Nhan Ký Vân vừa bị ép vượt chướng ngại vật nên đã hiểu được bố cục của lầu một.
Từ cửa nhà hàng đi vào là sảnh lớn, sảnh lớn chia làm khu gần cửa sổ, khu trung tâm, khu quầy bar, khu chuẩn bị thức ăn, khu chuyển thức ăn, ở bên hướng bếp hẳn còn có kho hàng.
Trước mắt có thể điều tra được những thông tin này còn hơn là không có.
Lên lầu tất nhiên là để thăm dò được nhiều tin tức hơn, dưới lầu có rất nhiều người, còn có cả những khách hàng có địch ý với cậu. Nếu không muốn lại bị nhốt vào l*иg sắt hoặc bị đuổi ra khỏi nhà hàng, cậu cũng chỉ có thể từ bỏ việc ở dưới lầu tìm manh mối về cái chết của quản lý.
Lúc ở ngoài vừa đi vào tuy trời tối đen nhưng khi trên xe cậu vẫn nhìn thấy được nhà hàng này không chỉ có một lầu, phía trên còn có vài tầng, cậu đoán là nhà hàng chỉ mở tầng một tiếp khách, còn như hai lầu bên trên không biết có phải là phạm vi cấm không. Phó bản giới hạn 72 tiếng đồng hồ, không thể nào phạm vi lại nhỏ như vậy, có những chỗ chưa mở, chắc là người chơi phải đi lục soát rồi, đây là quy luật của trò chơi.
Cầu thang giữa lầu hai và lầu một khá dài, Nhan Ký Vân dựa theo cầu thang mà mình thường chạy ở nhà đưa ra kết luận, độ cao giữa hai tầng lầu có vẻ cao hơn so với tầng trệt bình thường, không biết có điều bí ẩn gì không, cậu ghi chú vào sổ ghi chép trong hệ thống của mình trước.
Tuy là trò chơi vừa nguy hiểm lại vừa nhiều bẫy, nhưng mà khá thông minh, hệ thống có thể nhận được thông tin của cậu thông qua sóng điện não, cũng nhanh chóng chuyển hóa thành nội dung mà Nhan Ký Vân muốn diễn tả, khá tiện lợi, đây cũng không phải là công nghệ của thời đại mà cậu sống, lai lịch của trò chơi này không đơn giản.
Lầu hai có một hành lang thật dài, trong tầm mắt đều là phòng, mỗi một căn phòng riêng đều đóng chặt cửa, nếu như không phải tai cậu thính, người thường vốn không thể nghe rõ tiếng động bên trong, hiệu quả cách âm rất tốt.
Khu vực tầng hai chưa trực tiếp mở cửa, nhưng chắc là khu phòng riêng, Nhan Ký Vân nghe được một số giọng nói chuyện nhỏ.
Dưới lầu trang trí theo kiểu nhà hàng nổi tiếng bình dân, lầu hai lại càng có vẻ sang trọng hơn, bố cục như là mở tiệc vậy, trên mỗi cửa đều có đánh số.
Hơn nửa đêm ai lại ăn cơm ở đây?
Nhan Ký Vân ghi lại từng nghi ngờ của mình vào sổ ghi chép.
Nếu là một phó bản thăm dò, vậy những chỗ không hợp lẽ thường có thể sẽ liên quan đến đầu mối, bí mật sau lưng nhà hàng nổi tiếng chắc chắn không hề đơn giản như vậy.
Lầu hai không có ai, nhưng Nhan Ký Vân cũng không dám buông lỏng cảnh giác, lúc cậu cảm thấy có tiếng bước chân đến gần mình thì sẽ tránh xa cánh cửa đóng chặt này.
Những phòng ở đây đều có người, nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không thèm để ý đến án mạng xảy ra dưới lầu, những người này không phải là có hơi bình tĩnh quá sao?
Cậu muốn ngồi xổm ở cửa thám thính tiếng nói chuyện bên trong một chút, nhưng phía sau có một tiếng bước chân đến gần cậu.
Tiếng giày da không nặng không nhẹ, tiếng bước chân không lớn, Nhan Ký Vân vừa nghe đã biết là ông chủ Lâm.
Sao anh ta lại đột nhiên đi lên?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, Nhan Ký Vân cũng không muốn chạm mặt đối phương, cậu đi về phía căn phòng cuối cùng của tầng hai, bên đó yên tĩnh, không có tiếng nói chuyện qua lại bí mật thầm thì, đèn lầu hai không sáng bằng lầu một, cách vài mét đặt một bình hoa lớn cao hơn một mét, chỗ mà cậu có thể trốn cũng không ít.
Căn phòng cuối cùng cũng không đóng chặt, bên trong có đèn nhưng không có ai, như là phòng làm việc của nhà hàng.
Nhan Ký Vân dùng đầu đẩy một cái, khe cửa mở ra lớn hơn một chút đủ để cậu chui vào, cũng đủ để không khiến chủ nhân phòng làm việc phát hiện.
Phòng làm việc ngăn nắp sạch sẽ, một bộ sofa, một bàn làm việc đặt một máy tính bảng, hai giá sách đặt song song nhau, phía bên phải có hai cái cửa, trước một cánh cửa đặt một miếng đệm sàn, chắc là toilet, một phòng khác chắc là phòng nghỉ ngơi.
Cậu đoán đây là phòng làm việc của ông chủ Lâm, khu vực làm việc trừ vài ngăn kéo và két sắt ở dưới bàn vuông, những chỗ khác không khóa, nếu như muốn tìm manh mối đặc biệt gì phải mở được ngăn kéo trên bàn, bên trong hẳn phải có tin tức liên quan đến phó bản.
Hai ngăn kéo phía trên cùng không khóa, hơi hơi bị ló ra ngoài, không đẩy vào hết, hai ngăn cái trái phải bên dưới đều đóng chặt, đoán là đều khóa lại.
Là một con mèo, cậu tạm thời còn chưa mở có kỹ năng mở khóa, nhưng mà cậu có thể thử mở ngăn kéo không bị khóa.
Nhan Ký Vân đứng lên so sánh chiều cao của mình với ngăn kéo, lúc cậu đứng lên cũng cao xấp xỉ mặt bàn, ngăn kéo trên cùng đúng lúc cũng thấp hơn sải chân của cậu một chút, hẳn là có thể kéo ra được.
Tất nhiên là cậu còn một cách khác, đó là sau khi nhảy lên bàn mới kéo ngăn kéo ra, như vậy hiệu quả khá cao.
Còn về ngăn bị khóa và két sắt, vấn đề mà cậu không giải quyết được, có thể dẫn đường để người chơi khác giải quyết.
Vừa quan sát xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng động, ông chủ Lâm bước nhanh đi về phía phòng làm việc.
Sau khi trải qua một phó bản, Nhan Ký Vân đã rất nhuần nhuyễn việc sau khi nghe thấy tiếng bước chân của NPC thì tìm chỗ trốn đi.
Nhan Ký Vân nhanh nhẹn trốn vào sau rèm cửa sổ, cậu âm thầm đếm tiếng bước chân vào phòng làm việc của ông chủ Lâm.
Ba, hai, một, ông chủ Lâm đẩy cửa đi vào.
Nhan Ký Vân nghe tiếng bước chân của ông chủ Lâm dừng ở cửa một chút, anh ta phát hiện gì đó rồi sao?
Ông chủ Lâm đóng cửa lại, sau đó khóa cửa lại.
Nhan Ký Vân: "..."
Suýt chút đã quên NPC biết khóa cửa, một lát nữa cậu ra ngoài bằng cách nào? Phải đợi đối phương mở cửa sao? Ai biết lần sau ra ngoài có còn chừa lại khe hở nào không?
Chỉ cần cửa có khe hở là cậu có thể dùng chân gạt ra.
Nhưng bây giờ ông chủ Lâm đã khóa kín cửa.
Ông chủ Lâm không chú ý đến vị trí hiện tại của Nhan Ký Vân, phía trước không chỉ có bàn làm việc, còn có ghế làm việc, hoàn toàn che khuất cậu.
Lại truyền đến tiếng mở cửa, nhưng không phải là cửa phòng, mà là cửa phòng trong.
Không biết căn phòng của ông chủ Lâm có gì?
Ngay sau đó, Nhan Ký Vân nghe thấy tiếng cởϊ qυầи áo.
Tiếng động này rất quen, con sen nhà cậu cũng thường thay quần áo, đoán là ông chủ Lâm mới làm bẩn quần áo ở dưới lầu, bây giờ lên thay đồ.
Nhan Ký Vân băn khoăn trong lòng, trong phó bản trước gặp một người bệnh sạch sẽ quá đáng lại là bác sĩ biếи ŧɦái, ông chủ Lâm là người tốt hay là người xấu?
Trong đầu cậu nảy ra một vấn đề, nếu dựa vào logic của phó bản, sẽ không dễ đoán.
Sau khi ông chủ Lâm thay quần áo dơ ra ngoài, đi thẳng vào phòng tắm, sau đó phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Nhan Ký Vân chần chừ có nên nhân cơ hội này mở một ngăn kéo hay không?
Cậu dựa vào thời gian tắm của con sen đoán thời gian ông chủ Lâm tắm, đoán là cần năm đến mười phút, mà không biết đã kéo được ngăn kéo ra chưa, cậu cẩn thận một chút, tạm thời không nên mạo hiểm như vậy.
Tốc độ tắm của ông chủ Lâm rất nhanh, đoán là vì dưới lầu còn có chuyện cần xử lý, anh ta chỉ tắm qua loa.
Tất nhiên Nhan Ký Vân cũng rất bội phục anh ta, trong nhà hàng xảy ra án mạng mà còn có tâm trạng đi tắm.
Ông chủ Lâm dùng hai mươi phút để trưng diện bản thân rất tinh tế, mặc quần áo nào, mặc thế nào, tóc hướng bên nào đều đã suy nghĩ trước, rất thành thục.
Sau khi anh ta ăn mặc xong cũng không hề rời khỏi phòng làm việc, mà ngồi trên ghế phòng làm việc gọi điện thoại.
Hóa ra là gọi một phó quản lý họ Lương trong nhà hàng đến sắp xếp công việc.
Một phút sau, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi hơi mập thở phì phò chạy vào phòng.
Phó quản lý Lương: "Ông chủ Lâm."
Ông chủ Lâm hỏi: "Trấn an khách hàng ở lầu một như thế nào rồi?"
Phó quản lý Lương nói: "Chúng tôi đã sắp xếp lại chỗ ngồi cho họ, đưa bữa ăn khuya miễn phí lên, có một số khách hàng không hài lòng lắm, nhưng đều không nói gì."
Ông chủ Lâm: "Người bên cảnh sát đã đến chưa?"
Phó quản lý Lương lắc đầu: "Cảnh sát nói cầu lớn thứ tư ở cạnh chúng ta bị gãy, bảo chúng ta tạm thời sắp xếp ổn cho khách hàng trước, đợi cầu sửa xong sẽ đến xử lý chuyện quản lý Vương bị gϊếŧ."
Nhan Ký Vân nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cậu nhớ rõ đêm qua lúc ngồi xe tải đến thực sự đã đi qua một cây cầu, hiện giờ cây cầu đó lại gãy một cách bất thường.
Ông chủ Lâm chắc hẳn là một trong những nhân vật có chuyện xưa, có thể điều tra được quan hệ giữa anh ta và khách hàng, quản lý, nhân viên phục vụ, đầu bếp và các nhân viên nhà hàng, chẳng mấy chốc đầu mối sẽ hiện ra.
Ông chủ Lâm nghe sắp xếp của phó quản lý Lương, sau đó lại đưa ra một số đề nghị nhỏ, sau khi phó quản lý Lương nghe xong lập tức đi làm.
Trong phòng chỉ có ông chủ Lâm và Nhan Ký Vân chưa bị phát hiện, cậu thầm nghĩ sao ông chủ Lâm vẫn chưa đi, đối phương hẳn là nên xuống dưới lầu an ủi những khách hàng phiền toái mới đúng chứ, anh ta không thèm để ý đến suy nghĩ của khách hàng sao?
Ông chủ Lâm vẫn không hề rời khỏi phòng làm việc của mình như Nhan Ký Vân mong muốn, mà gõ laptop trên bàn.
Anh ta lạch cạch sử dụng con chuột, sau khi nhìn lại một lúc, anh ta kéo ngăn thứ nhất ở bêb tay phải ra, không biết lật tìm được cái gì, lại nhanh chóng đẩy ngăn kéo lại.
Nhan Ký Vân trốn sau rèm cửa sổ đã sắp ngủ rồi.
Rốt cuộc ngài có đi không?
Làm ông chủ, chỗ làm việc nên ở dưới lầu chứ không phải trên lầu, nền móng công việc là phải xuất phát từ quần chúng, đi đến quần chúng để tìm hiểu, như vậy mới có thể hiểu được khẩu vị và đánh giá của khách hàng.
Lại đợi thêm năm phút, Nhan Ký Vân nghe thấy tiếng ông chủ Lâm xê dịch bàn ghế, cậu mừng rỡ nghĩ cuối cùng ông chủ Lâm cũng định xuống lầu rồi.
Cửa ban công bị kéo ra, ông chủ Lâm đi ra ngoài, tiếng bước chân của anh ta vẫn rất dễ nhận ra.
Cửa lại lần nữa nhẹ nhàng khép lại, Nhan Ký Vân lặng lẽ thăm dò đi ra khỏi rèm cửa sổ màu nhạt.
Cuối cùng cũng không có người, tốt, bắt tay vào việc!
Cậu vừa mới nghe được ông chủ Lâm kéo ngăn kéo đầu tiên bên trái, không biết anh ta đã lấy cái gì ở trong đó.
Nhan Ký Vân chui ra khỏi rèm cửa sổ, có lẽ là rèm cửa sổ đã lâu không được giặt sạch, cậu hít phải bụi, không khỏi hắt hơi một cái.
Cậu thấy may là ông chủ Lâm đã đi ra ngoài, nếu không phản ứng sinh lý đột nhiên xuất hiện không thể phản kháng này, đối phương lại sẽ bắt được cậu.
Việc này không nên chậm trễ, Nhan Ký Vân bắt đầu đứng trên chân sau, chân trước kéo ngăn kéo mà ông chủ Lâm vừa mới lục lọi, cũng may là bàn làm việc không phải là loại gỗ thật rất nặng, nếu không với sức của cậu chưa chắc có thể mở được, nguyên liệu này cũng rất tốt, lại dễ mở ra.
Nhan Ký Vân kéo ngăn kéo ra xong nhảy lên mặt bàn, đứng ở trên bàn bắt đầu gảy gảy tài liệu trong ngăn kéo.
Trước mặt cậu là một quyển thực đơn nhà hàng.
Cậu nhớ rõ là lầu một hình như cũng không có thực đơn, nhân viên phục vụ gần như đều ôm máy tính bảng để khách hàng chọn món, như vậy phần thực đơn thiết kế tinh xảo này dùng để làm gì?
Lẽ nào nhà hàng Quán ăn đêm này còn có kiểu gọi món bí mật nữa?
Đúng rồi, vừa rồi cậu cũng không nghe thấy được rõ ràng hình thức kinh doanh của nhà hàng, chỉ nhớ rõ sau khi khách hàng đi vào có thể chọn món đặc biệt gì đó, nếu như không muốn ăn phần ăn đặc biệt ban đầu, cũng có thể chọn món khác.
Giữa lúc Nhan Ký Vân giơ chân định mở ra trang đầu của quyển thực đơn tinh xỏa, mắt cậu đột nhiên tối lại, cả người bị một tấm vải đầy mùi nước hoa bao phủ.
Cái quái gì?
[Phòng phát sóng trực tiếp]
"Tôi đang xem phát trực tiếp từ góc nhìn thứ nhất, sao lại đột nhiên tối đen vậy?"
"Ông chủ Lâm đã quay về, nhất định lúc này vẻ mặt của Meo Meo rất bất ngờ."
"Á á á, làm tôi sợ muốn chết, sao ông chủ Lâm lại đột nhiên quay lại? Meo Meo cảnh giác như vậy mà lại không hề nhận ra."
"Đoán là Meo Meo mê mẩn kéo ngăn tủ nên không chú ý nghe."
"Ông chủ Lâm vừa mới khởi động camera phòng làm việc trên máy tính, bạn cho rằng phòng làm việc của anh ta không đóng cửa là do sơ sót sao? Vốn cũng không phải vậy, mọi người không biết anh ta đã cài rất nhiều camera trong mấy góc khuất à."
"Vậy mà ông chủ Lâm lại quay lại, thật là quỷ quyệt."
Lúc này trong lòng Nhan Ký Vân đang nôn ra những câu chửi mắng.
Cả người cậu không chỉ bị quần áo bọc lại, còn bị một bàn tay đè chặt lại, cậu có linh hoạt cỡ nào cũng không có cách nào chui ra được.
Giọng nói ôn hòa của ông chủ Lâm truyền từ đỉnh đầu cậu: "Mèo đen nhỏ, mày đang tìm cái này sao?"
Cả người Nhan Ký Vân cứng ngắc, đầu óc lập tức trống rỗng, thân phận người chơi của cậu đã bị phát hiện sao?