Có Nhìn Thấy Mèo Của Tôi Không?

Chương 28: Vén màn cửa lên 1

Trong lúc một số người muốn thành lập đội với Nhan Ký Vân thì lại phát hiện, trong cả một tầng lầu rộng lớn của nhà hàng, họ căn bản tìm không thấy người này.

Một tiếng trôi qua –

Ba tiếng trôi qua –

Năm tiếng trôi qua –

Không ít người chơi đều kích hoạt nhiệm vụ nhánh, nhưng màn hình chung của hệ thống lại không hề xuất hiện bất cứ thông báo nào liên quan đến Nhan Ký Vân nữa.

Ba người Chu Dĩnh, Trình Lệ, Văn Nam Tinh đã từng hợp tác với mèo đen nhỏ, sau khi rơi xuống dưới tấm ván gỗ cũng tìm được không ít manh mối.

Việc tìm manh mối liên tục như ‘ngựa không dừng vó’ khiến thể lực của cả ba nhanh chóng tiêu hao gần như không còn gì, tất cả người chơi đều là ‘khách hàng’ bị nhà hàng chọn trúng nên trước mắt đãi ngộ của họ vẫn là tốt nhất, cả ba lặng lẽ trở lại sảnh chính của nhà hàng, sau đó giải quyết vấn đề cơm nước trong phòng nghỉ mà nhà hàng sắp xếp cho họ.

Ba người không dám tách nhau ra, lúc đầu thì nhà hàng sắp xếp cho Chu Dĩnh và Trình Lệ ở cùng một phòng, nhưng sau khi Văn Nam Tinh tìm được đồng đội là hai cô đây thì quyết định ở chung một chỗ với hai người.

Cả ba lựa chọn căn phòng của hai cô gái làm điểm dừng chân tạm thời.

Lúc ba người Chu Dĩnh đi thăm dò thì phát hiện tài liệu có liên quan đến cốt truyện chính, họ tìm thấy một thẻ công trên bồn rửa tay trong một nhà vệ sinh, xác định ‘Quán ăn đêm’ đang lén lút làm thí nghiệm trên cơ thể người có tổ chức có kế hoạch, còn cụ thể là thí nghiệm về cái gì thì tạm thời vẫn chưa biết.

Sau khi Chu Dĩnh tắm rửa xong thì ra ngoài nhìn nhìn nhiệm vụ nhánh của mình với vẻ mặt khó xử, trong trò chơi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính thì nhiệm vụ nhánh cũng có thể lựa chọn không làm, trừ phi đó là số ít phó bản đặc thù, hoặc tình huống đặc biệt nào đó thì một số nhiệm vụ nhánh mới có tính cưỡng chế, bắt buộc người chơi phải hoàn thành, tóm lại, phải xem người chơi tiến vào loại phó bản nào, phó bản này cũng khá được, không có cưỡng chế yêu cầu họ phải hoàn thành.

Văn Nam Tinh còn thích làm đẹp hơn cả hai cô gái, anh ta đã tắm rửa xong từ sớm, chải chuốt bản thân lại sạch sẽ, hiện tại đã ngồi bệt trên sô pha như xác chết.

Cả ba đều không dám mặc áo ngủ do nhà hàng chuẩn bị, mà cứ mặc nguyên bộ đồ bình thường để thuận tiện xử lý những việc xảy ra đột ngột.

Nhưng trước mắt không ai đi ngủ cả.

Văn Nam Tĩnh vẫn rất để ý đến người chơi Nhan Ký Vân, lên tiếng: “Hỏi hai cô một vấn đề, có phải các cô đều cho rằng Hà Tiểu Tất là Nhan Ký Vân đúng không?”

Chu Dĩnh khá hứng thú với đề tài này, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải?”

Văn Nam Tinh trả lời: “Tôi cảm thấy không phải, còn nhớ nhân viên phục vụ đã đưa tôi tới khu khách quý là người nào không?”

Lúc đó Chu Dĩnh và Trình Lệ đều lo suy nghĩ món ăn của ‘hoạt động ăn đêm’ có tác dụng gì, thật sự không hề chú ý đến.

Văn Nam Tinh cũng hiểu nên trả lời thay các cô: “Là Hà Tiểu Tất. Nếu như cậu ta là Nhan Ký Vân đóng vai, thì cậu ta không thể nào biết rõ đường đến khu khách quý như vậy.”

Chu Dĩnh hỏi: “Nếu như thế thì Nhan Ký Vân là ai?”

Văn Nam Tinh lắc đầu.

Trình Lệ nói đùa: “Chắc không phải là mèo đen nhỏ chứ, lúc nó vừa chạm chân lên khẩu súng lục trên mặt đất thì hệ thống liền thông báo Nhan Ký Vân tìm được hung khí.”

Văn Nam Tinh nói: “Sao có thể được, lúc đó nó cũng chạy, không có chạm vào hung khí.”

Chu Dĩnh tiếp lời: “Lúc ấy ngoại trừ Hà Tiểu Tất, bên cạnh còn có rất nhiều người chơi và khách hàng, rất hỗn loạn, trong lúc đó có ai chạm qua hung khí thì chúng ta cũng không thấy rõ.”

Văn Nam Tinh đồng tình: “Cô nói có lý, con mèo đen kia là NPC đi xuống theo chân tài xế xe tải, mà ông ta là người hướng dẫn tôi tiến vào trò chơi.”

Chu Dĩnh cũng nói: “Đúng vậy, hơn nữa nó vốn là con mèo được Lâm Hiệp nuôi, Lâm Hiệp hình như cũng không hạn chế phạm vi hoạt động của nó, nó đi xuống theo tài xế cũng hợp lý, mà nó cũng chỉ dẫn chúng ta một hồi, chỉ có NPC mới có thể chỉ dẫn được thôi.”

Trình Lệ vừa sấy khô tóc vừa nói: “Cũng đúng, chắc là trước kia em xem quá nhiều truyện thể loại động vật biến thành người rồi.”

Chu Dĩnh nói: “Trước mắt chúng ta nên thay phiên nhau nghỉ ngơi, có thể thấy được bảo vệ ở khắp nơi, hiện tại còn là ban ngày nên tốt nhất là không nên chạy lung tung, đợi thêm mấy tiếng nữa là trời tối, hai người nghỉ ngơi trước đi, chút nữa tôi sẽ gọi Nam Tinh dậy.”

Hai người kia không có ý kiến gì, lần lượt nghỉ ngơi.

Lúc người chơi khác mệt mỏi không chịu được, muốn nằm tại chỗ hoặc về phòng nghỉ ngơi thì Nhan Ký Vân đã ngủ được một giấc ngon lành, từ tờ mờ sáng đến hiện tại, đã qua mấy tiếng đồng hồ, cậu cố ý tìm tầng dưới chót của tủ quần áo để nằm, ngẫu nhiên xuất hiện vài tiếng động do có người đi ngang qua phòng, nhưng cũng chỉ là đi ngang qua chứ không có ai bước vào phòng làm việc này cả, nên căn bản là không ai phát hiện ra cậu đang nhàn nhã nằm ở đây mấy tiếng đồng hồ.

Nhan Ký Vân vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vẫn chưa có ai tiến vào căn phòng này, cậu nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tủ quần áo, chân trước duỗi thẳng ra, làm động tác duỗi thân của mèo một cái, thư giãn cả người.

[Đếm ngược thời gian kết thúc trò chơi: 56 tiếng 20 phút 45 giây.]

Rất lạ, chủ nhân căn phòng này vẫn chưa về.

Có lẽ cậu nên nhân lúc đối phương chưa về mà tìm thử xem có tin tức nào quan trọng không, trò chơi sẽ không tùy tiện thiết lập một nhân vật không có kịch bản nào trong phó bản.

Hơn nữa, phòng làm việc này cậu vào thì cũng đã vào, không tìm kiếm một chút hình như cũng không hợp lý lắm, cũng không biết căn phòng này có lắp đặt camera giám sát như phòng của Lâm Hiệp hay không.

Cậu chỉ là một con mèo, có chạy đến quậy phá căn phòng thì cũng hợp lý thôi, nếu như lấy hình người xuất hiện trong này mới vô lý. Trong ba lô cậu vẫn còn ‘thẻ trải nghiệm làm người (30n)’ điểm tích lũy của phó bản lần trước cũng khá nhiều, cậu mua đạo cụ xong vẫn còn thừa ba mươi ngàn điểm tích lũy, có thể xem xét đổi lấy thẻ trải nghiệm làm người, nhưng cũng chỉ trải nghiệm được có 30 phút, lần trao đổi này lỗ thực sự, như bị cướp ngân hàng vậy.

Nhan Ký Vân vừa tỉnh ngủ thì liền đói bụng, lúc này cậu có hơi nhớ văn phòng của Lâm Hiệp, NPC yêu mèo đều đáng được tôn trọng, có thể lại cho thêm nhiều cá khô càng tốt, đồ ăn đã ăn trước đó sớm đã bị tiêu hóa hết rồi, chủ yếu là do mèo và người không giống nhau, mèo là động vật ăn ít nhưng ăn nhiều lần, mà con người thì ăn một ngày ba bữa là đủ nên không thể so sánh với nhau được.

Từ lúc biến thành mèo tới giờ cậu chưa từng đói bụng đến vậy, mặc dù trong phó bản này cậu không còn phải đòi con người cho bánh bao và đồ ăn, nhưng hiện tại cậu lạc đường, hoàn toàn không biết nên từ chỗ nào để trở lại phòng làm việc của Lâm Hiệp để tìm cá khô nhỏ.

Trước khi tìm đồ ăn, Nhan Ký Vân quyết định vẫn là nên thăm dò văn phòng này một chút.

Căn phòng làm việc này cũng có chỗ khác biệt với văn phòng của Lâm Hiệp, chủ nhân căn phòng sử dụng máy tính để bàn, ghế thì dùng ghế văn phòng vừa rộng vừa thoải mái, bên phải máy tính có một cái gạt tàn thuốc, nhưng trên đó lại không có tàn thuốc, chỉ có một đống vỏ kẹo cao su, có thể đoán được chủ nhân căn phòng có khả năng là đang cai thuốc.

Trên mặt bàn có hai giá đỡ tài liệu, có một số tệp tài liệu màu xanh được bày trên đó, Nhan Ký Vân nhẹ nhàng nhảy lên bàn một cái, rút ra một xấp tài liệu, phía trên ghi lịch làm việc hàng tháng của tổ bảo vệ.

Tên người bên trong tài liệu ngoại trừ Giang Diễn ra thì cậu không biết ai nữa, nhưng nội dung bên trong vẫn khá dễ hiểu, không chỉ có tên người, còn có việc phân tổ bảo vệ thế nào và thời gian thay ca của họ ra sao.

Đúng bốn giờ chiều là lúc thay ca bảo vệ thứ ba trong ngày, cậu ngủ 6 tiếng, hiện tại vừa đúng bốn giờ chiều!

Nhan Ký Vân lắng tai nghe, vẫn chưa thấy tiếng ai tới gần văn phòng, cậu tăng tốc lật tài liệu, ngoại trừ biết thời gian sắp xếp làm việc ra thì hiện tại cậu cũng đã biết thêm được vài việc, trong và ngoài nhà hàng ‘Quán ăn đêm’ có hết thảy ba tòa nhà A, B, C, đàn em của Giang Diễn có nhân số cũng không ít, chia thành mười hai tổ nhỏ, mỗi tòa nhà có ba đến bốn tổ, nếu như một tổ phụ trách một tầng lầu thì có thể tính ra được nhân số của tổ bảo vệ rất đông.

Mặc dù không biết được cụ thể công dụng chủ yếu của mỗi tòa nhà, nhưng vẫn có thể biết được mỗi tòa có mấy tầng, có thể chứa được khoảng bao nhiêu người.

Nhìn đến đây thì có thể đoán được, những nhân viên phục vụ xuất hiện sau hoạt động ăn đêm kia có thể là do bảo vệ giả dạng.

Móng vuốt của Nhan Ký Vân căn bản là không phải tay người, nên cậu không thể nào để tệp tài liệu bị cậu rút ra kia về lại chỗ cũ được, sau khi Giang Diễn trở lại chắc chắn biết có người đã lật tung cái bàn của anh ta lên, vết tích rất rõ ràng, ai có mắt đều nhìn ra được.

Ai bảo cậu là mèo đen chứ, có lợi thì cũng có hại, cứ như vậy đi.

Cậu tiếp tục tìm kiếm tư liệu hữu ích trong phòng làm việc, nhưng tất nhiên, thứ hữu ích nhất của tổ bảo vệ chính là giá trị vũ lực, đương nhiên còn có các loại dụng cụ phòng thân, súng ống đạn dược treo trên tường.

Sử dụng nhiều người như vậy chỉ để bảo vệ một bí mật, điều này khiến Nhan Ký Vân càng ngày càng tò mò hơn bí mật đó là gì.

Sau khi cậu kiểm tra bàn làm việc của Giang Diễn ba lần bảy lượt, nhận thấy thực sự không tìm được thêm tin tức nào nữa, cậu quyết định rời đi.

Căn cứ vào tài liệu phân bố nhân viên bảo vệ ở ba tòa nhà ABC, cậu đoán ba tòa nhà này có đường nối với nhau, toàn bộ tầng hầm ngầm đều thông nhau hết, nhưng về phần mỗi tòa nhà phụ trách bộ phận nào thì vẫn chưa biết được, việc này cần phải suy nghĩ thêm.

Tòa A: có thể là nhà hàng mở ra công khai với khách hàng.

Tòa B: có thể là khu nghiên cứu món ăn mà trước đó Lâm Hiệp mang cậu tới, nhưng chỉ đi gói gọn trong một tầng, còn những tầng khác làm gì thì không biết.

Tòa C: có thể là tòa nhà cậu đang ở.

Lâm Hiệp và Giang Diễn đã từng nói rằng họ không có cùng chức vụ với nhau, vậy thì có thể là một người phụ trách tòa A, một người phụ trách tòa C, họ sẽ gặp nhau tại tòa B.

Nhan Ký Vân cảm thấy phỏng đoán của mình tương đối hợp lý, cũng dễ để giải thích những việc khác.

Mà bây giờ, chỉ có nhân viên nội bộ mới biết được trong mỗi tòa nhà rốt cuộc có bao nhiêu ‘đường ngầm’.

Trước mắt có thể chắc chắn là có rất nhiều lối đi bí mật, vậy lối đi rõ ràng có thể nằm ở phía sau cánh cửa gương.

Bố cục phía sau nhà hàng này thật là phức tạp.

Khi Nhan Ký Vân là con người, nơi phức tạp nhất cậu từng đi qua là trung tâm mua sắm, trung tâm mua sắm nào cũng chia ra mấy tòa nhà, tìm một nhà hàng để ăn cơm thôi mà muốn choáng váng mặt mày, từ đó về sau cậu không bao giờ đến trung tâm mua sắm nữa.

Nói đi thì phải nói lại, nếu như cậu muốn tìm thấy bí mật chân chính của nhà hàng, thì chắc chắn cậu còn phải tìm ra ông chủ thực sự phía sau nhà hàng.

Lâm Hiệp chỉ là ông chủ mặt ngoài mà thôi, đằng sau chắc chắn còn có Boss lớn khác, mà Boss lớn này có khả năng chính là người ‘cha’ trong miệng của Lâm Hiệp và Giang Diễn.

Lại nghĩ sâu hơn một chút, hai người này là con của ‘cha’, nhưng hai người không chung họ, rất có khả năng cả hai là con nuôi.

Nhan Ký Vân cứ xuôi theo dòng suy nghĩ không dừng lại được.

Cậu nên đi đâu mới tìm người ‘cha’ này đây?