bị một người chơi tên là Nhan Ký Vân chiếm lấy, nếu như vậy thì chẳng phải thân phận của cậu sẽ bị lộ sao?
Nếu thực sự như vậy phải thành thật khai báo lai lịch của mình cho đối phương thôi.
Sau khi nghĩ lung tung một lúc, cậu lựa chọn mặc kệ, chuyện sau này để sau này tính, giờ cứ hoàn thành phó bản khó khăn này đã, ai biết cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ chính trước khi phó bản kết thúc không cơ chứ.
[Thời gian đếm ngược của trò chơi còn 32 giờ 3 phút 12 giây]
Trong kho rất yên tĩnh, Nhan Ký Vân nằm sấp nghỉ ngơi dưỡng sức, tối nay là buổi tối cuối cùng trong phó bản, đến khoảng mười giờ tối mai thì phó bản sẽ kết thúc, thời gian này sẽ tương đối căng thẳng, sẽ không có thời gian nghỉ ngơi nữa.
Mà có nhiều người còn căng thẳng hơn Nhan Ký Vân, ba người Chu Dĩnh cũng rất căng thẳng, bọn họ hiện giờ tạm thời nhờ mèo đen mà giành được cơ hội hợp tác ngắn ngủi với Lâm Hiệp.
Nếu không phải Chu Dĩnh chủ động báo cho Lâm Hiệp là mèo đen bị Giang Diễn bắt đi, có lẽ anh ta còn không biết, chỉ coi là mèo đen tự mình chạy đi chơi.
Nếu anh ta không gọi điện thoại cho Giang Diễn cũng không biết mèo đen bị Giang Diễn làm mất rồi.
Nếu lúc đầu Nhan Ký Vân không muốn chia sẽ nhiệm vụ với đám người Chu Dĩnh, chủ động tìm bọn họ hợp tác, cậu có khả năng thực sự sẽ bị nhốt ở đây cho đến khi trò chơi kết thúc.
Đều là các mắt xích đan xen nhau, thiếu cái nào cũng không được.
Lúc này, ba người Chu Dĩnh đều thay áo blouse trắng, đi theo Lâm Hiệp vào điểm sản xuất, cùng tìm kiếm Nhan Ký Vân.
Nếu chỉ dựa vào ba người Chu Dĩnh thì hoàn toàn tìm không được nơi sản xuất, nhưng giờ bọn họ có thân phận mới, đi theo Lâm Hiệp có thể nghênh ngang đi vào, đều là nhờ phúc của Nhan Ký Vân.
Trình Lệ là học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp, trí nhớ khá tốt, ghi nhớ hết tất cả đường đã đi, thuận tiện để sau này bọn họ tìm được càng nhiều manh mối chưa tìm ra.
Hiện giờ bọn họ phát hiện, phần lớn manh mối của nhiệm vụ chính đều có liên quan đến NPC chính.
Lâm Hiệp đi trước bọn họ, ba người đóng giả làm nhân viên thí nghiệm mắt nhìn thẳng.
Bọn họ lúc trước có thỏa thuận tìm chủ nhân mới cho mèo con với Lâm Hiệp nhưng không có trao đổi gì với Giang Diễn cả, ba người không dám nhảy nhót trước mặt Giang Diễn, để tránh bại lộ thân phận rồi gặp nguy hiểm, họ chỉ dám yên lặng, khiêm tốn làm lính quèn đi phía sau Lâm Hiệp.
Bọn họ vừa vào điểm sản xuất thì nhận được nhắc nhở có nhiệm vụ chính số ba!
Quy tắc của nhiệm vụ hệ thống sẽ có sự khác nhau nho nhỏ giữa các phó bản, giống như phó bản này, nếu có một số nhiệm vụ có ai đó đã làm rồi, hiện trường nhiệm vụ không thể trở lại như ban đầu, như vậy người khác không thể làm nhiệm vụ đó nữa, nhưng có một số nhiệm vụ dù người chơi khác đã làm rồi, hiện trường vẫn tồn tại thì vẫn có thể kích hoạt nhiệm vụ, chỉ cần bọn họ tiếp xúc đến điểm kích hoạt nhiệm vụ thì có thể giành được nhiệm vụ, cũng thế hoàn thành nhiệm vụ.
Giống như tình huống hiện tại của ba người Chu Dĩnh vậy, bọn họ vừa hay ở trong trường hợp thứ hai, cũng có thể nhận nhiệm vụ, bọn họ vừa đến đã có thể kích hoạt nhiệm vụ chính số ba, giờ bọn họ cần tìm được nơi sản xuất Ngu mỹ nhân.
Ba người đi theo Lâm Hiệp vào trong, khi đi qua nơi sản xuất Ngu mỹ nhân không hề nổi bật, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ chính số ba, ngay sau đó lại nhận được nhắc nhở nhận được nhiệm vụ chính số bốn.
Hạnh phúc đến thật đột nhiên!
Quả nhiên, bất luận là lúc nào, chỉ cần nắm chắc chú mèo đen mật mã nhiệm vụ này là có thể không ngừng giành được điểm nhiệm vụ.
Trình Lệ khá cẩn thận, nhân lúc Lâm Hiệp không chú ý nói với đồng đội: “Lần này nhiệm vụ chính số ba hoàn thành nhanh quá, trực tiếp kích hoạt nhiệm vụ số bốn, tôi cứ thấy có gì đó kỳ lạ, có cảm giác như trò chơi đang đào bẫy cho chúng ta.”
Văn Nam Tinh: “Tập làm quen dần thôi, cũng đâu phải lần đầu vào phó bản.”
Trình Lệ: “Đây chính là chỗ đáng ghét của trò chơi, hoàn thành nhiệm vụ rồi mà giống như chưa hoàn thành vậy.”
Chu Dĩnh: “Đúng thế, thật là phiền, trừ khi đến nhiệm vụ cuối cùng, những nhiệm vụ khác chẳng có cái nào tốt hết cả.”
Cơ chế công bố nhiệm vụ của trò chơi quả thực làm người ta chán ghét, thực ra mục đích chủ yếu là khiến người chơi cạnh tranh kịch liệt với nhau.